Editor: tiểu mao
Ăn tết nên studio kia cũng nghỉ ngơi, Kỷ An Ninh
không
phải làm việc, khó có dịp được tiến vào trạng thái nghỉ ngơi.
Vốn cho rằng
sẽ
phải mấy ngày
không
gặp Văn Dụ, dù sao cũng là năm mới. Ai biết đầu năm mùng
một
anh
lại chạy tới nhà.
“Hôm nay mồng
một,
anh
không
ở nhà với bố mẹ à?” Kỷ An Ninh kinh ngạc.
Văn Dụ
không
muốn nhắc tới: “Phiền!”
Kỷ An Ninh dừng
một
chút hỏi: “Sao thế?”
Gần sang năm mới, Văn Quốc An liền cãi nhau với Trình Liên, sáng sớm hôm nay, hai người mỗi người bay
đi
một
chỗ thư giãn.
Thế là trong cái nhà còn chừa lại mỗi Văn Dụ.
Sáng sớm nhận được tin nhắn cha già gửi cho mình, Văn Dụ: “…”
“Hả? Hay như vậy lắm à?” Kỷ An Ninh thấy hơi bất ngờ.
“Mẹ
anh
giờ
đang
ở thời kỳ mãn kinh.” Văn Dụ buồn rầu
nói, “Thời kỳ mãn kinh vô cùng đáng sợ.”
anh
nằm
trên
ghế sa lon, nằm ì ở chỗ này: “anh
mặc kệ, hôm nay em phải nấu cho
anh
ăn!”
Nhìn đứa trẻ to xác bị vứt bỏ kia, Kỷ An Ninh cười, dùng tay xoa tóc
anh: “Được, đừng có ghét bỏ tay nghề của em đấy.”
Ba mươi Tết ăn cơm ở Văn gia, cũng là đầu bếp trong nhà làm,
nói
là bình thường nhưng thực tế tay nghề có thể so với nhà hàng cao cấp.
“anh
chưa được ăn cơm em nấu lần nào.” Văn Dụ
nói, “Em cứ yên tâm, cho dù khó ăn
anh
cũng tuyệt đối
không
lên tiếng.”
Kỷ An Ninh cười đạp
anh
một
cái.
Bà ngoại từ trong phòng
đi
ra, nhìn thấy Văn Dụ liền hỏi: “Ai đây? Ninh Ninh, bạn của cháu à?”
Văn Dụ đứng dậy, tới dìu bà ngoại ngồi xuống: “Bà ngoại, bà lại quên cháu rồi à? Cháu sang đây để thăm bà.”
không
biết bà ngoại nhầm Văn Dụ với ai, thế là tràn đẩy phấn khởi trò chuyện với
anh.
Kỷ An Ninh cố nhịn cười
nói: “Vậy
anh
cứ
nói
chuyện với bà ngoại
đi, em
đi
chuẩn bị cơm trưa.”
Kỷ An Ninh nấu xương sườn, xào thêm hai món, thỉnh thoảng ló đầu ra khỏi bếp nhìn
một
chút, Văn Dụ
đang
nói
chuyện với bà ngoại đến phong sinh thủy khởi*.
anh
có bản lĩnh gặp người
nói
tiếng người, gặp quỷ
nói
tiếng quỷ, chỉ cần
anh
thấy vui vẻ, người nào
anh
cũng có thể dỗ được, nếu
anh
mà
không
vui
thì
đến Thiên vương cũng chẳng dỗ được
anh.
Đậy nắp nồi cho đồ ăn chín từ từ. Văn Dụ
đi
tới: “Bà ngoại
đang
xem TV.”
anh
thấy Kỷ An Ninh mang đồ ăn từ ngoài ban công vào, hỏi: “Chỗ em
không
có tủ lạnh à?”
“không
có,
không
có tác dụng gì.” Kỷ An Ninh
nói, “Đồ ăn để ở ban công, thịt treo bên ngoài cửa sổ, ok.”
