Giáo Thảo Mỗi Ngày Phải Hút Tôi Thì Mới Có Thể Sống Sót

Chương 5

Edit: Bánh Bao

Beta: Sữa

______

Sân trường vào cuối thu rất đẹp, những chiếc lá màu cam, màu vàng xen lẫn nhau như một bức tranh sơn dầu, yên tĩnh và an nhàn. Làn gió mùa thu thỉnh thoảng thổi qua khiến lòng người yên tĩnh.

Thanh Nham yêu thích yên tĩnh, yên tĩnh khiến cho con người càng thêm lý trí.

Cậu cẩn thận nhớ một chút, cậu chắc chắn Tần Nham cũng chưa từng gặp thiếu niên ở trước cửa phòng âm nhạc. Chẳng biết vì sao, cậu không nghĩ người đó nhìn cậu như nhìn hai người xa lạ lần đầu gặp mặt.

—— Trong ánh mắt sâu thẩm đó, ngoài sức mạnh và sự áp bức, dường như cậu còn cảm nhận được một loại cảm xúc không thể giải thích được.

Kỳ Lâm Sâm trừng người kia kia một chút, y có thể cảm nhận được người kia đinh điểm đều không thèm để ý, ngược lại là Kỳ Lâm Sâm sức lực không đủ.

Nhưng khi ánh mắt người nọ nhìn y, y lại thỏa hiệp mà nhượng bộ một bước.

Nhưng từ đầu đến cuối, người nọ vẫn không chào hỏi y.

Khiến người khác khó hiểu.

Lúc nãy cậu vẫn chưa hồi thần, cũng bỏ lỡ việc mang mặt dây chuyền lần thứ hai đưa lại cho Kỳ Lân Sâm.

Không lâu sau, Thanh Nham đã tới văn phòng của giáo viên chủ nhiệm.

Cậu không giỏi trong việc xử lý các mối quan hệ cá nhân, càng không muốn tốn thời gian và sức lực để phân tích một người xa lạ.

"Cốc cốc..." Cậu lễ phép gõ cửa, nghĩ mặt dây chuyền vẫn có thể trả lại, liền đem cái người ở phòng âm nhạc ném ra sau đầu.

Bên kia, Lục Ly Giang bị Thanh Nham ném ra sau đầu đang ngồi yên xem điện thoại.

"Này này, tao nói! Lục thần mày thật sự không làm bài mà ngồi nghịch điện thoại hả?"

Dịch Lâm Xuyên vừa vào lớp, hắn nhìn Lục Ly Giang như phát hiện ra châu lục mới: "Để tao coi coi mày chơi cái gì?"

Nghe hắn nói, cả lớp đều ngạc nhiên nhìn sang.

Lục Ly Giang, giáo thảo của trường Anh Hoa, đệ nhất học thần, lạnh lùng, cao ngạo, thần bí.

Hoặc là anh nghỉ học không đến, hoặc là anh chỉ ngồi một chỗ làm bài, tuyệt nhiên không hề hứng thú với mọi thứ xung quanh. Anh cũng không tham gia các hoạt động tập thể, trừ bạn thân là Dịch Lâm Xuyên và Cố Sâm, dường như anh cũng không giao lưu với bất kì người bạn học nào.

Họ chỉ biết anh là người nhà Lục gia thần bí nhất Bắc Kinh, ngoài ra, dù họ là bạn cùng lớp với anh hơn một năm cũng không biết được bao nhiêu thông tin của anh. Lục Ly Giang sống như một con sói đơn độc, khắp người đều mang hơi thở người sống chớ gần. Anh giống như vì sao trên trời, không thể với tới.

Như thể đó là sức hấp dẫn trí mạng của anh, mọi nhất cử nhất động của anh đều thu hút ánh nhìn của tất cả học sinh trong trường, trở thành đệ nhất giáo thảo của trường Anh Hoa.

Lục Ly Giang ngước mắt, nhẹ nhàng liếc qua Dịch Lâm Xuyên, lại tiếp tục cúi đầu nhìn điện thoại.

Dịch Lâm Xuyên lập tức đứng thẳng người, cười sợ sệt: "Chỉ là quan tâm mày chút thôi mà."

Chuông vào lớp vang lên, các bạn cùng lớp đều trở về chỗ ngồi trong tâm trạng thất vọng.

