Đào Hoa Sát

Chương 18: Quỷ già trên núi Phượng Sơn

Editor: Cá

Tô Diệu như vịt nghe sấm, còn kiên nhẫn nghe Triệu Xung kể chuyện lãng mạn.

"Hahaha, anh có thể nói lại lần nữa không, tôi là ai cơ?" Tô Diệu chỉ vào bản thân, cười ra tiếng.

"Ngài khi ở thời kỳ Xuân Thu là con gái yêu của Tần Mục công, Triệu Xung nắm lấy cơ hội khen không dứt miệng, “Nhan sắc tuyệt thế, mỹ lệ vô song, tài mạo song toàn!”

"Ừ, còn Đế Thanh là ai?" Tô Diệu tự động che đi mấy câu nịnh nọt của Triệu Xung lại hỏi.

"Ngài không nghe nhầm đâu." Triệu Xung khẳng định nói, “Ngài ấy chính là Tiêu Sử. Ngài và ngài ấy là Tiêu Sử Lộng Ngọc, câu chuyện nổi tiếng kinh điển! Ngài bây giờ lên mạng tìm một cái là ra, rất nhiều thi nhân nổi tiếng từ xưa chẳng hạn như Lý Bạch, Lý Thanh Chiếu đều dùng câu chuyện tình yêu của hai người làm tư liệu. Ngài và Vương kết duyên nhờ tiếng tiêu trong thời kỳ Xuân Thu, đó cũng chính là ước định thế hệ đầu tiên...Vương cuối cùng tìm được ngài đã hóa thân thành người nhập vào luân hồi, sau đó vào trong mộng của ngài, dùng tiếng tiêu chỉ dẫn ngài tìm được ngài ấy. Sau đó, ngài và Vương ngày đêm sinh tiêu, tình nồng ý đượm rồi. Khi hai người cùng long phượng rời đi đã cùng thiên địa ký kết khế ước luân hồi, mượn dùng sức mạnh đất trời bắt đầu tình yêu kéo dài theo luân hồi của hai người...”

Triệu Xung quả nhiên không làm phụ lòng Trác Vong Ngôn giao phó, kể câu chuyện số mệnh theo hướng lãng mạn kỳ ảo.

Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến Tô Diệu phỉ nhổ: “... Hai chúng tôi là con của thiên địa à, muốn ký kết khế ước thì ký kết khế ước, người thiên địa cũng rảnh rỗi không việc gì làm quá nhỉ, đồng ý cho chúng tôi cơ hội luân hồi trường sinh?”

Cô từ khi 15 tuổi, bắt đầu nghe tiếng của quỷ, trước đây bên cạnh cô còn có một quỷ biên tập viên, mỗi ngày đều kể cô nghe chuyện xưa, mỗi lần, cô mỗi đêm đều nghe các loại câu chuyện kỳ lạ đi vào giấc ngủ. Dư vị còn lại là, bây giờ bất kể nghe thấy cái gì ngạc nhiên cổ quái, cô cũng sẽ không quá kinh ngạc mà còn có thể phân tích câu chuyện một cách tỉnh táo.

"Đúng vậy." Triệu Xung lấy khăn tay lau mồ hôi, “Ngài và Vương thật sự là con của thiên địa sinh ra! Ngài nói không sai, xứng đáng là Vương Phi, đoán một phát trúng ngay, ngài là số ít người có được trí thông minh xuất sắc nhất trên thế gian này đấy, ngài xem ngài nghe được câu chuyện này mà lòng không sợ hãi, khí thế hùng hồn, quả nhiên không phải người bình thường nào có thể so sánh được.”

Tô Diệu bị Triệu Xung chân chó nịnh nọt, nội tâm có hơi dao động một xíu: “Tin anh mới có quỷ đấy...Anh nịnh hót thành tinh rồi à.”

Trác Vong Ngôn lặng lẽ đẩy ra một cái khe cửa, đôi mắt nhỏ chờ mong nhìn về phía Tô Diệu.

Tô Diệu đột nhiên nhớ tới, Triệu Xung lúc nào cũng dùng chuyện tình của cô và Trác Vong Ngôn để nói chuyện vớ vẩn, nói không ngớt miệng, mục đích chính là khuyên cô: “Vương phi ơi, mau mau yêu đương với Vương đi!”

