Thanh Xuân Cuồng Nhiệt

Chương 7: Xóc lọ

Chuyển ngữ: Team Sunshine

Dương Nại Nại muốn nói không, nhưng cô biết, Hoắc Dật Hiên là người nói được làm được, cho dù lúc đó cô có kiện anh tội tiếp da^ʍ thì anh cũng đã thực hiện được hành vi của mình, không chừng lúc cô nói ra còn bị người ta xem là thấp hèn, cố ý dụ dỗ Hoắc Dật Hiên.

Dù sao thì anh cũng quá đẹp trai, có quá nhiều cô gái muốn ngủ với anh, người như vậy mà phải đi hϊếp da^ʍ cô hay sao?

Dương Nại Nại nuốt nước miếng, sợ hãi hỏi anh: "Tôi.... Tôi giúp cậu xóc lọ, cậu sẽ cho tôi đi chứ?"

Hoắc Dật Hiên vừa mân mê bầu ngực của cô vừa mở miệng “ừ” một tiếng.

Dương Nại Nại không yên tâm, lại hỏi thêm: "Vậy..... còn chuyện chụp ảnh thì sao? Cũng không truy cứu nữa chứ?"

Hoắc Dật Hiên trả lời: "Chuyện ngày hôm nay tôi sẽ xem như chưa từng xảy ra."

"Cậu..... Cậu đảm bảo sau này sẽ không nhắc tới nữa chứ!" Dương Nại Nại lại nói.

Hoắc Dật Hiên nhéo ngực cô một cái, Dương Nại Nại bất giác hét lên một tiếng, cô sợ tới mức lập tức che miệng mình lại, cô sợ hai người ngoài kia bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nếu họ hϊếp da^ʍ tập thể thì cô chết chắc.

"Đồ dâʍ đãиɠ, cô yêu cầu nhiều quá."

"Cậu.... Cậu có bảo đảm sau khi kết thúc sẽ thả tôi đi không, sau này sẽ không tính toán chuyện này với tôi nữa, tôi sẽ giúp cậu, nếu không thì cùng lắm chúng ta chết cùng nhau." Dương Nại Nại tức giận nói, nhưng đáng tiếc những lời này khi lọt vào tai Hoắc Dật Hiên lại trở thành lời nói của một cô gái đáng yêu đang giận dữ.

"Được, tôi đồng ý với cô." Hoắc Dật Hiên nhìn chằm chằm vào ánh mắt kiên cường của cô, cuối cùng cũng chịu nhượng bộ.

"Cậu... cậu lấy cái gì để bảo đảm!" Dương Nại Nại vẫn cảm thấy bất an.

Cuối cùng, Hoắc Dật Hiên cũng không còn đủ kiên nhẫn nữa, anh ghé sát vào tai cô, cắn nhẹ vành tai, thì thầm: "Đồ dâʍ đãиɠ, lời tôi nói ra chắc chắn tôi sẽ làm, nếu còn nói lung tung, bây giờ tôi sẽ cho nó vào trong đấy."

Nói xong, anh kéo tay Dương Nại Nại, ấn vào đáy quần của mình.

Dương Nại Nại khó mà trì hoãn thêm nữa, cúi đầu kéo khóa quần xuống, chỗ đó đã cứng ngắc từ lâu, bao qυყ đầυ màu tím đen lộ ra trước, một thứ chất lỏng ứa ra làm Dương Nại Nại run rẩy.

Thật xấu xa! Trong lòng cô cảm thấy rất ghê tởm.

"Nhanh lên, tôi đang cảm thấy rất khó chịu." Hoắc Dật Hiên vừa liếʍ cổ vừa nhào nặn bộ ngực căng tròn của cô, chơi đùa như thế nào cũng không đủ, xoa tới xoa lui.

Dương Nại Nại cảm thấy ngực cô giống như một cục bột, bị anh chơi đùa tới mức sưng tấy cả lên.

Cô run rẩy nắm lấy vật kia, cô phát hiện mình không thể cầm nó bằng một tay, thứ này quả thật là to quá!

Còn chưa kịp cảm thán, cô nhớ lại những cảnh tượng trong bộ phim, tự an ủi bản thân rằng đây là quả dưa chuột, đây chỉ là quả dưa chuột, cô vuốt một cái từ lỗ sáo xuống dưới, mới phát hiện thứ này không chỉ to mà còn rất dài.

