[Vô Hạn Lưu] Mộng Đẹp Vô Hạn

Chương 6

"Cậu em Tô, chờ tôi!"

Mới vừa bước lên lầu hai, phía sau liền truyền đến tiếng gọi của Sài Cương, Tô Mạch lông mày khẽ nhướng, cảm thấy khá là bất ngờ đối với sự xuất hiện của hắn.

Có thể bình an hoàn thành hai cái kịch bản, Sài Cương tự nhiên có chỗ hơn người. Thấy Tô Mạch lộ ra vẻ mặt như vậy, lúc này vỗ vỗ bờ vai hắn, đắc ý nói: "Tôi không có ngu như thế, đi cùng bọn họ không tiền đồ!"

Tô Mạch không thích cùng người khác tiếp xúc, sau khi tránh né Sài Cương thân cận, nhìn phía sau hắn tự tiếu phi tiếu nói: "Anh chắc chắn chứ?"

"Ế?"

Quay đầu lại vừa nhìn, cầu thang phía sau đã biến mất không thấy!

"Ông đệt!"

Mắng một câu thô tục, Sài Cương run rẩy nói: "Chó X•, con mẹ nó có ma aaaaaa!"

Người có lá gan to hơn nữa, đối mặt sự kiện linh dị không chút khoa học thế này cũng sẽ sợ muốn chớt, càng huống chi là gan Sài Cương vốn cũng không có bao lớn.

"Có quỷ hay không thì không biết, nhưng nơi này có vấn đề thì là sự thật."

Tô Mạch cũng không cho rằng cái cầu thang biến mất là do Mộng Cảnh Thiên Đường gây nên. Nếu như thế, vậy là hành vi cố ý của một "người" nào đó. Liên tưởng tới nhật ký của người chị cùng tấm hình kia, Tô Mạch nghiêm trọng hoài nghi...

"Ảnh cả gia đình nằm trên tay anh?" Tô Mạch đột nhiên hỏi.

"Híc, không sai, ở chỗ tôi này!" Sài Cương lấy bức ảnh ra, hỏi, "Làm sao, có vấn đề?"

Tô Mạch lắc đầu, "Cầm cẩn thận, đừng để mất, bức ảnh có thể là mấu chốt để qua cửa."

Nói xong, Tô Mạch không tiếp tục trì hoãn, lập tức đi về phía trước.

Con mắt Sài Cương hơi chuyển động, vội vàng cất bức ảnh đi...

Trên thực tế, Tô Mạch đã sớm phát hiện Sài Cương còn thông minh hơn nhiều so với bề ngoài của hắn. Cũng bởi vậy, y mới không lừa gặt hắn về chuyện bức ảnh. Mà Sài Cương lý do từ bỏ số đông, cùng đồng đội an toàn hơn, mà nguyện ý mạo hiểm cùng Tô Mạch, nguyên nhân chính là một món đồ Tô Mạch nắm trong tay —— quyển nhật ký của chị gái.

Bức ảnh cùng quyển nhật ký chính là " hộp ma Pandora" bên trong chỉ có hai vật phẩm, nếu như gợi ý của hệ thống không sai, "chìa khóa nằm trong tay Pandora" chỉ có thể là một trong hai.

Đương nhiên, ngoại trừ nguyên nhân này ra, còn có một lý do khác nữa —— chỉ có bản thân Sài Cương biết rõ, người thật sự đâm chết người chị là ai.

"Cậu em Tô, tôi đã sớm phát hiện cậu không giống những người khác!"

Tô Mạch nhanh chóng dứt khoát thủ tiêu Hạ Vạn Châu, dựa vào sự quan sát tỉ mỉ và sự quả cảm, mà quả quyết tàn nhẫn đâm chết người chị trong thời điểm nhạy cảm, đây căn bản không phải việc mà người bình thường có thể làm được.

Sài Cương có lẽ rất hiền lành, nhưng không có nghĩa là không đầu óc, ít nhất hiểu được đi theo ai mới có thể qua cửa.

Đương nhiên, có mấy lời nhìn thấu cũng không nên nói toạc ra, oan ức mình đã cõng, đương nhiên sẽ không vạch trần vào lúc này. Đuổi theo bước chân Tô Mạch, Sài Cương tự cho là thông minh nói: "Hiện ở trên lầu ngoài hai chúng ta thì không còn người khác... Người anh em mau nói đi, có phải có phát hiện mới gì không?"

