Phu Thê Vốn Là Chim Cùng Rừng

Chương 4: Tính toán

Editor: Masha

Nàng làm Triệu bà tử có chút trợn mắt há hốc mồm, chờ phản ứng lại được, liền vỗ đùi khóc lóc kể lể, “Không sống nổi, làm con dâu cũng dám ngang ngạnh với bà bà, lão nhị, vợ ngươi không đem bà bà là ta để vào mắt, ta sống còn có ý nghĩa gì. Không bằng ta đi chết cho rồi!”

Bên ngoài Triệu Kim Sinh và Triệu Thổ Sinh đều khuyên dỗ, nữ nhân thường một khóc hai nháo ba thắt cổ, Triệu bà tử đã học sâu đến tinh túy.

Mà trong phòng, Lý Lê Hoa bỏ vài bộ quần áo của mình vào bọc vải, nàng thật không chịu nổi lão bà tử này, làm người có giáo dưỡng, nàng đã cho phép mình thô tục hơn chút, nhưng vẫn không chịu nổi có một cực phẩm bà bà như vậy.

Nàng nói cái gì? Không phải nàng chỉ nói một câu, hôm nay không phải nàng nấu cơm thôi sao? Lão bà tử này lại làm ầm ĩ lên như vậy, làm như mình muốn gϊếŧ bà ta, không thể hiểu được!

Ở trong cung, chơi tâm kế cùng người khác, người ta đều là văn nhã, có ai giống như Triệu bà tử, hoàn toàn thô tục vô lễ, nói đơn giản một chút, gọi là tú tài gặp được binh, có lý cũng nói không rõ, bà tử này, vô lý còn giảo hoạt ba phần, chỉ là, hỏa lực của bà ta sao chỉ phát tác với một mình nàng, mà không phát tác với Hà Thúy Cô?

“Ngươi phải đi?” Triệu Thủy Sinh nửa ngày mới hỏi.

“Không đi thì làm gì? Dù sao hai ta nhìn lẫn nhau không vừa mắt, cái nơi tồi tệ này, ta ngây ngốc ở đây đủ rồi!” Ở cùng bà bà đanh đá chua ngoa, còn có chị em dâu chơi xấu, sau đó có công công nhìn có vẻ công bằng, kỳ thật cũng hướng về đại phòng, lại còn có trượng phu hận không thể gϊếŧ mình chết, nàng cần thiết ngốc tại nơi này sao? Cho dù bị hưu, cũng tốt hơn mãi ngây ngốc ở chỗ này.

Dù sao nàng mặc kệ! Cứ mãi ở chỗ này, nói không chừng nàng còn muốn gϊếŧ người phóng hỏa. Chuyện này nàng không phải chưa từng làm qua.

“Ta đi cùng ngươi!” Triệu Thủy Sinh cũng không khuyên Lý Lê Hoa, trên thực tế, hắn ở chỗ này cũng đã chịu đủ rồi, suy nghĩ một chút, hoàn cảnh này, cho dù năng lực thích ứng mạnh cũng không chịu nổi mỗi ngày bị người mắng.

Cứ phải ở trong lòng nhắc nhở mình liên tục, hiện tại ngươi không phải là hoàng đế, ngươi chỉ là nông phu, nhưng bình thường rất nhiều khi bị vài người làm cho muốn hét to lời trong lòng.

“Ngươi đi theo ta làm gì?” Nàng không muốn lại thấy người này. Nàng muốn hòa li với hắn.

“Nơi này, ngươi ở không được, chẳng lẽ ta ở được?” Triệu Thủy Sinh nói.

“Tùy ngươi!” Hiện tại còn không phải lúc tranh cãi này nọ, nàng không muốn lưi lại ở chỗ này, dù sao Triệu bà tử thấy nhi tử của mình rời đi cùng nàng, khẳng định miệng cũng lệch.

Có thể làm Triệu bà tử tức giận, nàng rất vui lòng.