Chỉ có Dịch Lâm Xuyên vẫn chưa bỏ ý định, ngồi trên ghế ngã ra sau, tựa lưng vào bàn Lục Ly Giang, nghiêng đầu thấp giọng hỏi: "Lục thần, mày coi diễn đàn sao? Diễn đàn tao rành lắm, mày muốn biết tin gì tao nói cho, cần gì phải chính mình ra tay." Cho dù hắn đã cố tình hạ thấp giọng, nhưng sự tò mò vẫn không che dấu được.

Nghe vậy, Lục Ly Giang trầm mặc suy nghĩ một chút, đơn giản hỏi: "Trường mình có một học sinh tóc trắng khói, mày biết không?"

"Cái đó tất nhiên tao biết."

Dịch Lâm Xuyên khác với Lục Ly Giang, ngoài việc học, hắn còn có một sở thích khác – ăn dưa (hóng hớt, tám chuyện).

Nhân lúc còn hai phút nữa giáo viên mới vào lớp, hắn nhanh chóng thay đổi tư thế ngồi, quay mặt đối diện với Lục Ly Giang, nhẹ giọng nói: "Tần Nham, toàn trường chắc mày chả biết ai đâu. Ủa không, bây giờ ngay cả Lục thần không bao để ý chuyện bên ngoài cũng biết đến cậu ta, vinh hạnh lắm nha."

"Tần Nham?" Lục Ly Giang nhìn lại hắn, ánh mắt tối sầm lại, anh lẩm bẩm lặp lại hai chữ này, như là đang nói với chính mình, vừa tựa như trằn trọc thưởng thức.

Dịch Lâm Xuyên thấy gì đó bất thường, hắn nhìn Lục Ly Giang bằng ánh mắt thăm dò, nổi lên ý cười, thấp giọng hỏi: "Tao nói này Lục thần, đừng nói mày thích cậu ta nha?!"

Hắn chỉ là muốn trêu chọc anh một chút, chờ Lục Ly Giang lạnh lùng nhìn lại hắn.

Nhưng hắn không nghĩ anh chỉ nhìn mình, không phản bác.

Dịch Lâm Xuyên sửng sốt, trong lòng lo lắng.

Hắn nghiêng người về phía trước, nghiêm túc thấp giọng nói, thậm chí còn đổi cả xưng hô: "Ly Giang, tuy rằng tao không biết tại sao mày lại để ý đến Tần Nham, nhưng mày đừng đυ.ng vào người này. Cậu ta là trò cười của Anh Hoa, hơn nữa còn có hôn ước với Kỳ Lâm Sâm."

Bọn họ đều có chỗ dựa là các gia tộc lớn, không thiếu những thiếu niên ăn chơi trác táng. Nhưng chơi thì chơi, Tần Nham là người có hôn ước, tuyệt đối cũng không thể dính vào. Hơn nữa một tên chỉ là trò cười như Tần Nham cũng không đáng để người thừa kế Lục gia đứng đầu Bắc Kinh, Lục Ly Giang để ý đến.

Dịch Lâm Xuyên rất chân thành mà nhắc nhở, giọng điệu của hắn cũng nặng nề. Hắn tin rằng Lục Ly Giang dù có nhất thời hứng thú thì cũng sẽ hiểu ý hắn.

Đáng tiếc, Lục Ly Giang chỉ trầm mặc vài giây, sau đó nhìn Dịch Lâm Xuyên, gõ nhẹ lên bàn, bình tĩnh nói: "Giúp tao tra thông tin một chút, lớp, địa chỉ, tình hình gần đây của cậu ấy." Ánh mắt anh mặc dù bình tĩnh, nhưng lại rất quyết tâm.

Dịch Lâm Xuyên trong lòng lộp bộp một tiếng.

Hắn biết mình không thể thay đổi quyết định của Lục Ly Giang nên không nói nhảm nữa mà đồng ý.

Hắn nghĩ, chờ đến khi Lục Ly Giang biết được Tần Nham, chắc chắn cũng sẽ không còn hứng thú với cậu ta. Ngược lại, hắn ở đây tiếp tục khuyên anh cũng không phải chuyện gì tốt.

Năng lực làm việc của Dịch Lâm Xuyên rất mạnh, chỉ trong chốc lát đã thu thập được tất cả thông tin mà Lục Ly Giang muốn. Khi hắn gửi cho Lục Ly Giang, giáo viên dạy vật lý trên bục đang giảng một bài tập khó.