Đây cũng là lý do thứ ba thúc đẩy Sài Cương lựa chọn Tô Mạch, hắn cho là Tô Mạch thà rằng cùng đội nhiều người tách ra, cũng phải quyết giữ ý mình lên lầu hai, nhất định đã nắm giữ manh mối mà người khác không biết!

Chỉ là...

Tô Mạch xoay người lại nhìn hắn một cái, không hiểu ra sao nói: "Tôi cũng chỉ lên đây sớm hơn anh một chút thôi mà, nào có manh mối gì?"

"Ế?"

Dừng chân há hốc mồm, Sài Cương đột nhiên ý thức được, bản thân hình như bị "Lừa gạt"...

Khi hai người Tô Mạch tìm kiến ở lầu hai, bốn người ở lầu một cũng hành động. Lựa chọn của bọn họ chính là hành lang bên phải, trong nháy mắt bước vào hành lang, bốn người đều cảm giác được một luồng khí khác với bầu không khí bên ngoài —— lạnh lẽo.

Hành lang có hình vòng cung, ánh đèn tối tăm hơn so với phòng chính, hai bên treo một vài bức tranh sơn dầu quỷ dị —— giống tranh của một đứa nhỏ vẽ xấu.

Không biết có phải ảo giác hay không, Tiêu Nhã nhìn thấy một bức trong đó là khuôn mặt của một người phụ nữ đang vặn vẹo, máu tươi không ngừng chảy ra bên ngoài. Đánh bạo tới gần bức tranh sơn dầu, mới phát hiện máu tươi chỉ là ảo giác.

Nhưng kỳ quái chính là, sàn nhà phía dưới bức tranh sơn dầu, có nhiều hơn một cây kẹo que.

"Ồ? Mọi người xem..."

Quay đầu nhìn lại, bên trong hành lang hẹp dài, ngoại trừ cô ra thì không còn một bóng người!

Ba người Đới Hưng Chương đâu?

Không nhịn được rét run, xung quanh tựa hồ càng lạnh lẽo.

Dù trong lòng kinh nghi, nhưng Tiêu Nhã cũng không muốn bỏ qua chút manh mối nào, vẫn khom lưng nhặt cây kẹo lên;

Cô không biết là, chính tại thời điểm cô khom người nhặt cây kẹo, sau lưng xuất hiện bóng hình một đứa trẻ...

"Kỳ lạ, không thấy chị Nhã đâu nữa!"

Người đầu tiên phát hiện Tiêu Nhã mất tích, dĩ nhiên là Lữ Lan Lan.

Đới Hưng Chương cùng Mark nhanh chóng quay đầu lại, trên hành lang trống rỗng chỉ còn lại ba người bọn họ, làm gì còn thân ảnh Tiêu Nhã?

"Cô ấy không phải luôn đi ở phía sau sao? Sao có thể đột nhiên biến mất?"

Mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống, Mark lòng sinh bực bội không nhịn được mắng: "Fuck! Quái lạ quá rồi!"

Mới bước vào hành lang một lúc liền mất tích một người, sớm biết thế hắn không nên do dự, đi theo Sài Cương cùng Tô Mạch lên lầu hai mới đúng!

"Đừng nóng vội, Tiêu Nhã tốt xấu gì cũng đã hoàn thành một lần kịch bản, không dễ có chuyện như vậy đâu." Đới Hưng Chương cố gắng trấn định nói, "Đi, chúng ta quay lại tìm cô ấy!"

Đáng tiếc chính là, mãi đến tận khi ba người quay lại phòng chính cũng không tìm được Tiêu Nhã.

Quỷ dị hơn là, cầu thang đi lên lầu hai vậy mà cũng biến mất!

Bất đắc dĩ, ba người đành phải trở về hành lang.

Vi bảo đảm không bị phân tán, ba người quyết định tay trong tay cẩn thận mà đi;

"Lạch cạch..."

Bên tai truyền đến tiếng đồ vật rơi xuống đất, Mark quay đầu lại nhìn, phát hiện vị trí góc viền bên trái nhiều hơn một cây kẹo que.

"Ồ? Chờ một chút!"

Lôi kéo Lữ Lan Lan, Mark bước nhanh tới góc tường nhặt câu kẹo lên.

Kẹo que nhìn thì không có gì đặc biệt, nhưng không ai dám quên nó đột nhiên xuất hiện ở đây. Mark cầm kẹo que, quay đầu hưng phấn nói: "Mọi người mau nhìn..."

