Giao Dịch Đường có bảy tầng tháp, ba tầng trước đó Từ Tử Thanh đã dạo qua, còn bốn tầng ở trên, chắc chắn khác biệt với ba tầng ở dưới.
Tầng thứ tư là một chỗ chuyên tuyên bố nhiệm vụ, đây là địa phương để cho các tu sĩ lịch lãm trong minh có thể kiếm điểm cống hiến, tu sĩ nếu có một ngày đυ.ng phải bình cảnh hoặc có nhu cầu sinh tồn gì đó, sẽ tới chỗ này. Vì đã được các vị đại năng dùng thuật pháp mở rộng để có thể chứa được hàng ngàn người cho nên đây cũng chính là tầng rộng nhất trong cả tòa tháp này.
Tầng thứ năm còn lại là chỗ ghi nhiệm vụ, nếu tu sĩ nào muốn có loại tài nguyên gì đó, cũng có thể ra giá cao, dùng điểm cống hiến hoặc treo một giải thưởng gì đó ở chỗ tuyên bố nhiệm vụ. Hoặc là tu sĩ nào không có khả năng chiến thắng kẻ thù, cũng có thể tuyên bố nhiệm vụ, thuê các tu sĩ cấp cao tương trợ. Khi nhiệm vụ này được quản sự tầng xác thực xong, sẽ được ban bố ở tầng thứ tư. Có thể nói hai tầng thứ tư và thứ năm này có quan hệ gắn bó rất mật thiết.
Tầng thứ sáu là chỗ bán đấu giá các vật trân bảo, cứ vào năm ngày cuối cùng hằng năm, Tán Tu Minh sẽ mở một hội đấu giá, đem các vật trân bảo quý hiếm trong hội niêm yết giá rồi bán ra, ai trả giá cao nhất sẽ có được vật phẩm ấy.
Về phần tầng bảy… đúng như trước đây Từ Tử Thanh cảm ứng được, tầng này có một vị tu sĩ cường đại tu vi Hóa Nguyên, dùng để chấn nhϊếp toàn bộ người trong Giao Dịch Đường!
Tài nguyên trong tay Từ Tử Thanh có hạn, tầng năm tầng sáu thì không đi được, nhưng tầng thứ tư thì… có thể nói là một chỗ rất hợp ý y. Vừa lúc y đang muốn kiểm nghiệm thử thành quả tu hành một năm qua.
Lúc này y đang đứng ở cửa vào tầng thứ tư, y đưa mắt nhìn xung quanh, thấy rất nhiều tu sĩ hoặc đứng với nhau tạo thành vòng vây, hoặc đứng một mình trước bảng nhiệm vụ, hoặc là vội vã đi ra cửa. Có người vui, có người nhíu mày, cũng có người dè dặt ngắm nhìn xung quanh, bách thái chúng sinh, đều có thể dễ dàng nhìn thấy ở đây.
Tầng tháp này có tám bảng nhiệm vụ chia ra ở tám góc tường, nhiệm vụ được chia thành bốn cấp bậc: Nhiệm vụ sơ cấp, nhiệm vụ trung cấp, nhiệm vụ cao cấp cùng với nhiệm vụ nan giải. Nhiệm vụ sơ cấp chiếm hết bốn bảng, trung cấp hai bảng, cao cấp một bảng, nan giải một bảng.
Đối với những tu sĩ chưa Trúc Cơ mà nói phần nhiều đều tiếp nhận nhiệm vụ sơ cấp, trung cấp. Nhiệm vụ cấp cao thường là một đám người tập hợp lại giúp đỡ nhau làm nhiệm vụ. Còn nhiệm vụ nan giải…nếu vẫn chưa tới Trúc Cơ thì không có cửa mà bon chen.
Hiện giờ Từ Tử Thanh đang đứng trước bảng tuyên bố nhiệm vụ sơ cấp, chậm rãi quan sát độ khó cùng giá cả của nhiệm vụ.
Nhìn kỹ thì, Từ Tử Thanh mới phát giác ra, những nhiệm vụ này cũng không phải hạn chế trong phạm vi chỉ có tu sĩ Tán Tu Minh mới được tuyên bố.