Quả nhiên, Triệu bà tử vỗ đùi không chỉ không ngăn cản Lý Lê Hoa, con thứ hai của mình còn theo Lý Lê Hoa rời đi.

Hà Thúy Cô đã sớm đi ra, ngoài mặt là khuyên dỗ Triệu bà tử, trên thực tế là đổ thêm dầu vào lửa, “Nhìn xem, nhị và nhị đệ muội ta thật đúng là ân ái, nhị đệ muội phải đi, nhị đệ không nói hai lời đi cùng, chẳng lẽ Lý gia kia mới là nhà cha mẹ hắn?”

“Thí con mẹ nó, để cho bọn hắn đi, lão nương cũng không tin, bọn hắn có thể cả đời không trở lại! Xem bọn họ trở về, lão nương thu thập bọn hắn như thế nào!”

Cũng dám cho bà xem sắc mặt, không muốn sống nữa đi.

Cũng không tin, bọn họ có thể ở Lý gia cả đời!

Lão Triệu từ buồng trong đi ra, nói: “Được rồi, lăn lộn như vậy từ sáng sớm tới giờ, nhanh đi nấu cơm, mọi người đều bị đói đó.”

Nấu cơm? Đúng vậy, lăn lộn nửa ngày, cơm sáng vẫn chưa làm, Hà Thúy Cô lập tức đỡ trán, tỏ vẻ mình không thoải mái, hôm nay nếu nàng thật sự nấu cơm, về sau còn không bị người chê cười chết? Vội vàng ai da ai da đi về phòng.

Không có cách nào, cuối cùng chỉ có thể là Triệu bà tử tự mình làm, trong lòng càng hận thấu Lý Lê Hoa, lại nghĩ đến lão nhị không rên một tiếng đi theo bà nương (vợ) của mình. Xem bà về sau thu thập bọn họ như thế nào.

Lý Lê Hoa dựa vào ký ức đi Lý gia thôn, Triệu Thủy Sinh theo sát ở bên cạnh, một bộ quần áo cũng không mang theo.

Nam nhân này một đoạn thời gian trước còn rất suy sút, hiện tại sao lại không rên một tiếng đi theo mình ra.

Nói lời thật lòng, rời khỏi Triệu gia, tâm tình của nàng tốt lên rất nhiều, trên đường gặp được một vài người quen, nhìn Lý Lê Hoa cầm bọc vải, còn có trượng phu đi cùng, đều thiện ý hỏi, là vợ chồng son cùng về nhà mẹ đẻ đi.

Nhà mình phát sinh chuyện này, không cần phải nói với người ta, hai người đều cười gật đầu.

Nàng suy ngẫm, nếu không có Triệu Thủy Sinh đi cùng, chỉ một mình nàng cầm bọc vải, khẳng định sẽ bị người dùng ánh mắt khác thường nhìn, tuy rằng nàng cũng không để ý, nhưng là có thể ít bị người phê bình, cũng không phải chuyện gì xấu.

“Được rồi, trên đường này không có người, ngươi có thể nói rồi.” Lý Lê Hoa nói.

Nàng biết Triệu Thủy Sinh muốn nói vài lời với chính mình, nhưng ở Triệu gia, căn bản không thể nói rõ ràng, lần này hắn đi cùng, khẳng định có mục đích này, mười mấy năm phu thê, không phải vô ích, đã nhận ra những thói quen của nhau.

Triệu Thủy Sinh cười khổ một chút, đời trước hai người đã biến thành như vậy, rốt cuộc vẫn rất quen thuộc lẫn nhau. Có một số việc, trong lúc lơ đãng cũng đã thâm nhập cốt tủy.

“Được, ta nói.” Triệu Thủy Sinh nói: “Chuyện đời trước, chúng ta có thể quên hay không, ngươi và ta đều không cần rối rắm đến vậy, nếu trời cao cho chúng ta lấy thân phận hiện tại này sống sót, như vậy chúng ta cứ dùng thân phận này sống tốt, ngươi xem coi thế nào?”