Tô Diệu kiên quyết chỉ ra: “Triệu luật sư... Anh không phải chỉ muốn nói về mối quan hệ thân mật của tôi và Trác Vong Ngôn thôi à?”

Triệu Xung vẫy tay ngăn lại, đáp ngay: “Làm sao có thể!”

Nhìn ra khuôn mặt quỷ sứ của hắn đã đủ dày, Tô Diệu vừa định thả lỏng, liền nghe Triệu Xung chêm vào: “Ngài và Vương là do trời định, quan hệ thân mật cái gì, vừa khó nghe lại không lãng mạn, lại không phải là tình yêu chân thành, làm sao xứng với tình yêu đẹp đẽ của hai người được chứ! !”

Tô Diệu: "..." Lợi hại lợi hại, nói đến nỗi tôi muốn đứng dậy cho anh một tràng vỗ tay luôn đấy.

Tô Diệu: “Trước nói rõ, tôi sẽ không mơ mơ hồ hồ yêu đương với một con quỷ... Có là Quỷ Vương cũng không được.”

Triệu Xung hoàn toàn không bất ngờ, hắn bình tĩnh nói tiếp: “Kiếp trước, ngài cũng nói như vậy.”

Tô Diệu: “Hả?”

Triệu Xung nói: “Tính tình của ngài có chút chậm, đối với tình cảm cũng phản ứng chậm luôn, kiếp trước Vương bị ngài lấy mất thị giác, ban đầu chúng ta nghĩ rằng sớm muộn gì cũng có thể lấy lại được, kết quả... Ngài kéo Vương một kiếp. Đáng nói là, Vương dù nóng lòng nhưng cũng chưa bao giờ ép ngài, ngài ấy luôn tôn trọng ý muốn của ngài, có thể nói là tri kỷ vô cùng. Cho nên kiếp trước đến cuối cùng, ngài và Vương cũng chỉ nắm tay nhau... mà thôi.”

Triệu Xung than thở, thổn thức không thôi.

Tô Diệu quay đầu nhìn Trác Vong Ngôn đang trốn phía sau cửa.

Trác Vong Ngôn nghiêng đầu cười nhẹ, dường như đang nói không sao, nắm tay cũng tốt.

Tô Diệu: “... Anh nói cái người Vương Phi này tôi không biết, chắc chắn không phải là tôi.”

Tô Diệu nghĩ, làm sao có thể! Cô mới vừa rồi nói mình không hợp yêu đương với quỷ, cũng chỉ là để giữ hình tượng. Trác Vong Ngôn đẹp trai như thế nhìn thôi cũng no mắt, cô bây giờ đang cố gắng kiềm chế bản thân dữ lắm mới nhịn được, chứ không đã vội vàng gật đầu với Trác Vong Ngôn, kêu lên: tôi có thể! !

Kiếp trước cái người Hoa Thần kia, chắc chắn không phải là mình!

"Mẹ ơi, đây có được coi là hắn nɠɵạı ŧìиɧ không?" Đã coi Trác Vong Ngôn là của mình, Tô Diệu tức giận nghĩ.

Triệu Xung nhìn về phía Trác Vong Ngôn, như nghe được chỉ thị, không lâu sau Triệu Xung nói: “Vương nói, muốn dẫn ngài đi một nơi, ngài có đồng ý không?”

Tô Diệu: “Nơi nào?”

"Đi Phượng Sơn gặp người quen cũ." Triệu Xung nói, “Vương muốn đi cùng ngài.”

Trác Vong Ngôn ánh mắt mong chờ, sát lại gần nhìn Tô Diệu.

Tô Diệu như bị ma xui quỷ khiến gật đầu: “... Được.”

Trác Vong Ngôn hai mắt phát sáng, vui vẻ mở cửa, ưu nhã đưa tay ra.

Triệu Xung lui về sau, nhường chỗ: “Mời.”

Trác Vong Ngôn muốn nắm tay cô.

Tô Diệu đỏ cả tai, không biết xấu hổ đưa tay qua, trong lòng thầm nghĩ: "Kiếp trước chắc chắn không phải mình, để lỡ một soái ca to như vậy bên người, chết mới tiến đến nắm tay? ? "Cô" nhìn tôi mà xem! ! Xem bổn cung phát huy này!!"