Nhìn cái gì?

Chỉ một thoáng, Mark như bị người khác định thân, cả người cứng đờ, cuối cùng không nói thêm được một chữ.

Bởi vì...

Đồng tử mở lớn, sau lưng lạnh ngắt;

Tay phải của Mark vôn là nắm tay Lữ Lan Lan, nhưng bây giờ lại biến thành một đứa bé trai ngậm kẹo que, trong miệng không ngừng phát ra tiếng ngậm kẹo nhóp nhép!

"Anh trai, anh cũng thích ăn kẹo que à?"

Bé trai cười một nụ cười ngọt ngào, cười đến trong lòng Mark phát lạnh.

Kinh khủng hơn là, hắn ở trong đôi mắt của đứa trẻ, nhìn thấy được khuôn mặt vặn vẹo, điên cuồng chạy trốn của Tiêu Nhã...

"A!!!!!"

Tiếng kêu thảm thiết truyền vào tai, Tô Mạch cùng Sài Cương đồng thời dừng chân!

"Mark?"

Nuốt nước miếng thật mạnh, Sài Cương bất an nói: "Tiếng kêu vừa rồi là của Mark à? Hắn, bọn họ gặp phải công kích? Có muốn xuống xem một chút hay không?"

"Xuống thế nào?"

Tô Mạch đạm mạc nói: "Cầu thang đã biến mất, hơn nữa, chúng ta cũng bị nhốt rồi."

Không sai, hai người Tô Mạch quay về điểm xuất phát lần thứ ba rồi, bọn họ quả thật bị nhốt ở lầu hai.

Chỉ có điều, thứ nhốt bọn họ lại cũng không phải mê cung gì đó, điểm này Tô Mạch có thể khẳng định.

"Nhưng, nhưng tôi dù sao cũng là lão đại, từ bỏ như vậy có phải quá, quá..." Sài Cương vẻ mặt do dự.

Tô Mạch bất ngờ nhíu nhíu mày.

Y ngược lại không phát hiện, cái tên nhìn bề ngoài có vẻ du côn lưu manh này, không chỉ có trách nhiệm mà tâm địa còn thiện lương như vậy.

Thật sự là một người tốt, chỉ tiếc... Người tốt thường sống không lâu.

Nghĩ đến cái gì đó, Tô Mạch cười thần bí, "Thật sự coi chính mình là vô địch thiên hạ?"

"Ế? Cậu có ý gì?"

"Ý là, coi như muốn cứu người, cũng không tới phiên anh."

Không cần phải nhiều lời nữa, Tô Mạch quay người rời đi.

"Chờ đã!"

Sài Cương bước nhanh đuổi tới, không thể tin được nói: "Cậu là muốn nói, trong bốn người bọn họ có người dẫn đường?!"

Lúc trước người dẫn đường không xuất hiện, Sài Cương mới gấp đến độ nhảy nhót tưng bừng. Tuy rằng cuối cùng chính hắn chịu trách nhiệm làm "Người dẫn đường", nhưng có trời mới biết trong lòng hắn có bao nhiêu thấp thỏm.

"Đúng thế, người dẫn đường vẫn luôn ở cùng chúng ta, chỉ có điều rất giỏi ẩn giấu thôi."

Nhân bất vi kỷ•, Tô Mạch cũng không cảm thấy người dẫn đường kia che giấu mình thì có gì sai. Nếu là y, y cũng sẽ không chút do dự dấu đi.

• Nhân bất vị kỷ: lấy từ câu thành ngữ "Nhân sinh vi kỷ, thiên kinh địa nghĩa, nhân bất vi kỷ, thiên tru địa diệt". Hiểu cơ bản thì là " Người sống vì mình là điều hiển nhiên, người không vì mình trời tru đất diện". Là người thì đều ích kỷ.

Chỉ tiếc, kỹ năng diễn xuất của người nọ còn cần nâng cấp, từ sớm đã bị Tô Mạch tìm được sơ hở.

"Mẹ! Thậm chí có người dẫn đường? Tại sao không nói ra? Quá không chịu trách nhiệm rồi!"

Sài Cương nổi giận, nhìn tư thế hận không thể lập tức cùng người dẫn đường kia liều mạng.

"Còn có cậu! Nếu cậu đã phát hiện, tại sao không nói sớm? Còn nữa, người dẫn đường đó rốt cuộc là ai?" Một phát bắt được cánh tay Tô Mạch, Sài Cương nổi giận đùng đùng nói.