Ví như cái nhiệm vụ đầu tiên nằm ở phía ngoài bên trái, có một nhiệm vụ lấy đầu của trùm thổ phỉ Tây Sơn, người tuyên bố là huyện trưởng của huyện Lăng Thủy dưới chân núi Tây Sơn, thù lao không phải điểm cống hiến mà là ba viên linh châu. Nếu đổi ra điểm cống hiến, cũng tương đương với ba trăm điểm.
Cái nhiệm vụ này vô cùng dễ giải quyết, bởi vì người trong minh đã kiểm chứng, trùm thổ phỉ chỉ là một tu sĩ tu vi tầng ba Luyện Khí, thảo nào nhiệm vụ của phàm nhân lại có thể được ban bố ở Giao Dịch Đường Tán Tu Minh.
Từ Tử Thanh còn đang quan sát, đột nhiên, tấm vải ghi lại nhiệm vụ được ban bố không tiếng động tự động cháy. Y thoáng chốc liền minh bạch, nhiệm vụ này đã có người hoàn thành.
Nhưng rõ ràng người trong minh vẫn chưa từng lên tiếp nhận nhiệm vụ này, nếu có người tiếp nhận nhiệm vụ thì tấm lụa trắng sẽ chuyển sang màu tím, còn nhiệm vụ này lại bị xóa bỏ… Từ Tử Thanh trầm ngâm suy nghĩ, sau đó liền thông suốt.
Có lẽ nhiệm vụ này không nhất trí chỉ treo giải thưởng ở Giao Dịch Đường Tán Tu Minh mà còn treo nhiệm vụ trong các tông môn hoặc thế gia khác, cho nên mới có thể như vậy.
Nhớ tới năm đó lúc mới vào tông gia Từ Gia, Từ Tử Thanh trước khi vào làm tạp dịch ở Bách Thảo Viên, có một người người từng cho y lựa chọn một trong ba con đường, khi đó con đường thứ nhất, không phải là hoàn thành nhiệm vụ của gia tộc hay sao? Nói vậy cách thức của Giao Dịch Đường này cũng giống hệt như vậy.
Từ Tử Thanh cũng không suy nghĩ nhiều nữa, đường nhìn lui về phía sau, lần nữa xem thêm các nhiệm vụ khác.
Nhiệm vụ sơ sấp có rất nhiều, đại bộ phận đều là người phàm hoặc tu sĩ tu vi thấp treo thưởng đầu người, muốn tìm người báo thù cũng có một chút, tất cả đều là muốn đả thương hoặc là lấy mạng người khác. Một số ít khác là nhiệm vụ liên quan đến yêu thú làm loạn, đồng dạng cũng phải sát nhân hại mệnh mới được.
Sau khi đọc xong hết nhiệm vụ ở bốn bảng nhiệm vụ, trong lòng y cũng có chút hiểu rõ.
Nếu thật sự muốn tìm vật gì đó, có thể bị định là nhiệm vụ cấp thấp, tất nhiên đều là vật không khó tìm, thường thường có thể tìm thấy ở nhiều phường thị, những địa phương giao dịch lớn, căn bản không cần thiết treo giải thưởng. Vì vậy cũng chỉ có những nhiệm vụ do những người năng lực có hạn không thể báo thù trừ ác, mới chịu mời người tương trợ.
Đang xem thì, Từ Tử Thanh chợt thấy một tu sĩ thanh niên bước nhanh tới, “ Xoẹt, xoẹt, xoẹt” xé đi hơn mười tờ nhiệm vụ trên bảng, sau đó cuộn lại cất vào trong người, rồi bước nhanh ra phía ngoài.
Trên bảng chỗ trống mấy tờ nhiệm vụ bị xé, rất nhanh liền có những tấm vải ghi nhiệm vụ giống hệt lúc nãy nhưng đã biến thành màu tím hiện ra, đây là nói, hơn mười nhiệm vụ này, toàn bộ đều được người thanh niên kia tiếp nhận rồi.
Từ Tử Thanh không khỏi kinh ngạc, tỉ mỉ nhìn lướt qua mười nhiệm vụ kia một lần, chợt bừng tỉnh.
