Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Tổng Tài Trùng Sinh

Chương 8: Đánh bất tỉnh

Nghe thấy tiếng kêu của Tần Liễu, Khương Nhược Vi còn không chưa kịp vui mừng, đột nhiên cả người bị người khác kéo xuống, trực tiếp ngã lăn ra trên mặt đất.

Khương Chi Chi đỡ lấy Tần Liễu vô cùng chính xác, hai người cùng nhau “không cẩn thận” ngồi lên trên người của Khương Nhược Vi.

“Ôi ôi đau…”

Tiếng kêu la vô cùng thảm thiết, vang vọng khắp căn biệt thự.

Khi hai người có khối lượng gần hơntrăm cân ngồi trên người.

Khương Nhược Vi vô cùng đau đớn, cái lưỡi thè ra bên ngoài, suýt chút nữa đã bị ngất đi!

“Nhược Vi, Nhược Vi! Em không sao chứ?” Sau khi Khương Chi Chi đỡ Tần Liễu dậy, nhanh chóng chạy đến đỡ lấy hai vai của Khương Nhược Vi, lắc mạnh người.

Khương Nhược Vi bị cô lắc lắc khiến đầu óc vô cùng choáng váng, sắc mặt trắng bệch.

“Ôi ôi, em gái, em đừng làm chị sợ.” Khương Chi Chi nhấc cô ta ừ trên mặt đất đứng dậy, tát bộp bộp vào hai bên má trái phải của cô ta, ngoài miệng lại nghẹn ngào nói: “Em gái, em đã tỉnh rồi à…”

Hai bàn tay đánh vào làm mắt Khương Nhược Vi đầy sao xẹt, khóe miệng chảy máu, cả người thiếu chút nữa nằm sấp xuống.

“Chị, sao chị lại đánh em? Em không có chuyện gì cả…” Giọng nói của Khương Nhược Vi vô cùng yếu ớt, dường như chỉ còn lại một chút sức lực.

Đến bây giờ cô ta vẫn còn không rõ đã xảy ra chuyện gì, chuyện này là như thế nào, sao chính bản thân phải hứng chịu tai họa.

“Cái gì cơ? Em nói mà em còn không nói ra thành tiếng?”

Sắc mặt của Khương Chi Chi vừa thay đổi, lập tức đè Khương Nhược Vi vừa mới đứng lên được xuống, một tay để ở eo của cô ta.

Sau đó một tay còn lại nắm chặt nắm đấm, đấm một cú thật mạnh vào sau lưng của cô ta.

“Chị… Chị…” Giọng nói của Khương Nhược Vi nghẹn ngào.

Còn chưa kịp nói xong, đột nhiên cảm nhận được cú đấm vô cùng đau đớn ở sau lưng…

Binh!

Binh binh!

Nắm đấm tròn của Khương Chi Chi vừa vung ra, trực tiếp đấm vào hai con mắt Khương Nhược Vi, làm cô ta ngất đi.

“Nhược Vi, em có ổn không?” Khương Chi Chi xoa xoa đôi tay đang có chút đau đớn.

Thầm nghĩ xương tay của mình bị đau thành ra như vậy, chỉ sợ là Khương Nhược Vi đã bị thương vô cùng nghiêm trọng?

Ây da, quả nhiên nhiều thịt vẫn có lợi ích của nhiều thịt.

“Có chuyện gì vậy?” Khương Bác ló đầu từ trong phòng ra nhìn, thấy khung cảnh hỗn loạn như thế thì sắc mặt vô cùng bất ngờ.

Một bên khác, trong lòng Tần Liễu còn vô cùng sợ hãi, cũng không hiểu rõ đây là tình hình gì nữa.

“Bố, đột nhiên dì Tần bị té ngã, cũng may là con nhanh tay nhanh mắt…” Khương Chi Chi nhanh chóng đẩy Khương Nhược Vi sang một bên khác, đứng bên cạnh Tần Liễu.

Khương Bác vừa nghe đã phải cảm thán, dường như nhìn sắc mặt của Tần Liễu quả thực là không được tốt cho lắm, lập tức thúc giục quản gia đứng bên cạnh: “Còn không mau đi gọi người!”

Người giúp việc trong nhà cũng nghe thấy giọng nói nên chạy đến, tất cả mọi người trở nên hấp tấp, tập trung ở xung quanh người Tần Liễu.

“Bà chủ, cẩn thận ở dưới chân.”

“Bà chủ, bà hãy đi chậm lại một chút…”

Toàn bộ quá trình luôn ân cần hỏi han, sợ rằng Tần Liễu cảm thấy có chỗ nào không thoải mái.

Chờ Tần Liễu được người khác cẩn thận dìu ngồi xuống ghế sô pha, có hơi nghi ngờ, bản thân mình thật sự bị thương nghiêm trọng à?

Sau một hồi chiến đấu vô cùng hoảng loạn, sự chú ý của mọi người đều tập trung trên người của Tần Liễu.

Duy nhất có một điều bị quên lãng là Khương Nhược Vi đang bán sống bán chết ở gần cầu thang.

Nhược Vi tỉnh lại vì quá đau, nhìn thấy sự ầm ĩ cách đó không xa, sắc mặt hoàn toàn trầm xuống!

Bên hông cảm thấy vô cùng đau đớn, làm cho cô ta đau đến mức muốn sống không bằng chết, ngay cả một câu cũng không nói nên lời!

Kế hoạch của cô ta không nói đến việc bị thất bại, mà còn làm chính khuôn mặt của mình bị bỏng rát rất đau, hình như còn bị sưng lên, lại còn cả vết thương ở sau lưng.