Dương Nại Nại không ngăn lại được sự tò mò, vừa cúi đầu nhìn thì thốt lên, má ơi, sao toàn bộ đều lộ ra khỏi quần như vậy.

"Tiếp tục đi, đừng dừng lại." Bên tai cô truyền đến hơi thở dồn dập của Hoắc Dật Hiên, Dương Nại Nại nhìn anh, thấy anh đang nhắm mắt hưởng thụ.

Dương Nại Nại cắn môi, vì cô muốn anh nhanh bắn cho nên đã dùng cả hai tay, giống như cô đang rửa dưa chuột, hái củ cải.

Đúng vậy, là kéo củ cải.

Dương Nại Nại tự chấn an bản thân, đột nhiên cô không còn cảm thấy khó chịu nữa.

Hoắc Dật Hiên được đôi tay mềm mại của cô vuốt ve, cảm thấy vô cùng thoải mái, việc được một người con gái thủ da^ʍ cho, khác hoàn toàn với cảm giác tự tay mình làm.

Anh nhắm mắt hưởng thụ, hơi thở ngày càng dồn dập hơn, cảm giác tê dại truyền từ lỗ sáo đến gốc rễ của dươиɠ ѵậŧ, nhanh chóng lan ra toàn thân.

Không phải anh chưa từng quan hệ với phụ nữ, cũng không phải chưa từng thủ da^ʍ, nhưng bàn tay nhỏ này lại khiến anh có cảm giác sung sướиɠ đến lạ thường.

Dương Nại Nại cảm thấy hai tay mỏi nhừ, cô không chịu nổi nên xoay tay vài cái rồi tiếp tục làm, cô cúi đầu chăm chú và nghiêm túc như đang làm một chuyện quan trọng, đột nhiên lỗ sáo giật giật, dươиɠ ѵậŧ rung lên, từ trong cái lỗ nhỏ bắn ra một dung dịch màu trắng đυ.c, bắn tung tóe lên mu bàn tay Dương Nại Nại, cảm giác nóng rát làm Dương Nại Nại quên cả phản ứng.

Sau khi Hoắc Dật Hiên bắn xong, lập tức mở mắt, trao cho Dương Nại Nại thêm một nụ hôn nóng bỏng.

Mãi cho đến khi Dương Nại Nại cảm thấy khó thở, anh mới buông cô ra.

"Có thể... có thể để tôi đi được chưa?" Dương Nại Nại hỏi với một đôi môi sưng tấy.

Đột nhiên Hoắc Dật Hiên lại nắm lấy cằm cô, ánh mắt sắc bén làm cho cô sợ hãi: "Kỹ năng điêu luyện như vậy, có phải đã từng xóc lọ cho người khác rồi không, nói nhanh, là ai?”

Dương Nại Nại sợ tới mức hai chân mềm nhũn: "Không... không có, tôi chưa từng giúp người khác xóc lọ, cậu đừng nói lung tung."

Hai mắt cô uất ức đỏ lên, hận không thể đưa mu bàn tay đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ chùi lên mặt Hoắc Dật Hiên, làm hỏng khuôn mặt của anh thì cô mới hài lòng, cô cảm thấy kiệt sức, đúng thật là uổng phí một khuôn mặt đẹp trai như thế này.

Nhưng cô không dám, tên điên này không gϊếŧ chết cô cũng là quá may mắn rồi.

Hoắc Dật Hiên nhìn chằm chằm vào mắt Dương Nại Nại, nhìn một lúc lâu, đột nhiên anh nở nụ cười, buông cô ra, vừa kéo quần lên vừa lấy khăn giấy lau khô tay cho cô.

"Được rồi, đừng khóc nữa, tôi trêu cô thôi!"

Hoắc Dật Hiên xoa hai má cô, nhẹ nhàng dỗ dành cô.

Trong hơn một tiếng đồng hồ này, Dương Nại Nại giống như đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc, lúc lên cao lúc xuống thấp, có lúc lại xoay ngược ba trăm sáu mươi độ khiến đầu óc cô choáng váng.

Sau khi cô rời khỏi đó, ngồi lên chiếc xe mà Hoắc Dật Hiên gọi cho cô, cô về đến nhà mới lao lên giường khóc lớn.