Hóa ra những nhiệm vụ này đều là diệt trừ yêu thú cấp một, mà địa phương mấy yêu thú trong mười nhiệm vụ này thường lui tới, tất cả đều là một khu vực phía Đông Nam thượng Lô châu. Tu sĩ kia đã xác định được phương hướng muốn đi, nếu đã có năng lực nhận nhiệm vụ thì một cái cũng là nhận, mười cái cũng là nhận, ngại gì mà không nhận cùng lúc?
Làm như vậy, đúng là bớt việc đỡ phiền toái.
Sau khi đọc xong hết những nhiệm vụ cấp thấp, Từ Tử Thanh không nghĩ sẽ nhận nhiệm vụ nào ở đây hết.
Hiện giờ tu vi của y đã đến tầng tám Luyện Khí, lần này xuất quan phần nhiều là muốn tôi luyện, cũng là chuẩn bị cho lần tấn cấp tiếp theo, chứ không hoàn toàn là đến vì điểm cống hiến. Bởi vậy lúc đọc xong hết thảy nhiệm vụ cấp thấp ở đây, chẳng có cái nào có thể giúp ích gì cho y, nên cũng không cần lãng phí thời gian ở đây.
Sau đó y đi đến trước hai bảng nhiệm vụ trung cấp, cũng không có treo thưởng thực vật quý hiếm gì, quy luật cũng có chút tương thông với nhiệm vụ cấp thấp. Cho nên nhiệm vụ ở nơi này, chủ yếu được chia thành hai loại.
Một loại là treo thưởng gϊếŧ người, tiêu diệt yêu thú. Còn một loại khác.. là thuê làm hộ vệ.
Mạng của những người bị treo thưởng ở nơi này, tu vi hơn phân nửa nằm trong khoảng từ tầng năm đến tầng tám Luyện Khí, trong đó ma đầu làm chuyện thương thiên hại lý chiếm đa số, còn một số ít là những tu sĩ gặp phải duyên kiếp, tu sĩ tiên đạo chỉ cần một ý niệm sa đọa là đã rơi vào tà đạo, từ nay về sau không còn khả năng quay đầu lại, cũng bị treo thưởng trên bảng nhiệm vụ.
Về phần yêu thú, thì đa số lại là cấp hai.
Nhiệm vụ Từ Tử Thanh nhìn trúng thì lại là nhiệm vụ thuê làm hộ vệ.
Chỉ vì loại nhiệm vụ này không chỉ tình hình phải đối mặt so với hai cái trước trắc trở hơn, vả lại còn không có nhiều cứng nhắc rập khuôn.
Dưới tình huống bình thường, loại nhiệm vụ này đều là bố trí cho con cháu thế gia vọng tộc đi lịch lãm, không chỉ có cao thủ trong gia tộc theo bảo vệ mà còn thuê thêm tán tu đến lược trận. Giúp cho bọn hắn không chỉ tăng trưởng kiến thức mà còn thêm một phần đảm bảo tính mệnh.
Mặc khác nếu có tiến nhập vào nơi nguy hiểm nào đó để tranh đoạt bảo vật, những người được thuê làm hộ vệ chỉ cần cố gắng bảo vệ tính mệnh của cố chủ là được, chứ không cần bán mạng đến cùng.
Từ Tử Thanh đọc kỹ các nhiệm vụ trung cấp trên bảng một lát, cuối cùng cũng chọn được một cái.
Y bước lên trước, đem tấm vải ghi nhiệm vụ xé xuống.
“ Trong vòng ba ngày, Bình Lan Quận Vương ở thượng Lô châu thuê tám tu sĩ tu vi trên tầng bảy Luyện Khí, hộ tống đệ tử tông tộc tiến nhập vào Thiểm Yến Lĩnh lịch lãm, trong vòng hai ngày, thù lao mỗi người mười viên linh châu, người có tu vi cao còn có quà tạ ơn khác.”
Tán Tu Minh ở thượng Lô châu có thể nói là thế lực lớn nhất, nhưng ngoài thượng Lô châu ra, còn có rất nhiều dòng họ mọc lên như nấm. Trong đó bộ tộc Vương gia cũng coi như khá có danh tiếng trong các thế gia trung đẳng, đời đời truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác đều có thể trồng một loại linh thảo tên là “ Song Văn Thảo”. Cũng không phải người bên ngoài trồng không ra, mà là chẳng biết tại sao, Song Văn Thảo do thế gia này trồng phẩm cấp so với những loại bên ngoài cao hơn, hơn nữa dược hiệu cũng đề cao không ít.