"Câu hỏi này hơi khó, chỉ có Lục Ly Giang mới làm được. Bây giờ để Lục Ly Giang giải thích cho mọi người ý tưởng giải làm bài nhé."

Lúc này Lục Ly Giang đang xem thông tin mà Dịch Lâm Xuyên vừa gửi.

Dịch Lâm Xuyên: [Tần Nham, nam, 17 tuổi, cao 1m79, lớp 11F, trong lớp đứng nhất từ dưới đếm lên. Anh trai của Tần Chu Chu, hôn phu của Kỳ Lâm Sâm (theo đuổi Kỳ Lâm Sâm rất điên cuồng, cả trường đều biết, nghe nói là cướp hôn phu của em trai). Trưa hôm nay cậu ta vừa nộp đơn xin ở ký túc xá, phòng số 3 tòa 606.]

Thông tin rất ngắn ngọn, Lục Ly Giang rất nhanh liền xem xong.

Cuối cùng, ánh mắt trầm mặc của anh rơi vào con số cuối cùng.

"Bạn học Lục Ly Giang" Thấy Lục Ly Giang không phản ứng, giáo viên vật lý lần nữa hô tên anh.

Lục Ly Giang hoàn hồn, ném điện thoại vào túi, đứng dậy liếc nhìn bảng đen.

"Bài này sáng nay em đã nói qua với Dịch Lâm Xuyên, để cậu ta làm đi ạ, em xin phép ra ngoài." Dứt lời, anh cũng không chờ giáo viên cùng các bạn học phản ứng, liền đi thẳng ra khỏi cửa lớp.

"Bạn học Lục có chuyện gì sao?" Dù cho anh là học sinh đứng đầu lớp. thầy giáo dạy lý vẫn rất quan tâm.

Lục Ly Giang bước chân ra ngoài vẫn không dừng, nhàn nhạt đáp: "Xin ở ký túc xá".

Bốn chữ (*) đơn giản của Lục Ly Giang khiến cả lớp A sôi nổi, đồng thời cũng khiến Dịch Lâm Xuyên vừa đứng dậy chuẩn bị lấp hố do thằng bạn thân đào ngơ ngác.

(*)申请住校: ngụ ý là thỉnh trọ ở trường.

Nội dung trong ngoặc đơn của hắn không chỉ không có tác dụng ngăn cản, ngược lại làm cho anh thấy khó mà làm? Hóa ra Lục Thần lạnh lùng của bọn họ lại thích thế này? Có phải vì cuộc sống quá tẻ nhạt nên cần sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ!?

Khó trách học sinh lớp A phản ứng lớn như vậy, chủ yếu là do việc trọ ở ký túc xá trường Anh Hoa không phải là điều gì đáng vui mừng.

Học sinh của Anh Hoa được chia thành hai loại.

Một là trong nhà có tiền có thể học ngoại trú, loại kia là học sinh giỏi nhưng vì nhà nghèo mà được Anh Hoa tuyển vào. Việc phân loại này không phải vì các thiếu gia và tiểu thư bị điểm kém, mà vì họ là người địa phương, có tài xế và bảo mẫu ở nhà, và họ không muốn ở lại. Xét cho cùng, điều kiện trường học dùcó tốt đến đâu cũng không thể so sánh với những biệt thự có kẻ hầu người hạ.

Lâu dần, Anh Hoa có một quy tắc ngầm - bởi vì ký túc xá đều là học sinh nghèo từ nông thôn, nên hiển nhiên học sinh nội trú đã trở thành cấp thấp nhất của Anh Hoa.

Hiện tại, học sinh ngoại trú gia thế bậc nhất Lục Ly Giang xin trọ ở trường, chuyện này còn có thể xảy ra sao? Điều này có nghĩa là việc phân chia giai cấp lâu nay sẽ bị phá vỡ, còn không đủ kinh ngạc sao?

Suốt cả buổi chiều, vấn đề này ngày càng được bàn tán sôi nổi, các bài đăng trên diễn đàn cũng ngày càng nhiều.

Mọi người đều suy đoán về lý do tại sao Lục Thần đột nhiên lại xin vào sống trong ký túc xá, một số người đang bàn luận xem ai sẽ là người may mắn ở cùng ký túc xá với Lục Thần.