Đúng là biết cách xoay xở, Văn Dụ sờ sờ cằm.
Kỷ An Ninh vừa quay đầu, nhìn biểu cảm của
anh
có
sự
thay đổi, học theo bộ dạng nhướn mày lên của
anh,
nói: “đang
nghĩ mua cho em tủ lạnh à?”
Văn Dụ cười: “Em đúng là càng ngày càng hiểu
anh.”
Kỷ An Ninh cười
nhẹ: “Tùy
anh, muốn mua
thì
mua
đi.”
Văn Dụ đúng là
không
tin vào lỗ tai mình luôn. Kỷ An Ninh mà lại
nói
câu này sao?
không
phải trước giờ
cô
chỉ luôn cứng rắn cự tuyệt sao?
“Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây à?”
Kỷ An Ninh tặng
anh
một
cái lườm.
“Này này,
nói
cho
anh
biết chuyện gì xảy ra?” Văn Dụ run lẩy bẩy túm lấy tạp dề của
cô, “Sao tự nhiên lại thay đổi suy nghĩ?”
“không
có gì.” Kỷ An Ninh mở nắp nồi lật mấy lượt, lại đậy nắp lại, “Người lớn
đã
gặp, di vật của bà nội cũng
đã
cầm, nên
không
muốn khách sáo với
anh
nữa.”
Đêm qua,
cô
đeo cái vòng kia
trên
tay, ngồi dưới ánh đèn nhìn
thật
lâu.
Mặc kệ là đồ trang sức của bà nội Văn Dụ có chất thành núi hay
không, đúng như Văn Dụ
nói, Văn Quốc An cất công chạy tới kho lựa chọn
một
món quà tặng nhân lần gặp đầu tiên chính là
một
phần tâm ý của bản thân ông.
Cũng là
một
phần tâm ý chịu tiếp nhận Kỷ An Ninh.
Kỷ An Ninh có thể cảm nhận được.
Văn Dụ mặt mày hớn hở, chen vào phòng bếp ôm lấy Kỷ An Ninh, vòng tay ôm lấy eo
cô.
“Đúng vậy, chỉ là mấy thứ bên ngoài. Cũng
không
phải đồ đắt giá gì.”
anh
cúi đầu hôn lêи đỉиɦ đầu
cô, “anh
chỉ muốn chăm sóc em
thật
tốt.”
Sau lưng là cái ôm ấp áp, cánh tay cường tráng mạnh mẽ.
Kỷ An Ninh ngửa đầu về sau
một
chút, tựa vào l*иg ngực của
anh, mỉm cười: “Em biết rồi.”
Ngọn lửa cháy sáng, trong nồi phát ra tiếng kêu ùng ục. Mùi thơm đồ ăn bay đầy phòng bếp.
Ngày nghỉ lễ quan trọng nhất trong năm, đa phẩn mấy công ty xí nghiệp đều nghỉ lễ, chỉ có mấy cửa hàng phục vụ là ngoại lệ.
Mấy cửa hàng qua ngày mồng ba tết liền buôn bán bình thường, có tổ chức thêm các hoạt động, bán hạ giả giảm giá các kiểu.
không
biết Văn Dụ tốn mất bao nhiêu tiền, mồng bốn Tết liền đưa hàng tới cửa nhà Kỷ An Ninh.
Kỷ An Ninh tưởng là
anh
chỉ mua
một
cái tủ lạnh, ai biết sau khi giao xong tủ lạnh, còn mang tới thêm
một
cái máy giặt.
Kỷ An Ninh: “...” Tốt, đúng là cái máy giặt bây giờ lạch cà lạch cạch rất ồn ào.
Lại mang đến thêm
một
bộ ghế sô pha.
Kỷ An Ninh: “...”
không
sao, cái chỗ bị sập kia Văn Dụ bi lọt xuống cũng
không
chỉ
một
lần.
Nhưng cuối cùng còn mang thêm
một
cái bồn cầu làm Kỷ An Ninh đơ luôn.