Mà bộ tộc Vương gia cũng rất thức thời, tuy rằng họ không đầu nhập vào một thế lực lớn nào, nhưng quan hệ cùng Tán Tu Minh lại rất thân thiết, mỗi năm trồng ra Song Văn Thảo, đều nộp cho Tán Tu Minh năm phần, hai phần thì làm lễ vật dâng tặng cho một vài thế lực lớn, kiếm một phần nhân tình; ba phần còn lại thì để lại trong tộc tự mình dùng. Bởi vậy nhiều năm qua, cũng có thể vững vàng cắm rễ.
Về phần vì sao Song Văn Thảo này lại nổi danh như vậy? Là bởi vì nó chính là một vị chủ dược trong Trúc Cơ Đan.
Phàm là tu sĩ tu hành đến tầng mười đỉnh phong là lúc chỉ còn một đạo cửa ải, qua được là có thể thành công lên Trúc Cơ, từ đó về sau chân chính bước lên cánh cửa tu tiên, coi như đột phá được nan đề thứ nhất.
Nhưng cửa ải này cũng không phải dễ qua như vậy, tu sĩ trong thiên hạ nhiều vô kể xiết, chỉ riêng một cửa Trúc Cơ này thôi đã quét sạch hết chín chín phần trăm—- nói cách khác, trong một ngàn người nếu có một người lên tới Trúc Cơ, đã là tỷ lệ hiếm có rồi.
Mà người có triển vọng đạt tới Trúc Cơ, cũng không phải hoàn toàn hấp thu linh khí trong thiên địa mà thành công, hơn phân nửa, toàn phải mượn đến ngoại lực.
Sau khi linh khí trong thiên địa vào thân thể, thuộc tính không hợp nên vô cùng hung bạo, ngày thường số lượng ít nên sẽ không gây ra phiền toái gì to lớn, nhưng thời điểm đến Trúc Cơ, sẽ đảo loạn.
Trừ phi là tu sĩ đơn linh căn, họ có thể bảo đảm được lượng linh khí hấp thu thiên địa phù hợp với thuộc tính linh căn của mình, những thuộc tính khác không thể tiến vào, cho nên có thể dựa vào lực lượng bản thân tiến vào Trúc Cơ. Về phần song linh căn và những tạp linh căn khác, thì cần phải sử dụng Trúc Cơ Đan mới có khả năng thành công.
Trúc Cơ Đan này, không những có thể cung cấp số lượng lớn linh khí tinh thuần mà còn có thể giúp tống những linh khí hỗn độn trong cơ thể, giúp tu sĩ thuận lợi đột phá Trúc Cơ.
Đồng thời, phẩm chất của Trúc Cơ Đan càng cao tác dụng càng mạnh, tác dụng đối với tu sĩ cũng càng lớn. Mà làm sao mới có thể luyện ra Trúc Cơ Đan phẩm chất cao hơn? Thứ nhất là dựa vào tài nghệ của luyện đan sĩ, thứ hai là đan lô đan hỏa chất lượng tốt, thứ ba là phụ thuộc vào phẩm chất của linh thảo linh tài trong đơn dược.
Gọi là Song Văn Thảo là vì một gốc cây mà được hợp thành bởi hai loại linh thảo, một là Kim Văn Thảo, hai là Ngân Văn Thảo. Nếu muốn linh thảo có phẩm chất cao, hai loại linh thảo này cần phải cân đối với nhau. Độ mập ốm, cành lá, độ tươi tốt càng giống nhau, phẩm chất sẽ càng tốt.
Song Văn Thảo do Vương gia trồng ra, Kim Văn Thảo cùng Ngân Văn Thảo hầu như không có khác biệt quá lớn, đủ thấy được tài nghệ tinh xảo của người chăm sóc linh thảo, cũng khiến cho Vương gia có được chỗ đứng vững chắc trong các thế gia tầm trung.