Rốt cuộc cô ta không biết đã xảy ra những chuyện gì.

Vốn dĩ cũng không có ai để ý đến cô ta…

Lúc này, bác sĩ Lý vội vàng chạy tới, làm kiểm tra cho Tần Liễu.

“Ông chủ Khương, bà chủ đã không sao nữa rồi, chỉ bị giật mình một chút, phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, nếu không thì sẽ rất dễ ảnh hưởng đến thai nhi.”

“Còn không mau cho người đến đây, mau đi đỡ bà chủ đi nghỉ ngơi.” Khương Bác vội vàng giao phó công việc.

Đêm hôm đó, bà nội Phương Như Phượng của nhà họ Khương cũng biết được tin tức này.

Sau khi từ Phật đường đi tới, trên vẻ mặt già nua hiện hiện lên một nụ cười khó hiểu: “Được rồi, nhà họ Khương lại có thêm con cháu nữa rồi!”

Mặc dù Khương Bác có hai người con gái, nhưng dưới gối lại không có đứa con trai nào.

Vì vấn đề này, Phương Như Phượng đã cầu trời khấn phật không biết bao nhiêu lần.

Tần Liễu đã bốn mươi tuổi rồi, vốn tưởng rằng đã không còn duyên phận để có con, không nghĩ rằng trời cao sẽ cho bọn họ một món quà lớn như vậy.

“Tần Liễu à, nếu như sau này nuôi dưỡng đứa bé lớn lên khỏe mạnh, con chính là người có công lớn nhất của nhà họ Khương.”

Khó khi mẹ chồng cho mình sắc mặt tốt, Tần Liễu nhẹ nhàng gật đầu, đồng thời cảm kích mà nhìn Khương Chi Chi liếc mắt một cái, “Còn phải cảm ơn Chi Chi, nếu không có con bé, hôm nay đã…”

Bây giờ nhớ lại, Tần Liễu có hơi sợ hãi, nếu như hôm nay thật sự bị té ngã, đứa con trong bụng của bà ta, chắc chắn không thể giữ lại được!

Phương Như Phượng vô tình lướt qua Khương Chi Chi: “Làm tốt lắm.”

Khương Chi Chi tận mặt nhìn thấy cái bụng nhỏ nhô lên của Tần Liễu, bỗng nhiên nói: “Thật quá tốt rồi, tại sao đột nhiên suýt chút nữa thì dì bị té ngã vậy?”

Vừa nói dứt lời, Khương Nhược Vĩ vần còn đang bị choáng váng, sắc mặt trở nên trắng bệch trong chốc lát.

Quản gia của nhà họ Khương vội vàng chạy tới, để lộ ra vẻ mặt kì lạ: “Ông chủ, tôi đi qua kiểm tra cầu thang rồi, không biết là người giúp việc nào không cẩn thận làm đổ dầu xuống đó…”

Khương Bác trực tiếp nổi giận: “Bắt người phụ trách lau cầu thang hôm nay ra chịu trách nhiệm đi, suýt chút nữa làm tổn hại đến đứa con của tôi rồi.”

Khương Nhược Vi im miệng không nói lời nào, sợ liên lụy đến chính mình, cô ta càng không dám tính toán thêm điều gì.

Nhưng Khương Nhược Vi vẫn còn nhớ rõ ràng cảnh tượng bị Khương Chi Chi đánh ngất đi.

Sau khi cô ta trở lại phòng nghỉ ngơi một lúc, không cam lòng mà mang theo sữa bò nóng, đến gõ cửa phòng của Khương Chi Chi.

“Chị gái, em đã làm nóng sữa bò cho chị.” Khương Nhược Vi cười nhạt đi đến.

“Được rồi, cảm ơn Nhược Vi.” Khương Chi Chi lại trở về khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, cô đưa tay cầm lấy, che khuất đi ánh mắt lạnh lùng.

Cô nhớ rõ ràng là trước khi chết ở kiếp trước, Khương Nhược Vi nói đồ ăn của cô đều bị cô ta bỏ thuốc vào!

Sữa bò rất tốt, đặc biệt là kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm cho con người phát triển, hiệu quả cao hơn một tầng.

Trước khi cô ta mười tám tuổi không cao như vậy, vóc dáng cũng chỉ gần một mét bảy, cân nặng hằng năm đều được duy trì trong khoảng 50 ký.

Bộ ngực nở nang, vòng eo thon gọn, tứ chi thon dài, không biết có bao nhiêu người ở sau lưng hâm mộ ghen ghét vóc dáng xinh đẹp này của cô.

Đáng tiếc một năm trước, bắt đầu tăng cân mất kiểm soát, càng ngày càng có nhiều lời chỉ trích phê bình!

Những điều đó đều do Khương Nhược Vi làm!

“Chị, chị mau nhân lúc còn nóng mà uống đi, em trở về phòng trước.”

Khương Nhược Vi cảm thấy ánh mắt của Khương Chi Chi có gì đó là lạ, có tật giật mình nên cô ta không dám ở lại, nhanh chóng chào tạm biệt.

Khương Chi Chi nhìn cô ta đang khập khiễng bước đi, lập tức khóa trái cửa phòng, sau đó đổ toàn bộ sữa bò vào trong bồn vệ sinh.

Nhìn khuôn mặt tròn xoe của chính mình trong gương, Khương Chi Chi vô cùng đau khổ.

Nhất định cô phải trả mối thù này!