Bổn cung không chỉ dắt tay bây giờ, còn hôn —— dù không phải cô chủ động, nhưng cũng đã hôn thành công!

Cô đưa tay qua, Trác Vong Ngôn nắm tay cô, tình cảm sâu đậm không cần nói cũng cảm nhận được.

Tiểu Phượng Hoàng nhiều lần muốn bay vào giữa, biểu diễn cảm giác tồn tại, đều bị Trác Vong Ngôn chỉ một ánh mắt đuổi về túi của Triệu Xung.

Chờ Trác Vong Ngôn kéo tay Tô Diệu đi ra ngoài, Triệu Xung mới vuốt lông Phượng Hoàng nói: “Đừng đi làm bóng đèn, chờ Vương theo đuổi được Vương Phi rồi, ngươi cứ bán manh với Vương Phi, muốn ngủ giữa giường còn được, có Vương Phi làm chỗ dựa, ngươi còn sợ Vương à? !”

Phượng Hoàng rất thích ý, quyết định sau này hết sức hỗ trợ chủ tử theo đuổi vợ, chứ không giống như kiếp trước, haizz.

Triệu Xung lái xe đưa hai người một chim đi Phượng Sơn.

Tô Diệu: “Cũng thật là kỳ quái, nếu như anh nói, hiện tại cùng mấy người các anh đi đến một nơi hoang vu dã ngoại, tôi khẳng định sẽ không đồng ý. Nhưng vừa nghe hai người là quỷ, tôi liền an tâm...”

Triệu Xung nói: “Vương Phi, ngài từ nhỏ sẽ không sợ quỷ, đây là năng lực ngài mang đến.”

Trác Vong Ngôn ôn nhu nhìn về phía cô.

Tô Diệu ngồi thẳng .

“Đúng rồi, ba con quỷ ở nhà tôi đâu?”

“Vương Phi yên tâm, bọn họ rất an toàn.”

“Vậy còn mấy con quỷ kɧıêυ ҡɧí©ɧ buổi sáng nay lại đi đâu?”

" Vương gϊếŧ một nửa, thả chạy một nửa." Triệu Xung nói, “Thả bọn họ đi sau khi rời khỏi đây, sẽ vì sát khí dư lại quá nhiều bọn chúng nhất định sẽ đi tìm quỷ khác khiêu chiến, như vậy cũng tốt. Vừa có thể cắt giảm sát khí, thứ hai, hai bên tại thời điểm quyết chiến thì cũng có thể truyền đạt ý tứ Vương sẽ không nương tay ai dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ uy nghiêm của mình. Vương Phi yên tâm, về sau sẽ không có con quỷ nào dám đến gây phiền toái nữa đâu!”

Trác Vong Ngôn ở trên vở viết một hàng chữ, đưa cho Tô Diệu xem.

“Chúng ta đi đón bọn họ trở về.”

"Bọn họ?" Tô Diệu dừng một chút, nói, “Anh nói là, ba con quỷ trong nhà tôi hiện tại cũng ở Phượng Sơn?”

Triệu Xung hồi đáp: “Không sai, Vương chính là nói ý này!”

“... Đúng rồi, nhà tôi còn có hai quỷ, tối qua rời nhà đi không trở về, bọn họ sẽ không có chuyện gì chứ? Không phải nói, hiện tại Hải thành có quỷ đang quyết đấu ... Vạn nhất lan đến gần bọn họ thì làm sao?”

"Hai con quỷ đó, Vương Phi vẫn là quên đi." Triệu Xung nói, “Buổi chiều đã có người nhắc đến với Vương, chính là hai quỷ kia phản bội đi mật báo, mới có quỷ lựa chọn thời cơ này tiến đến mạo phạm tranh Vương.”

"Phản bội? !" Tô Diệu vỗ đùi, “Bọn họ phản bội tôi làm cái gì? Rõ ràng tôi đã muốn quyết định thay hai người bọn họ hoàn thành tâm nguyện, sau Trình Phong là đến bọn họ rồi!”