Tô Mạch lạnh nhạt liếc mắt nhìn hắn, sau đó nhẹ nhàng phun ra hai chữ, "Buông tay."

"Ây..."

Một chậu nước lạnh dội từ đầu đến đuôi, Sài Cương theo bản năng buông tay.

"Người kia là ai không quan trọng, không đề cập đến chuyện anh không xuống được, mà cứ cho là xuống được, anh cũng đánh không lại hắn..."

Cùng lắm là đi tìm chết thôi.

Nói xong, Tô Mạch cất bước, tiếp tục đi.

Tuy rằng biết rõ Tô Mạch nói không sai, thế nhưng Sài Cương vẫn cảm thấy tức giận. Cũng may hắn không phải kẻ ngu ngốc, hắn đã vượt qua hai cái kịch bản, cũng biết thiện lương cũng mù quáng là không thể.

Vô luận thế nào, hắn trước mắt cái gì cũng không làm được. Đè xuống lo lắng trong lòng, Sài Cương không khác nào quả cà ủ rũ, vẻ mặt thất lạc cùng Tô Mạch tiếp tục đi vòng vòng.

Đi thêm hai vòng, Sài Cương cũng không nhịn được nữa, buồn bực oán giận nói: "Đây cũng là một cái hành lang chữ "Hồi" à? Dĩ nhiên lại không có cửa vào bên trong! Ai thiết kế? Thật không biết xấu hổ!"

Nói xong, trong tay hắn liền xuất hiện một cái cái rìu.

Tô Mạch không hiểu ra sao nhìn hắn.

Chỉ thấy Sài Cương một bên kéo ống tay áo, một bên nóng lòng muốn thử nói: "Không bằng chúng ta cùng đập tường đi! Thế nào?"

Bạo lực phá cục, phương pháp này quả thật không tệ.

Tô Mạch nhếch miệng lên, "Có thể thử xem."

Nói làm liền làm, Sài Cương vung rìu, mạnh mẽ chém về phía bức tường bên phải!

"Ầm!!"

Kèm theo nổ vang, trên tường bị lủng thành một cái lỗ to —— vậy mà thật sự thành công.

Thấy thế, Sài Cương đắc ý nói: "Thế nào? Sức mạnh của ông đây gấp ba lần người bình thường đấy!"

Nghĩa bóng, hắn nghĩ được biện pháp này, Tô Mạch dĩ nhiên không nghĩ được... Hắn quả nhiên rất thông minh.

"Rất lợi hại."

Qua loa khích lệ khiến Sài Cương tức đến nghiến răng nghiến lợi, cũng không chờ anh ta nói gì, Tô Mạch đã trước một bước từ trong động chui vào trong.

Sau khi thấp giọng chửi bới hai câu, Sài Cương cũng nhanh chóng đi theo —— bên trong là một cái hành lang giống nhau như đúc!

"Ông đệt! Cái quái gì nữa? Lại gặp quỷ đánh tường?"

Lười sửa chữa sai lầm của Sài Cương, Tô Mạch đến mí mắt cũng không thèm chớp mắt, nói: "Được rồi, tiếp tục đi thôi."

Hơi sững sờ, Sài Cương lần thứ hai nắm lấy cánh tay trái của Tô Mạch, "Tiếp tục đi? Nhỡ đâu lại trở về điểm xuất phát thì sao?"

"Há, vậy anh muốn thế nào?"

Sài Cương vung cái rìu lên, nóng lòng muốn thử.

Tô Mạch cười như không cười, "Tiếp tục đập tường?"

Bị Tô Mạch cười đến sợ hãi trong lòng, con mắt Sài Cương hơi chuyển động, thu hồi cái rìu, giảo hoạt nói: "Giữ lại thể lực! Khà khà, chúng ta tiếp tục đi!"

Tô Mạch cũng không giận, cất bước tiếp tục tiến lên, Sài Cương theo sát phía sau...

Mười phút trôi qua, hai người lần thứ hai trở lại điểm xuất phát;

Sài Cương táo bạo như sấm, "Ông đây XX nó! Tôi nói tiếp tục đập tường, cậu không nghe!"

Tô Mạch không hiểu ra sao lườm anh ta một cái.

"Ế?"

Bị Tô Mạch trừng, anh ta lúc này mới phát hiện điểm quái dị.