Từ Tử Thanh sở dĩ chọn loại nhiệm vụ này, ngoại trừ tính toán ở ngoài lịch luyện, còn có một chút muốn coi trộm phương pháp chăm sóc linh thảo của Vương gia.
Y cũng từng là tạp dịch trong Bách Thảo Viên ở Từ gia, thích nhất là làm bạn cùng linh thảo, hiện giờ còn tu tập , nên hứng thú đối với cây cỏ lại càng sâu sắc hơn.
có khả năng thu dụng vạn mộc, không chỉ có khả năng dùng vạn mộc tấn công phòng thủ, mà còn có thể thôi sinh vạn mộc, khiến cho người tu tập công pháp này không phải lao đao khổ sở vì kiếm linh tài tu hành.
Ví như Song Văn Thảo này, nếu như Từ Tử Thanh có thể lấy được hạt giống của nó, dung nhập vào đan điền, sau này tu vi của y tinh thâm, có thể đề cao Song Văn Thảo, sau đó tùy ý sử dụng.
Từ Tử Thanh quyết định xong, nên cũng không đi đến chỗ nhiệm vụ khó để coi nữa. Đương nhiên, cũng vì vậy y cũng không thể nhìn thấy trong bảng nhiệm vụ khó, có duy nhất một nhiệm vụ mới vừa được tăng thêm trong năm nay.
“Từ gia ở thượng Cù châu cầu viện, chuyện liên quan đến âm mưu tranh đoạt giữa các thế gia, hải thú cấp bốn, cao thủ kỳ Hóa Nguyên. Dốc hết tài nguyên toàn tộc treo thưởng tu sĩ cao cấp, trường kỳ yêu cầu.”
Mà tấm vải tuyên bố nhiệm vụ màu trắng, chẳng biết từ lúc nào, đã sớm biến thành màu tím.
……………
Đi xuống tầng một, Từ Tử Thanh cùng một người gặp thoáng qua, rồi dứt khoát đi thẳng ra ngoài Giao Dịch Đường. Y chưa từng lưu ý tướng mạo của người này, nếu có sẽ liền phát giác ra ngay khi người này vừa nhìn thấy Từ Tử Thanh, thì sắc mặt hắn liền biến đổi.
Lúc người này đi qua, bước chân liền nhanh hơn, đi tới tầng tháp thứ hai. Nơi này đã sớm có hai người đang đợi, một người trong đó thấy gã đi đến, liền nói: “ Tiểu đệ, sao đệ đến chậm vậy?”
Người này vội vàng nói: “ Đệ gặp được Từ Tử Thanh!”
Người lớn tuổi nhất lập tức mở miệng: “ Nguyên Lượng, đệ chắc chắn đệ không hề nhìn lầm?”
Nguyễn Nguyên Lượng liền nói: “ Đích thật là y, cho dù y có cháy ra tro đệ cũng nhận ra y!”
Vương Tuấn cùng Niên Hoằng Trí liếc nhau, thần sắc có chút vui mừng.
Từ lần kia sau khi ba người bọn chúng lập mưu muốn hãm hại Từ Tử Thanh, liền cẩn thận tìm hiểu hành tung của y. Sau đó mới biết được hóa ra nhờ có quan hệ với thiếu minh chủ Túc Hãn nên y lấy được lệnh bài nhất đẳng, lúc này đã đi bế quan rồi.
Bọn chúng tất nhiên là không chịu cam tâm, Từ Tử Thanh chính là cái gai trong lòng bọn chúng, nếu không thể nhổ bỏ, chỉ sợ gặp phải tâm cảnh, cũng đừng nghĩ thuận lợi tu hành gì.
Bởi vậy ba người thay phiên, liên tục ba tháng ở dưới chân núi Linh Khiếu Sơn chầu chực, nhưng chưa từng nhìn thấy Từ Tử Thanh hạ sơn lần nào.
Đám người Niên Hoằng Trí rốt cuộc cũng minh bạch, Từ Tử Thanh này bế quan có lẽ sẽ khá lâu, mà bọn chúng cũng không thể miệng ăn núi lở như vầy hoài được, mới phẫn nộ rời đi, dự định sẽ tìm thời cơ khác.