Văn Dụ giải thích: “Là cảm ứng tự động. Người vừa đứng lên liền tự động xả nước.”
trên
mặt
anh
đầy vẻ đắc ý, mặt mũi đều lộ
rõ
vẻ mặt “Mau, mau khen ngợi
anh
đi”.
Nếu đặt vào kiếp trước, Kỷ An Ninh nào nghĩ tới vị thiếu gia cao ngạo này
sẽ
nghĩ đến việc mua cho
cô
máy lọc
không
khí,
sẽ
quan tâm đến bà ngoại mà mua
một
cái bồn cầu cảm ứng tự động.
Nghĩ cũng
không
dám nghĩ,
không
thể tưởng được!
Kiếp trước
cô
đã
bỏ lỡ điều gì?
Kỷ An Ninh thừa dịp mấy công nhân
không
chú ý, kiễng chân hôn
nhẹ
lên môi văn Dụ.
Cũng may kiếp này
không
tiếp tục bỏ lỡ nữa.
Tết xuân trôi qua, trường học vẫn chưa
đi
học lại, nhưng mấy công ty
đã
bắt đầu hoạt động lại.
Văn Quốc An trở về, Trình Liên cũng quay về, nhưng Văn Dụ chưa chạm mặt bà lần nào,
không
biết cả ngày bà bận cái gì.
Dì giúp việc
không
có ở đây, bà ấy về nhà để chuẩn bị lễ mừng thọ cho bố mình, bà xin nghỉ dài hạn, phải ba tháng mới về lại.
Nhưng lại có
một
người khác trở về, là lão Hình.
“không
tra được Triệu Thần và Kỷ An Ninh trong quá khứ có quen biết nhau.” Vừa gặp mặt,
hắn
liền
nói
rõ, “Nhưng lại tra được
một
vài chuyện của Triệu Thần. Ngài xem trước
đi.”
hắn
đem
một
túi văn kiện da trâu đẩy đến trước mặt
anh.
Văn Dụ mở túi văn kiện, phát
hiện
báo cáo lần này dày hơn rất nhiều so với Kỷ An Ninh.
anh
đọc kỹ từng tờ.
Phối hợp với tốc độ đọc của
anh, lão Hình chậm rãi trần thuật lại.
“Nhà Triệu Thần là ở đây, nhưng nguyên quán là ở thành phố Du, ông bà Triệu Thần giờ vẫn
đang
sống ở đó. Sau khi mẹ
hắn
qua đời, bố tái giá, quan hệ của
hắn
với mẹ kế khá kịch liệt. Vì để tách hai người ra, bố Triệu Thần đưa
hắn
đến thành phố Du, để
hắn
sống cùng ông bà.”
“hắn
sống ở thành phố Du từ năm lớp sáu, ông bà đối với
hắn
luôn ngoan ngoãn phục tùng, dần dần,
hắn
trở nên vô pháp vô thiên.”
“Tôi
không
tra được lịch sử Triệu Thần từng tiếp xúc với Kỷ An Ninh, nhưng tôi điều tra được,
trên
tay Triệu Thần... từng dính máu người.”
Câu
nói
này vừa
nói
ra, Văn Dụ vốn là người
không
sợ trời
không
đất cũng thấy kinh hoàng.
Lão Hình điều tra rất tường tận.
Triệu Thần vẫn luôn học trường tư, rất hiển nhiên là giống mấy vị con nhà giàu khác, định
đi
theo con đường du học.
Trường này học phí rất đắt, nhưng cũng
không
phải học sinh nào cũng là con nhà giàu. Có
một
học sinh tên là Lý Viễn Dương,
hắn
không
được coi là con nhà giàu.
Bố mẹ Lý Viễn Dương học
không
cao, chuyên bán đồ ăn ở chợ. Mặc dù ở chợ X có ba quầy hàng, tiền kiếm được cũng coi như đủ cho ba người sống dư dả, nhưng tiền đó là tiền bọn họ
đi
sớm về khuya vất vả kiếm được.
