Như nghe khánh nói vậy càng thêm chán nản và ghét bỏ trong lòng, chán tới tận cổ rồi. Nhưng muốn xem kịch hay một chút xíu mở điện thoại trong túi quần, bật chế độ ghi âm, cũng may ghi âm lúc nào nó cũng để ở một màn hình riêng nên chỉ cần lướt 2 lần là nhấn vào được. Khánh mải nói quay mặt về phía bên kia nên cũng chả biết được nó làm gì, nhưng Như để yên cho mình ôm nên trong lòng Khánh có chút hả dạ, sung sướиɠ.bỗng nhiên nó lên tiếng "Cậu nói thật chứ "Như bỏ tay khánh khỏi người mình nhẹ nhàng, nhìn người cắm sừng mình đầy ôn nhu, chiều chuộng.
Khánh đôi mắt ngấn nước nhìn ánh mắt nó tỏ ra đáng thương và nói "anh chỉ trêu đùa với dũng thôi, không hề có tình cảm thật. Anh chỉ yêu mình em thôi. Tin anh đi được không " ánh mắt nhìn khánh châm chọc, khinh bỉ, một tay rút điện thoại trong túi quần ra tắt ghi âm, giơ điện thoại trước mặt khánh "Tý cho thằng dũng nghe cái này nhé, để nó biết anh yêu nó đến nhường nào." khánh nghe xong mặt cắt không còn giọt máu, ngồi bệt xuống đất, nó cười khẩy một cái, bỏ lại khánh ngồi 1 mình rồi đi thật nhanh. Đúng lúc này gặp Minh đứng từ xa đã theo dõi được toàn bộ câu chuyện. Nó không hề biết suốt từ lúc căng tin cho đến khi ra dãy núi phía sau trường, minh đều biết hết tất cả nó mặt đối mặt với cô không hề có sự sợ hãi hay hoảng loạn như những học sinh bình thường khác khi bị giáo viên chủ nhiệm bắt gặp mình đang bỏ tiết. Nó cũng không chạy đi mà đứng yên một chỗ, gương mặt rất bình thản nhìn cô bắt đầu cảm thấy khó chịu, thật là không biết phép tắc. Đi đến chỗ nó bị cô hỏi nghiêm khắc :"Đang trong giờ học, sao em lại tự ý bỏ tiết làm việc riêng "Đối mặt trước câu hỏi của cô, nó cúi gằm xuống không muốn đối diện với ánh mắt của minh . nó nhìn trong đôi mắt cô, ẩn chứa sự tức giận và cả thất vọng. Có lẽ cô đã nhìn thấy hết những chuyện xảy ra lúc vừa rồi, thở dài một tiếng nặng nhọc, nó trả lời "Lúc này em không có tâm trí để học, em xin lỗi cô."minh nghe câu trả lời của nó xong, đã bực mình lại càng bực hơn. Trường học là nơi để học chứ có phải là nơi để trai gái ôm ấp, giận dỗi, thù hằn nhau đâu nhỉ ? ra ngoài không ai có quyền cấm cản, đây lại còn trong trường, trong giờ học. Cô còn vừa nghe thấy cuối giờ nó định gặp riêng ai tên dũng thì phải, minh nghiêm nghị nhìn nó , giọng nói không nén được sự tức giận "Em không có tâm trí để học mà chỉ có tâm trí ra đây để ôm ấp bạn trai thôi đúng không ? Em đến trường để học hay để yêu ? Mục đích em đến trường để làm những điều này sao ?nó lúc này đây vẫn chưa dám ngẩng đầu lên nhìn cô. Hóa ra cũng biết mình có lỗi, biết xấu hổ về hành động của mình. Làm gì có học trò nào trốn tiết bị cô giáo bắt gặp mà vẫn nhởn nhơ như nó không ? Thật khó để chấp nhận.được "Em ngẩng mặt lên nhìn cô. Cúi xuống không giải quyết được vấn đề gì hết mô "