Chỉ thấy Sài Cương nhảy cao ba thước, trong miệng hét lớn: "Không đúng! Tôi nhớ tới lúc nãy đập tường bên phải mà, sao động lại nằm ở bên phải?"

Cho nên, bọn họ không chỉ quay trở về nguyên điểm, mà còn là quay trở về điểm xuất phát ở hành lang bên ngoài.

"Lần này anh có thể thử đập bên trái." Tô Mạch đề nghị.

"Thật sự coi tôi là đồ ngu hả?"

Sài Cương khinh bỉ nói: "Bên trái là tường ngoài, đập ra chẳng phải là đi ra ngoài?"

"Anh chắc chắn chứ?"

Bị Tô Mạch hỏi ngược lại làm cho mông lung, "Chắc, chắc thế?"

"Thử xem?"

"Ok! Thử thì thử!"

Vung rìu, "Ầm" một tiếng, vách tường bên trái theo tiếng mà nứt;

Đúng như dự đoán, bên ngoài tường không phải bên ngoài Cổ Trạch, mà là hành lang tương tự.

Chỉ có điều, rìa bên trái hành lang, dĩ nhiên cũng có một cái lỗ thủng to —— cùng với cái lỗ vừa đập ra giống nhau như đúc.

Tô Mạch bật đèn pin cầm tay chiếu thẳng về phía cửa động, sau đó... Bọn họ nhìn thấy vô số hành lang, cùng với vô số cái động giống nhau như đúc!

"Tôi tôi tôi... Đệt!"

Sài Cương bị doạ lui về phía sau, mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Con mẹ nó! Đây rốt cuộc là nơi quái quỷ gì? Chúng ta, chúng ta còn có thể thoát ra ngoài sao?"

Sau khi nghĩ đến cái gì đó, Sài Cương nắm lấy cánh tay Tô Mạch, đầy mặt khẩn cầu nói: "Em trai Tô, không, anh trai Tô! Anh có phải đã sớm đoán được đúng không? Mau nói cho em biết đến cùng là đang xảy ra chuyện gì, làm thế nào để đi ra ngoài huhu!"

Mắt thấy Sài Cương sắp hỏng mất, Tô Mạch không nói gì lắc đầu một cái, sau đó trực tiếp ném một cái đèn pin vào hành lang bên trái!

"Ớ?!"

Sài Cương sợ hết hồn, nhanh chóng vươn tay bắt lại. Nhưng do Tô Mạch ném quá nhanh, quá đột ngột, dành trơ mắt nhìn đèn pin cầm tay rơi vào một cái hành lang khác, Sài Cương tức đến cắn răng kêu to.

Nhưng chưa kêu được hai tiếng, liền cảm thấy sau gáy đau xót —— đèn pin cầm tay vậy mà trở lại!

Hơn nữa, là từ trong động phía sau "Xuyên" trở về!

Sài Cương một mặt mộng bức, thời điểm nhặt đèn pin cầm tay lên mới phát hiện, phía sau là vô số hang lớn tương tự —— giống như đúc cái động đập ra lần đầu tiên.

Há hốc mồm triệt để, Sài Cương cầm đèn pin cầm tay, ngơ ngác nhìn Tô Mạch.

"Nghe qua mặt Mobius bao giờ chưa?"

Sài Cương không chút do dự lắc đầu.

"Một bên một mặt một thế giới." Tô Mạch một câu nói ngắn gọn giải thích, "Đem một tờ giấy xoay chuyển hai đầu 180° sang hai bên sau đó dán lại với nhau, hai mặt chính diện thì biến mặt mặt cong hơi chếch."

Nếu như thế, hai mặt giấy sẽ biến thành một mặt giấy, vô hạn tuần hoàn không có giới hạn.

Liếc mắt nhìn hai bên, khóe miệng Tô Mạch hơi nhếch lên, "Nơi này tương tự với mặt Mobius, chỉ là phức tạp hơn một ít."

Sài Cương cây ngay không sợ chết đứng kinh sợ, "Nghe không hiểu!"

______________________

Mặt Mobius: Mặt Mobius là chỉ có một mặt, một biên. Nếu đặt bút bi kéo thẳng một đường thì nét bút sẽ là một đường hoàn chỉnh. Vì vậy gọi là mặt Mobius là vòng tuần hoàn vô hạn. Nếu để một con kiến đi thẳng trên dải Mobius thì quang đường mà con kiến phải đi là vô hạn.