Lý Viễn Dương học rất giỏi, bố mẹ liền hi vọng
hắn
tương lai càng có thể diện hơn, muốn để
hắn
học ở trường tốt, liền đưa
hắn
vào trường tư này. Học phí đắt đỏ này đối với học mà
nói
thì
có phần quá tải, nhưng bố mẹ
hắn
vẫn cắn răng chống đỡ, cảm thấy chỉ cần con trai mình có tiền đồ,
thì
đều đáng giá.
Ai cũng
không
nghĩ ra,
một
học sinh ưu tú về phẩm học* khi
đi
vào trường này, trong
một
năm liền thay đổi.
*dạng như hạnh kiểm và học lực.
hắn
ở chỗ này chân chính tiếp xúc với con nhà giàu, những người này trong nhà có biệt thự xe sang, tiêu tiền như nước. Vốn là thiếu niên tâm tính chưa kiên định, rất dễ bị thế giới bên ngoài thu hút.
Thế là
một
chàng trai ưu tú về phẩm học bắt đầu biết tiêu tiền, bắt đầu ghét bỏ cái xe mười mấy vạn của nhà là mất mặt, bảo bố mẹ chí ít cũng nên thuê
một
chiếc xe Benz
đi
họp phụ huynh.
Gia đình đó
không
chống nổi mức tiêu phí xa xỉ của
hắn. Nhưng rất nhanh, chính Lý Viễn Dương tìm được biện pháp giải quyết.
hắn
có thể kiếm được tiền, chỉ cần khom lưng cúi đầu làm tiểu đệ cho người khác là được.
hắn
làm tiểu đệ cho Triệu Thần, chỉ nghe lệnh của Triệu Thần.
Có
một
ngày, vào lúc ra ngoài chơi bời với Triệu Thần,
hắn
gặp bạn nữ cùng lớp thời sơ trung.
cô
bé này tên là Hạ Mạn, từng là đối thủ cạnh tranh hạng nhất lớp với
hắn, cũng là người có phẩm học ưu tú.
không
chỉ như thế, bộ dạng Hạ Mạn còn vô cùng xinh đẹp. Lập tức bị Triệu Thần coi trọng.
Triệu Thần trời sinh là kẻ háo sắc.
hắn
ta thông qua Lý Viễn Dương để làm quen với Hạ Mạn, bắt đầu theo đuổi.
Trong lòng Hạ Mạn, Lý Viễn Dương vẫn là
một
nam sinh có phẩm học ưu tú,
cô
bé làm sao biết được
hắn
đã
thay đổi hoàn toàn. Lý Viễn Dương
nói
muốn giới thiệu bạn cho
cô
bé làm quen,
cô
bé
không
chút phòng bị gì với họ.
Nhưng rất nhanh,
cô
bé liền ý thức được Triệu Thần
không
phải người tốt. Thế là sau khi
cô
bé từ chối
sự
theo đuổi của Triệu Thần, theo đuổi liền biến thành quấy rối.
Bạn của
cô
bé, phụ huynh và giáo viên đều từng nghe
cô
bé khóc lóc kể lể bị Triệu Thần quấy rối, nhưng
không
có biện pháp giải quyết triệt để. Bố mẹ còn lặng lẽ cân nhắc việc chuyển trường cho
cô
bé.
Nhưng ngay lúc thủ tục chuyển trường còn chưa xong xuôi,
cô
bé lại nhận được điện thoại của Lý Viễn Dương. Lý Viễn Dương ở trong điện thoại vô cùng thành khẩn xin lỗi,
nói
hắn
cũng
không
biết Triệu Thần là người như vậy.
hắn
hẹn
cô
bé ra
nói
chuyện,
nói
rằng nhất định giúp
cô
bé giải quyết chuyện của Triệu Thần.
cô
bé lúc đó chỉ mới mười bảy tuổi, vẫn còn ngây thơ đơn thuần,
không
biết lòng người hiểm ác cỡ nào. Mang theo tín nhiệm với bạn học cũ,
cô
bé nhận lời, đâu ngờ người chờ
cô... Lại là Triệu Thần.