Đây là những gì hắn nghĩ đến trong đoạn thời gian suy sút này?

“Ngươi không phải còn muốn trở về sao? Vì sao không nghĩ tiếp?” Lý Lê Hoa hỏi.

“Trước kia ta nghĩ, nếu chúng ta có thể tới, tất nhiên là có thể trở về. Nhưng ngươi cũng nói rất đúng, sau khi trở về lại có thể làm gì đây? Chúng ta đã sớm là tiên đế đời trước, trời cao đưa chúng ta đến nơi này, có lẽ là muốn chúng ta qua ngày như vậy. Chúng ta sao lại không thuận theo tự nhiên?”

Ở đây rất trống trải, chung quanh không có một bóng người. Lý Lê Hoa thầm nghĩ, hiện tại người này thế mà lại giác ngộ?

“Ta biết, ngươi ước gì lập tức hòa li với ta, tự mình sinh hoạt thật tốt, chỉ là về sau sinh sống thế nào, ngươi đã nghĩ tới làm gì hay chưa? Chẳng lẽ nhà mẹ đẻ ngươi thật sự có thể nuôi sống ngươi cả đời? Hay là tìm một người gả đi, nhưng ở nơi nông thôn này, nữ nhân hòa li tìm người để gả, không phải người goá vợ, chính là có tàn tật, cho dù ở Đại Hạ chúng ta, nữ nhân hòa li qua ngày cũng không mấy tốt, cho dù ngươi không nghĩ đến chuyện gả chồng, nhưng là nhà mẹ đẻ ngươi vẫn luôn có cô nãi nãi không gả chồng, cũng ảnh hưởng không tốt đến bọn họ. Chúng ta trước kia, là vì quyền thế tranh đấu tranh, cho nên mới đi đến một bước kia, hiện tại thân phận đó chúng ta không còn nữa, trên đời này, chúng ta mới là người hiểu biết đối phương nhất, nếu như vậy, chúng ta thử một lần, cố gắng sống cho thật tốt, ngươi cảm thấy như thế nào?”

Sở Tuyên lại có thể nói ra những lời này, trước kia hắn không phải nói mình tâm địa rắn rết sao?

“Ngươi uống lộn thuốc?” Lý Lê Hoa nói: “Bởi vì chúng ta đến từ cùng một chỗ thì phải ở bên nhau cả đời? Chúng ta không thể vì thân phận thay đổi thì coi tất cả những chuyện đã xảy ra như chưa từng tồn tại, ngươi chẳng lẽ có thể quên ta thiêu chết ngươi sao? Trong lòng ngươi không hận ta? Còn có, cuối cùng ta gϊếŧ chết Yến Quý Phi của ngươi, mà ngươi, hại chết cha và ca ca của ta, sao ta có thể quên?”

“Thục Trinh, ngươi hiện tại là Lý Lê Hoa, là thê tử Triệu Thủy Sinh, mà ta, không phải là Sở Tuyên, mà là Triệu Thủy Sinh, giữa Lý Lê Hoa và Triệu Thủy Sinh không có ân oán tình thù. Bọn họ hai người để chúng ta có thể lấy phương thức này sống sót, chẳng lẽ chúng ta phải làm cho bọn họ đường ai nấy đi? Ngươi luôn nói mình đã quên kiếp trước, muốn sống thật tốt ở hiện tại, kỳ thật, người không thể quên nhất lại là ngươi! Ta thừa nhận, lúc ban đầu, xác thật hận không thể muốn bóp chết ngươi, đây cũng là phản ứng bình thường, một người đối mặt với người thiêu chết hắn, nếu một chút phản ứng cũng không có, người đó chẳng phải người nữa rồi. Nói lời thật lòng, ban đầu có một đoạn thời gian ta chưa từng có thời khắc nào không nghĩ, làm sao để gϊếŧ chết ngươi, như vậy ta cũng hả giận. Nhưng cho dù ta gϊếŧ được ngươi, lại như thế nào đây? Trên đời này, chỉ còn ta một người lẻ loi, ai cũng không thể lý giải lời nói của ta.”