"Cái này..." Triệu Xung u buồn thở dài, “ bởi vì ngài không có áp bách chúng, mấy con quỷ chỗ này của ngài sống tương đối thoải mái, hơn nữa cũng không có Bộ pháp vụ đến tuần tra, cho nên bọn chúng ở chỗ của ngài đợi khá an toàn. Vương Phi, ngài khi chọn lựa tâm nguyện thì nhất định phải hiểu rõ bọn họ rốt cuộc là thành tâm muốn ngài thay bọn họ hoàn thành tâm nguyện, hay là đang lừa gạt, lợi dụng ngài, chỉ nghĩ ở lại bên cạnh ngài lấy hình dạng quỷ tiếp tục sinh hoạt lâu dài.”

“... Nói như vậy, thật ra bọn họ muốn làm quỷ hơn?”

“Không sai, có quỷ là muốn đem tâm nguyện hoàn thành để đầu thai làm người. Mà có quỷ, lại muốn lưu lại trên thế gian này, chấp niệm sâu nặng mà tâm nguyện nhẹ, họ sẽ lấy hình thái quỷ tiếp tục sinh hoạt trong nhân gian. Tuy rằng Vương Phi tiễn bước quỷ là bắt đầu luân hồi mới, khả năng có quỷ có chút tâm nhãn muốn bắt đầu sinh ra ý nghĩa buông xuống cuộc đời này, cũng sẽ có quỷ không nỡ ...”

Trác Vong Ngôn lại viết một hàng chữ, đưa cho Tô Diệu xem.

“Quỷ là hoá thân của chấp niệm, muốn buông xuống cũng không dễ dàng.”

Tô Diệu thở dài.

"Thì ra sẽ còn có phản bội..." Tô Diệu giọng điệu thất vọng nói, “Tôi cho rằng sau Hàn Đào, quỷ cần sự trợ giúp mới lưu lại bên cạnh tôi.”

Nhắc tới Hàn Đào, Tô Diệu đột nhiên lên tinh thần: “Trác Vong Ngôn, trước đó khi Hàn Đào biến đổi thì trong đầu tôi có một giọng nói... Là anh đúng không?”

Trác Vong Ngôn gật đầu mạnh, vẻ mặt tựa như muốn nói: “Diệu Diệu thật thông minh!”

"Chờ chờ..." Tô Diệu bất ngờ nói, “Thân phận của Trác Vong Ngôn là giả, lúc trước nói cái gì đi thăm học trò, tham gia hôn lễ học trò, cũng là bịa ra à?!”

Trác Vong Ngôn khẩn trương gật đầu liên tục, ánh mắt áy náy nhìn cô.

"Nói như thế, cảnh sát Lâm bên kia rất nguy hiểm." Tô Diệu suy tư.

Triệu Xung nhân cơ hội nói: “Lâm cảnh sát là người của Bộ pháp vụ, Vương Phi phải cố gắng giữ khoảng cách với hắn đó.”

Tô Diệu: “... Hả?”

Đây là vở kịch kỳ quái gì thế? !

“Vậy cái thân phận giả này...”

"Vương Phi cứ yên tâm!" Triệu Xung nói, “Tên này là mượn tạm thôi, thần từ rất sớm đã bắt đầu chuẩn bị. Ngài bây giờ lên mạng tìm tên của Vương cũng có thể tra được trên bách khoa Baidu, tuyệt đối hoàn thiện! Thần còn chuẩn bị cả bằng tốt nghiệp của Vương, tên của Vương còn xuất hiện qua sách báo , chúng ta mời người viết.”

"..." Tô Diệu không biết nói gì hơn, “Anh lợi hại.”

"Còn cái thân sống nhờ này, danh tiếng cũng khá lớn." Triệu Xung chỉ chỉ đầu mình, “Bộ cảnh sát, he he. Thân phận này ra vào cơ sở dữ liệu gì cũng không thành vấn đề.”

----

Lâm Thư Lê nghiền ngẫm tấm danh thϊếp của Trác Vong Ngôn, trên danh thϊếp ghi giảng viên vinh dự chuyên ngành lịch sử Đường triều đại học Yến Thành, đại học thành phố Hải cho mời làm giảng viên môn lịch sử: Trác Vong Ngôn.

Nhìn qua không vấn đề gì.

Sau khi xin phép, Lâm Thư Lê truy cập cơ sở dữ liệu về tin tức dân cư, nhập vào ba chữ Trác Vong Ngôn.

Thông tin thân phận hiện ra.

“Trác Vong Ngôn, 30 tuổi, tốt nghiệp tại đại học Yến Thành hệ lịch sử... Bằng thạc sĩ, người Yến Thành, cha mẹ...”