Thời điểm phát
hiện
ra
thì
cô
bé
đã
chết. Lúc sống
cô
bé bị cưỡng bức, giãy dụa quá kịch liệt nên bị người cưỡng bức bóp cổ chết.
Tuổi mười bảy tươi đẹp dừng ở đó.
Triệu Thần và Lý Viễn Dương đều bị bắt.
Bố mẹ, bạn bè của
cô
bé đều biết ai là hung thủ.
Người nhà của hung thủ để cho người ta nhắn với bố mẹ
cô
bé, đề nghị dùng tiền để giải quyết. Bố mẹ
cô
bé tức giận từ chối.
Kết quả cuối cùng, lại là Lý Viễn Dương gánh mọi tội danh.
“Lúc ấy, tòa phán tù chung thân,
hiện
tại
đã
được giảm còn hai mươi năm. Giờ vẫn
đang
ở trong tù, đoán chừng khoảng mười năm nữa là được ra tù.” Lão Hình
nói, “Còn gia đình đứa
nhỏ
này, từ sau khi
hắn
nhận tội,
hiện
tại trong bốn cái chợ
đã
có mười mấy cửa hàng, mua thêm ba cái nhà, còn mua được Mercedes.”
“Cho nên là Triệu Thần làm?” Văn Dụ hỏi.
“Trăm phần trăm là
hắn.” Lão Hình
nói.
“Chắc chắn là
hắn
và Kỷ An Ninh trước kia chưa từng gặp nhau?” Văn Dụ lại hỏi.
Lão Hình hỏi lại: “Vì sao Ngài lại cho rằng trước kia bọn họ từng tiếp xúc.”
Văn Dụ yên lặng.
thật
ra
anh
cũng
không
có bất kỳ chứng cứ xác thực nào, tất cả đều là phỏng đoán.
Kỷ An Ninh
nói
trước kia gặp phải người xấu. Kỷ An Ninh
nói
cô
sợ người này. Kỷ An Ninh sợ Triệu Thần.
Mà trùng hợp là, ngày đó
đi
ra ngoài chơi với bọn Lý Hách. người em họ từ phương xa tới mới quên được người bạn ở thành phố Du là Triệu Thần. Bọn họ quen nhau ở thành phố Du.
Triệu Thần từng sống ở thành phố Du. Kỷ An Ninh lại từ thành phố Du tới đây học.
Đem tất cả tin tức thu được tổng hợp lại cùng
một
chỗ, thế là Văn Dụ thấy hoài nghi, người xấu mà trước kia Kỷ An Ninh có thể là Triệu Thần.
Trùng hợp hơn là, từ những gì lão Hình điều tra được, Triệu Thần cái nào cũng phù hợp với hình tượng “người xấu” trong miệng Kỷ An Ninh.
Hết lần này đến lần khác lão Hình
không
tra được bọn họ trước kia từng gặp ở thành phố Du.
“Kỷ An Ninh học ở trường trọng điểm lâu đời, Triệu Thần lại học trong trường tư nhân khu vực mới giải phóng, nếu như xét về mặt địa lý
thì
xem như là “rất xa”.”
“Kỷ An Ninh ở khu lão thành, biệt thự Triệu Thần ở Đông Giao. Tuyến đường bọn họ
đi
học, sinh hoạt
không
có bất kỳ điểm chung nào.”
“Trong đám bạn cũng
không
có ai chung.
không
tồn tại giống Hạ Mạn, gặp phải tình huống chung bạn với Triệu Thần.”
Lão Hình là kiểu người rất trầm ổn, tốc độ
nói
chuyện vừa phải, thanh
âm
trâm thấp, rất dễ làm người khác tin phục.
Dụ sao Văn Dụ càng nghe càng biết lão Hình
nói
có thể là đúng.