Cách một năm sau, Nguyễn Nguyên Lượng trong lúc vô ý tình cờ gặp được Từ Tử Thanh, khiến cho tâm tình có chút nản lòng thoái chí của bọn chúng đột nhiên thoải mái hẳn lên.
Niên Hoằng Trí quyết định thật nhanh: “ Y không có bồi hồi ở tầng một tầng hai, chắc là đi tầng ba tầng bốn rồi. Nhị đệ nhạy bén, đi tầng ba tìm hiểu một phen, ta cùng với tiểu đệ sẽ đi lên tầng bốn. Chỉ là vụ này phải làm cho cẩn thận, không được để lộ ra đầu mối.”
Vương Tuấn cùng Nguyễn Nguyên Lượng đồng thanh đáp: “ Đại ca, bọn đệ hiểu mà.”
Sau đó huynh đệ ba người phân công nhau ra hành sự.
Nguyễn Nguyên Lượng tính tình xung động, nhưng nhân duyên ngược lại không tệ, gã cùng với Niên Hoằng Trí đi tới tầng tháp thứ tư, một bên giả vờ như đang xem nhiệm vụ trên bảng, một bên giả cùng người xung quanh trò chuyện.
Niên Hoằng Trí rất là trầm ổn, gã biết tu vi của Từ Tử Thanh xấp xỉ gã, theo lẽ thường khả năng lớn nhất y sẽ chọn nhiệm vụ trung cấp, thêm vào đó mới đây gã đã từng lên tầng này trông coi, nên cũng có chút ấn tượng với nhiệm vụ gần đây. Vì vậy liền tỉ mỉ quan sát trước bảng nhiệm vụ trung cấp, hồi tưởng lại có cái nhiệm vụ mới nào vừa được nhận, sàng lọc bớt.
Một lúc sau, Vương Tuấn vội vã chạy đến, đến cạnh Niên Hoằng Trí nói nhỏ: “ Đại ca, tầng tháp thứ ba này chưa có ai từng gặp qua Từ Tử Thanh.”
Niên Hoằng Trí thầm gật đầu: “ Vậy y chắc chắn sẽ tới chỗ này tiếp nhận nhiệm vụ. Đúng vậy, y tựa hồ có chút để bụng tới chuyện tu hành, vừa bế quan chính là một năm, với niên kỷ của y mà xem, tính tình rất là nhẫn nại. Hiện giờ cuối cùng cũng chịu xuất quan, chắc là gặp phải bình cảnh, cũng rất có thể sẽ tới nơi này nhận một cái nhiệm vụ lịch lãm.”
Vương Tuấn cũng nghĩ như vậy.
Rất nhanh Nguyễn Nguyên Lượng đã trở lại, thần sắc gã mang theo vui mừng, có vẻ thu hoạch tương đối khá: “ Đại ca, nhị ca, đệ đã nghe ngóng được rồi.”
Niên Hoằng Trí cùng Vương Tuấn đồng thanh: “ Mau mau nói ra coi nào.”
Nguyễn Nguyên Lượng liền nói: “ Từ Tử Thanh quả thực từng ở tầng này nhận nhiệm vụ. Đệ có một người quen, nói có một thiếu niên mặc áo xanh đứng trước bảng nhiệm vụ xem một hồi lâu, chính vì như vậy, nên người này mới lưu ý tới. Sau đó thiếu niên này lại đến đứng một lúc lâu trước bảng nhiệm vụ trung cấp, sau đó xé một mảnh vải nhiệm vụ rồi rời đi.” Hắn suy nghĩ một chút, chỉ về phía bên trái trên bảng, “ Người đệ quen cũng không quá để ý, chỉ hơi thoáng nhìn qua thấy được y lấy một tấm vải nhiệm vụ bên bảng phải, cụ thể ra sao thì không xác định được.”
Niên Hoằng Trí vô cùng vui mừng: “ Không sao, huynh lại nhớ kỹ, nhiệm vụ phía bên phải này có thể tiếp được, chỉ có duy nhất một nhiệm vụ mới trong vòng hai ngày nay mà thôi, chắc chắn chính là nó!”
Vương Tuấn cùng Nguyễn Nguyên Lượng vừa nghe, cũng đều vui mừng.