Thanh Nham hoàn toàn không biết mọi thứ phát sinh bên ngoài. Cậu lục tung sách giáo khoa của Tần Nham cuối cùng chỉ tìm được một cuốn bài tập toán đơn giản. Thà có còn hơn không, cậu ôn tập toán lý hóa trong sách giáo khoa cả một buổi chiều rồi mới bắt đầu làm bài.

Vừa kết thúc hai tiết học, tiếng chuông cuối cùng cũng vang lên.

Buổi tối tự học của lớp F là tự nguyện, cảm nhận được sự ồn ào trong lớp, cùng với suy xét hiệu suất học, cậu quyết định mang bài tập về ký túc xá làm.

Tuy nhiên, khi mở cửa ký túc xá, cậu nhận ra có gì đó không ổn.

Lúc cậu đến để hành lý vào buổi trưa, ký túc xá vẫn trống không. Tuy nhiên lúc này, mặc dù không có đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, nhưng chiếc giường của người bạn cùng phòng đã được dọn sẵn.

Kiếp trước, cậu đã sống một mình từ khi còn nhỏ nên không hề có kinh nghiệm sống với người khác.

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý cho việc gặp mặt và ở chung sau khi rời khỏi Tần gia, nhưng cậu lại thầm thở phào nhẹ nhõm khi đối diện với ký túc xá trống trải này vào buổi trưa.

Thanh Nham ôm chặt quyền sách trong tay, cẩn thận quan sát xung quanh, chắc chắn rằng bạn cùng phòng không có ở đây mới đẩy cửa bước vào.

Để quyển bài tập đang làm dang dở trên bàn, cậu bật đèn làm tiếp.

Cậu có một thói quen, lúc nào lo lắng sẽ lấy bài tập ra làm. Làm bài tập giúp cậu che giấu được tâm tình, được yên lặng đắm chìm trong biển tri thức.

Vì vậy, khi Lục Ly Giang đẩy cửa vào phòng, đập vào mắt anh là tấm lưng gầy đơn độc.

Dưới ánh đèn, thiếu niên ngồi thẳng người, sống lưng thẳng tắp, dù mặc quần áo dị hợm cũng không che đi được vẻ đẹp ấy. Cậu khẽ cúi đầu nhìn chăm chú vào sách, đôi mi dài thỉnh thoảng chớp vài cái, giống như hai cây cọ nhỏ khuấy động trái tim anh.

Rõ ràng là họ chỉ ngồi đó một cách nghiêm túc và lặng lẽ, không thèm nhìn anh.

Nhịp tim của anh hỗn loạn, như thể sắp nhảy ra khỏi l*иg ngực và nổ tung ngay tại chỗ.

Lục Ly Giang kiểm soát nhịp tim, chậm rãi đi tới.

Khoảng cách ngày càng gần, rốt cuộc anh cũng nhìn thấy động tĩnh của người trước mặt.

——Tên nhóc kỳ quặc với mái tóc trắng khói đang sao chép đáp án từ quyển toán học "Đào tạo cơ bản"

Lục Ly Giang ho nhẹ một tiếng, thành công thu hút sự chú ý của người bạn cùng phòng đang nỗ lực chép đáp án.

Hai mắt đối diện nhau, Lục Ly Giang đưa mắt chỉ vào quyển sách trước mặt Thanh Nham, giọng nói trầm thấp rất thân thiện: "Không biết? Để tôi dạy cậu.". Nói xong, anh vứt chiếc vali trong tay và đi về phía Thanh Nham.

Thanh Nham vốn còn đang đắm chìm trong "Bạn cùng phòng sao lại là người quái lạ mà mình gặp ngoài phòng học âm nhạc", mắt thấy anh càng ngày càng gần cậu, lập tức đáp ứng, "Tôi tự làm được."

Không nói dối, cậu vừa mới kiểm tra đáp án, đúng 100%.

Nếu những câu hỏi cơ bản như thế này còn không làm được, thì sao có thể vượt mặt hạng nhất Lục Ly Giang.

Sự phòng bị trong mắt Thanh Nham rất rõ ràng, ngay cả khi anh đi tới, thân thể cậu đều duỗi thẳng, Lục Ly Giang không khỏi nhìn thấu, dừng lại gật đầu.

"Ừm, không hỏi cũng được, từ nay về sau chúng ta là bạn cùng phòng, tôi là Lục Ly Giang."