Đến Kỷ An Ninh cũng
đã
nói
qua,
cô
trước kia
không
quen Triệu Thần.
cô
còn
nói, “không
tin
anh
có thể tra thử.”
cô
nói
vô cùng chắc chắn.
Lão Hình lấy ra
một
phong thư cùng
một
xấp ngân phiếu định mức, đẩy qua: “Đây là tiền lộ phí còn dư...”
Văn Dụ khoát tay
nói: “không
cần, ông lấy
đi.”
anh
lại lấy ra
một
phong thư
thật
dày đẩy qua: “Vất vả rồi.”
“Văn thiếu khách khí.” Lão Hình cất hai phòng thư
đi, “Có việc
thì
liên hệ với tôi.”
Văn Dụ gật gật đầu, đưa mắt tiễn
hắn
rời
đi.
Lại cúi đầu xem những tài liệu kia, tên khốn Triệu Thần kia làm việc
không
nhân tính thế này, nghe rợn cả người. Càng đáng sợ là, lúc ấy
hắn
mới mười bảy tuổi.
Văn Dụ lại lật thêm
một
tờ, đằng sau có
một
tấm ảnh của Hạ Mạn.
một
cô
gái
rất đẹp, bộ dáng tươi cười đầy ngọt ngào.
Văn Dụ
không
biết có phải áo giác hay
không,
anh
càng nhìn Hạ Mạn càng cảm thấy bóng dáng của Kỷ An Ninh.
anh
ném tư liệu lên bàn, châm điếu thuốc, ánh mắt thâm trầm.
Tác giả có lời muốn
nói:
Tỉnh lại,
không
nhịn được bổ sung thêm
một
câu. Chuyện Triệu Thần gϊếŧ người, tham khảo nam sinh 17 tuổi trường Tân Đông Phương Bắc Kinh gϊếŧ bạn học nữ cùng lớp. Tra
trên
Baidu, thấy hung thủ
không
chỉ là con nhà giàu mà còn rất đẹp trai. Cho nên bạn
không
thể nào biết được bên mình hạng người nào là người xấu. mà người lừa gạt nữ sinh bị hại kia lại là
một
bạn nữ cùng lớp.
*Vụ án của Triệu Thần được lấy từ
một
vụ án có
thật
ở Trung Quốc. Tối ngày 19/5/2019, nữ sinh 16 tuồi bị mất liên lạc ở trường ngoại ngữ Tân Đông Phương Bắc Kinh. Sáng sớm hôm sau, thi thể
cô
bé được tìm thấy trong dãy phòng học của trường. Cùng ngày hôm đó, bạn cùng lớp của
cô
bé là
một
nam sinh 17 tuồi ra tự thú. Vào khoảng 21 giờ ngày 19, cậu ta ép buộc bạn học nữ quan hệ với mình và
đã
bóp cổ
cô
bé đến tử vong, vì quá sợ hãi nên
đã
gọi điện thông báo cho phụ huynh và giáo viên. Tháng 6/2017, tòa tuyên án cậu ta phải chịu bản án chung thân và bị tước quyền sống chính trị. Cậu ta kháng án và khẳng định rằng hai bên đều tự nguyện quan hệ với nhau và
không
thừa nhận bản thân
đã
cưỡиɠ ɧϊếp
cô
bé kia. Theo mẹ của nạn nhân,
trên
đường đến Bắc Kinh ngày sau ngày xảy ra vụ án, gia đình hung thủ
đã
yêu
cầu giáo viên và hiệu trưởng gửi cho họ tin nhắn đề nghị giải quyết vấn đề bằng tiền bạc. Ngoài ra hung thủ còn cung cấp bảng điểm với kết quả nổi bật và nhận xét của giáo viên nhằm xin giảm
nhẹ
hình phạt. Sau đó hung thủ bị kết tội cưỡng bức và gϊếŧ người có chủ ý, chịu án tù chung thân.
từ khóa vụ án: 新东方17岁男生在教室奸杀女同学, nhờ google dịch thôi chứ cũng
không
biết vụ án đó ra sao.