Niên Hoằng Trí chỉ vào chính giữa, chính là nhiệm vụ thuê tu sĩ cấp cao bảo vệ đệ tử họ Vương.
Vương Tuấn liền hỏi: “Theo đại ca, chúng ta nên làm thế nào?”
Niên Hoằng Trí nói: “ Không bằng vầy đi, nếu là đi đến Thiểm Yến Lĩnh, chúng ta cũng đi đáp ứng lệnh triệu tập hộ vệ này luôn đi. Đến lúc đó chỉ cần tùy ý quấy rối sau đó đem người tách ra, tất nhiên có thể không chút dấu vết đem y diệt trừ. Từ nay về sau huynh đệ ba người chúng ta có thể an tâm ngủ ngon không cần phải lo âu nữa.”
Vương Tuấn cùng Nguyễn Nguyên Lượng đều tán thành: “ Đại ca cao kiến, chúng đệ mặc cảm!”
Ba người lập kế hoạch, Niên Hoằng Trí tiến lên đem nhiệm vụ bóc xuống, cất vào trong ngực. Sau đó bọn chúng cũng không cần mưu tính gì nữa, chỉ cần đi đến quận Bình Lan nhận lời thuê hộ vệ của Vương gia là được.
…………….
Quận Bình Lan cách Tán Tu Minh năm nghìn dặm đường hướng Tây Bắc, với tu sĩ mà nói, cũng không tính là quá xa xôi.
Từ Tử Thanh chỉ để hơn mười viên linh châu trong túi trữ vật, tất cả tài sản còn lại thì để trong nhẫn trữ vật. Sau đó y liền niệm một bí quyết ngự phong , thuận theo gió phiêu nhiên bay đi.
Ngự phong thuật này tuy khó có thể kéo dài, nhưng rất tiện lợi, khiến người dùng hóa thành một cơn gió, nhẹ nhàng mà tự nhiên. Nhưng nếu có thể thành thạo, linh lực tiêu hao cũng rất ít, những tu sĩ không có pháp khí bản mạng như Từ Tử Thanh, thích nhất là dùng nó để di chuyển.
Ước chừng qua nửa ngày, đã đến được quận Bình Lan.
Từ Tử Thanh đáp xuống đất, đứng trước một tòa thành trì trông rất phồn hoa sầm uất.
Thành này tên là Sùng Vĩnh, là căn cơ của Vương gia, chủ trạch tất nhiên là cũng ở trong thành Sùng Vĩnh này. Từ Tử Thanh tới chỗ này, sẽ phải đến chủ trạch gặp tộc nhân Vương gia.
Từ Tử Thanh cũng không trì hoãn lâu, sau khi vào thành liền tìm người hỏi thăm chỗ bổn gia Vương gia, ngay tức khắc liền xuất phát lên đường.
Bộ tộc họ Vương ở thành Sùng Vĩnh rất là nổi danh, dân chúng trong thành nghe nói Từ Tử Thanh muốn đi tìm Vương gia, mặc dù ngoài mặt không dám tò mò tìm hiểu, nhưng bên trong lại thầm kính nể, thỉnh thoảng còn nhìn lén y.
Từ Tử Thanh ngược lại cũng chưa phát giác ra có cái gì không được tự nhiên, chỉ là bước nhanh mà đi, vòng qua mấy con đường dài, không lâu sau, liền nhìn thấy một tòa kiến trúc cực kỳ lớn, nhìn rất có khí thế của hào môn thế gia.
Trước cửa có hai võ giả Tiên Thiên đang canh gác, thấy Từ Tử Thanh tướng mạo tuấn nhã, khí chất thoát tục, nhận ra y là một vị tu sĩ, liền tiến lên đón.
Vẻ mặt hai người mang theo tươi cười, cung kính hỏi: “ Xin hỏi vị tiên trưởng này đến đây là có chuyện gì?”
Từ Tử Thanh mỉm cười: “ Ta vì nhận nhiệm vụ, nên cố ý tới đây.”
Hai võ giả Tiên Thiên lập tức càng thêm thân thiện, luôn miệng nói: “ Tiên trưởng mau mau mời vào, gia chủ đã chờ từ rất lâu rồi!”