Thông tin cha mẹ hiện ra phía sau, đã qua đời, nhưng thông tin cha mẹ đều thật sự có tồn tại.

Lâm Thư Lê dừng lại vài giây, lên mạng tìm kiếm tên Trác Vong Ngôn.

Hắn còn có cả bách khoa!

"Đúng là hắn." Lâm Thư Lê nhìn thấy ảnh chụp.

"Phải cẩn thận." Lâm Thư Lê từ từ nhếch môi, “... Thân phận bí mật được sắp đặt kín kẽ, lại có quỷ sống nhờ theo bên cạnh, chẳng lẽ hắn là Quỷ Vương?”

----

Đến Phượng Sơn, Triệu Xung đi trên con đường núi hẹp, đem xe dừng lại ngay một khúc quanh.

"Chúng ta phải băng qua đoạn đường này." Triệu Xung nói.

Tô Diệu nhìn dốc núi đá cao chót vót, thốt lên: “Đừng nói là tôi gây rắc rối nhé... Nhưng mà đường ở đâu chứ?”

Có đường nào ở đây à?

Vừa nói xong, cô cảm thấy mình bị nhấc lên không trung, cúi xuống nhìn thấy Trác Vong Ngôn ôm cô trong lòng.

Tô Diệu giật mình.

Ôm công chúa! Hôm nay là ngày may mắn gì sao? ! Trước đó hôn, còn nắm tay, giờ lại được ôm công chúa ? !

Trác Vong Ngôn cười với cô, nhẹ nhàng mang cô lên núi.

Càng đi sâu vào rừng, cây cối càng tươi tốt, ánh sáng mờ ảo, như thể bước vào thế giới khác, từ chân núi đến nơi rừng già hoang vu, từ ban ngày đến đêm tối.

Một bóng dáng mờ nhạt lấp ló, Trác Vong Ngôn đặt Tô Diệu xuống, hơi nheo mắt lại.

Tiếng xào xạc vọng từ bốn phương tám hướng, Tô Diệu như phảnh phất nghe thấy âm thanh hàng vạn con nhện bò trên lá, da đầu nổi đầy gai ốc, cô nắm chặt cánh tay Trác Vong Ngôn.

Trác Vong Ngôn nắm tay lại cô, buông mắt nhìn, nhẹ nhàng cười, đan chặt năm ngón tay với cô.

"Lâu lắm không gặp..." Một ông lão râu dài lưng hơi gù, dùng gậy chống đi đến.

"Người cổ đại? !" Tô Diệu nhìn quần áo của ông ta, kinh ngạc nói.

"Tiểu thư, còn nhớ thần không?" Ông lão đứng trước mặt Tô Diệu, từ tốn nói, “Tiểu thư cùng Tiêu Sử theo long phượng bay lên trời, thần đã chứng kiến tất cả.”

Tô Diệu nhìn khuôn mặt ông ấy, ông lão già nua nhưng cô lại nhận ra được từ vết nhăn trên da, dần dần khớp với dung nhan tuổi còn trẻ.

Trong đầu liền hiện lên một hình ảnh mơ hồ nhưng quen thuộc.

Cô ngồi trên lưng Phượng Hoàng, nhìn xuống mặt đất, một chàng lính trẻ tuổi ngước mắt nhìn reo lên.

“—— Tiểu thư! Quốc quân, quốc quân, tiểu thư cùng tiêu tiên nhân cưỡi long phượng bay lên trời rồi!”

“Lộng Ngọc, Lộng Ngọc —— ”

Tô Diệu lấy lại tinh thần, khẽ cong môi cười với ông lão.

"Tiểu thư, những người này là hài tử của lão nhiều năm dốc lòng chăm sóc"Lão quỷ nói, “Nếu vương thượng đã trở về, tiểu thư cũng có thể che chở cho bọn hắn, lão hủ hôm nay, đem bọn họ phó thác cho tiểu thư.”

Lão quỷ nói xong, Tô Diệu lúc này mới phát hiện, xung quanh có một đám quỷ, trẻ có già có, ước chừng hai mươi con quỷ, lung lay thoáng động, chậm rãi từ rừng cây đi đến.

“Phó thác... Cái gì cơ? !”

Đám quỷ này sao? ! Ấy? ?