“Hoắc Dật Hiên, cái đồ tâm thần, tôi nguyền rủa cậu bị vô sinh, không có con cháu đầy đàn!

Cho tới lúc Hoắc Dật Hiên tiễn người đi, Trương Chí Vĩ và Lưu Huy Diệu mới đi lại, nhìn anh và nở một nụ cười đen tối: "Anh Hoắc, khẩu vị anh thay đổi từ khi nào vậy, thích loại con gái này sao?"

"Nhưng người ta đã bị anh dọa cho hoảng sợ rồi, thế nào, có sướиɠ không?"

Hai người họ nháy mắt ra hiệu với nhau, cười rất dâʍ đãиɠ, Hoắc Dật Hiên quay đầu, điềm đạm nói: "Nhớ kỹ, từ nay về sau, cô ấy là người của tôi, đừng suy nghĩ lung tung."

Hai người bất ngờ, nhìn anh bằng ánh mắt khó tin: "Anh, anh đùa à? Cô ấy cũng bình thường thôi mà."

Ngón tay của Hoắc Dật Hiên cọ vào nhau, nhớ đến cảm xúc vừa rồi, anh nở nụ cười đầy ẩn ý: "Hai người không hiểu đâu, cô ấy rất lợi hại, cảm giác tuyệt vời không thể miêu tả được."

Ngày hôm sau, Dương Nại Nại ra ngoài với một đôi mắt như gấu trúc, cô dậy rất sớm, sợ phải chạm mặt với Hoắc Dật Hiên .

Cũng may hành trình của cô rất bình yên, thuận lợi đi tới trường học.

Cô đi vào khi phòng học chưa có ai, đúng lúc thấy Mã San San đã sớm đặt thứ gì đó lên bàn của Hoắc Dật Hiên.

Dương Nại Nại bất ngờ, cô mở miệng chế giễu: "Ồ, cậu là một người mẹ sao?”

Mã San San không để ý tới tâm trạng của cô, đắm chìm trong thế giới của riêng mình: "Thật đáng ghét, không phải là do tớ lo lắng chồng tớ quên ăn sáng, nên mới mang đồ ăn tới cho cậu ấy sao! Cậu nhìn Tiểu Hiên Hiên của tớ đi, mới mấy ngày mà đã gầy như vậy rồi."

Dương Nại Nại cảm thấy buồn nôn, không chịu nổi hành động của cô ấy, cô liếc nhìn chỗ ngồi của Hoắc Dật Hiên, hận không thể ném cả Hoắc Dật Hiên và bàn ghế xuống dưới lầu.

Mã San San vẫn chìm trong mộng tưởng của bản thân, Dương Nại Nại nhìn cô ấy một lượt từ trên xuống dưới, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại ở ngực Mã San San.

Mã San San cảm giác được ánh mắt nóng rực của cô, dùng hai tay che ngực lại: "Cậu muốn làm gì vậy? Bây giờ tớ chỉ yêu Hiên Hiên của tớ thôi."

Dương Nại Nại mỉm cười, ghé sát tai cô ấy thì thầm: "Cậu thật sự thích cậu ấy sao?"

Mã San San gật đầu: "Đúng vậy, cậu ấy chính là định mệnh của đời tớ."

Hai mắt Dương Nại Nại sáng lên, cười gian xảo: "Vậy cậu có muốn ngủ với cậu ấy không?"

Mã San San chớp chớp mắt: "Cậu nói cái gì vậy?"

Dương Nại Nại ghé sát lại gần, thì thầm bên tai: "Cậu có muốn cùng cậu ấy lên giường, chiến hữu toàn bộ cơ thể của cậu ấy không?"

Mã San San bất ngờ ôm lấy miệng mình, lo lắng nhìn xung quanh phòng học, thấy không có ai để ý họ, lúc này mới thẹn thùng hỏi: "Cậu có cách gì sao?"

Dương Nại Nại nhướng mày, cười nham hiểu: "Chỉ cần cậu muốn, chị đây nhất định sẽ giúp."

“Hoắc Dật Hiên, cậu chờ đấy, tôi đây sẽ không để cậu bắt nạt dễ dàng như vậy đâu, tôi nhất định sẽ khiến cậu lao lực mà chết, mỉm cười nơi chín suối!"