Hai người đến từ dị thế, chỉ còn lại một người, loại cô tịch này, quả thực khó có thể tưởng tượng, cho nên Sở Tuyên cảm thấy, trời cao đối với hắn vẫn không tệ, ít nhất để lại một người làm bạn vơi hắn, nếu hắn gϊếŧ người kia, vậy không phải đào mồ chôn mình sao?

“Vậy nếu, trên đời này không phải chỉ có hai người chúng ta, tỷ như, Yến Quý Phi cũng đi theo đến đây, chỉ là hiện tại ngươi không tìm thấy nàng, sớm muộn gì nàng sẽ xuất hiện ở trước mặt ngươi. Sở Tuyên, ngươi chỉ là sợ tịch mịch, cho nên mới nói những lời này. Vậy cũng tốt, ân oán tình thù kiếp trước của chúng ta tan thành mây khói đi, ta cũng không muốn vẫn luôn rối rắm những chuyện đó, vì chỉ có thể làm người thêm phiền muộn, nhưng mà, ta và ngươi cùng sinh hoạt thật tốt, thực xin lỗi, hiện tại ta không làm được.”

“Ta không phải yêu cầu ngươi đồng ý ngay bây giờ, chỉ là đừng tùy tiện với hai chữ hoà ly. Coi như vì Triệu Thủy Sinh và Lý Lê Hoa mà suy nghĩ đi, nếu là bản thân bọn họ, tin tưởng nhất định không muốn có kết quả như vậy.”

Lý Thục Trinh thừa nhận Sở Tuyên nói đúng, nàng chiếm thân thể Lý Lê Hoa rồi dễ dàng hòa li như vậy, đối với bản thân Lý Lê Hoa còn có người mẹ đẻ nàng, cũng là một loại thương tổn. Tùy ý làm bậy, cũng là không thể thực hiện.

Từ từ, nàng sao lại có cảm giác hơi bị thuyết phục? Như vậy thật không tốt.

“Ngươi cảm thấy Lý Lê Hoa sinh hoạt ở loại gia đình này, chính là tốt với nàng?” Lý Thục Trinh hỏi ngược lại.

Làm việc không kém hơn ai, nhưng mỗi ngày đều bị mắng, có đôi khi còn bị đánh, qua ngày thế này thật sự tốt với Lý Lê Hoa sao?

“Vậy phân ra đi.” Sở Tuyên nói, “Phân ra, chỉ có chúng ta hai người, cũng sẽ không có người nào nói ra nói vào chúng ta, trong phòng bếp, ngươi muốn làm như thế nào thì làm như thế, cũng không cần mỗi ngày bị người mắng.”

Đề nghị này thực sự rất động tâm, thật ra nàng không sợ nếu phân ra, Sở Tuyên động thủ với mình thì làm thế nào, điểm tự tin này nàng vẫn phải có, trừ phi Sở Tuyên không muốn sống nữa, bằng không gϊếŧ người thì đền mạng, hắn cũng sẽ chết thẳng cẳng.

Người có thể tồn tại, đều không muốn chết, đặc biệt là người đã chết qua một lần, càng là tiếc mệnh, bằng không, chỉ bằng ý nghĩ bức thiết muốn trở về này của Sở Tuyên lúc ban đầu, hoàn toàn có thể lại thông qua việc chết thêm một lần nữa xem có thể trở về được không, rốt cuộc bọn họ có thể tới nơi này, cũng là thông qua tử vong mới đến được.

“Phân ra? Phòng ở không có, tiền không có, chẳng lẽ muốn uống gió Tây Bắc mà sống?”

“Cho nên, việc đầu tiên chúng ta cần nghĩ là làm thế nào ngầm kiếm tiền.” Sở Tuyên nói.