Nặc Nặc mất hồn mất vía ngồi ở cửa ra vào, tấm lưng gầy gò chống vào tường, trong tay anh cầm một một tấm chăn nhung mỏng trên ghế sô pha, động tác chậm rãi mà che lên trên đầu.
Tấm chăn quá ngắn, anh quá cao, giống như con đà điểu nhỏ chui vào trong đống cát, giấu đầu thật kỹ, thân thể còn lộ ra bên ngoài.
Bên dưới tấm chăn, Nặc Nặc kìm nén đến mức sắc mặt đỏ bừng, cực kỳ yếu ớt mà kêu “Áu” một tiếng lại một tiếng, dốc sức muốn biết giọng của mình khó nghe đến mức nào, vì sao không nhận được cái ôm và cái hôn của cô, ngay cả sờ đầu cũng không có, ngược lại là khiến cô chán ghét như vậy.
Khi đó… cô gắng sức đẩy anh ra, nghiêm nghị nói một câu “Sau này không được tùy tiện chạm vào tôi” rồi dứt khoát đi ra ngoài, nhốt anh ở phía sau cánh cửa, đến bây giờ cũng chưa trở về.
Nặc Nặc xoa xoa hốc mắt chua xót của mình, kéo viền tấm chăn xuống, giấu bản thân mình kín kẽ thêm một chút.
Dụ Dao mang theo một túi lớn đầy sách nuôi dạy trẻ mở cửa nhà ra, không có chút chuẩn bị nào mà nhìn thấy một cái trứng khủng long khổng lồ khẽ run rẩy như thế, cô giật nảy mình.
Cô tiến lên một bước giật tấm chăn xuống, đầu tóc đen mềm mại của Nặc Nặc bị vò rối hoàn toàn, anh không kịp phản ứng lại là có chuyện gì xảy ra, trong đôi mắt cún con trợn tròn là sự trống rỗng uể oải.
Đến khi nhìn thấy rõ Dụ Dao ở trước mặt, anh còn chưa kịp vui mừng thì đã ý thức được dáng vẻ của mình đã hù dọa cô.
… Anh càng bi thương hơn.
Trên đỉnh đầu là một mảng mây đen nhỏ với sấm chớp rền vang.
Dụ Dao nhất thời không biết là nên khóc hay cười, cô hướng về phía Nặc Nặc ngoắc ngoắc ngón tay: “Đứng dậy, mặt đất lạnh.”
Cô lấy ra bảng bính âm vỡ lòng cho trẻ mà cô đã mua, tìm một khoảng tường trống rồi dán lên đó, sau đó lại sắp xếp một chồng sách theo trình tự từ cơ bản đến nâng cao, đặt vào trong ngực Nặc Nặc, tiếp theo đó cô tìm cái kính thường đeo lên, dùng một cây thước giả làm cây roi, quơ quơ lên thử độ mạnh yếu.
Hôm nay cô nhất định phải làm cô giáo nghiêm khắc.
Đang yên đang lành mà một người sống sờ sờ lại nói tiếng chó là có chuyện gì vậy.
Nặc Nặc cho rằng anh sắp bị đánh, rất muốn “Áu” một tiếng đáp lại Dụ Dao, để cô hiểu rõ, cho dù có đánh anh thì cũng không sao, chỉ cần đừng vứt bỏ anh, nhưng nhanh chóng nghĩ đến Dụ Dao không thích, anh lại cố gắng nhẫn nhịn không lên tiếng, ngoan ngoãn chuyển tới ngồi bên chân cô, chờ sự đau đớn giáng xuống.
Dụ Dao nhìn thấy dáng vẻ mặc cho người ta chém gϊếŧ của anh thì trái tim không khỏi bủn rủn, hai tay cô ngo ngoe muốn động, hận không thể sờ đầu anh một cái.
Cô ngoảnh mặt đi, hắng giọng: “Hôm nay bắt đầu, anh học cách nói chuyện đàng hoàng cho tôi, qua đây đọc âm thứ nhất theo tôi, a ----”
Nặc Nặc như gặp phải đại địch.
Học… học nói chuyện!
Nếu như học tốt thì có lẽ cô sẽ không chán ghét anh nữa.
Nặc Nặc nhanh chóng thẳng lưng, mở to miệng, cố gắng làm rung dây thanh quản, vừa ra âm “A”, không biết sao mũi lại chua xót, sau đó lại mang theo một âm cuối chuyển giọng run rẩy: “--- Chíu.”
“A chíu.”
Một tiếng hắt hơi non nớt bởi vì phát âm không đúng tiêu chuẩn.
Nặc Nặc kinh ngạc ngẩng đầu, căng thẳng nhìn qua vẻ mặt của Dụ Dao, sợ cô sẽ tức giận, hoàn toàn là một tên nhóc đáng thương phiêu bạt không có nơi nương tựa, làm ra một chút động tĩnh cũng lo lắng bị căm ghét.
Dụ Dao không khỏi kiểm điểm lại có phải thái độ của mình quá hung dữ hay không, cô đi qua nhặt tấm chăn lên rồi bọc lên người Nặc Nặc, do dự dựng lên ngón cái với anh, khích lệ theo kiểu nghĩ một đằng nói một kiểu: “... Rất hay, tiếp tục cố gắng.”
Lúc này ánh sáng trong mắt Nặc Nặc mới lóng lánh lay động, trên chóp mũi thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, anh dùng nửa tiếng học thuộc lòng thanh mẫu vận mẫu* cơ bản, đã có thể nói ra mấy chữ và mấy từ đơn giản, tiến độ này đã vượt ra khỏi dự đoán của Dụ Dao.
*Thanh mẫu: là phụ âm trong tiếng hán (thường đứng đầu 1 âm tiết), thanh mẫu trong tiếng hán có 21 phụ âm. Vận mẫu: Là những nguyên âm đơn hoặc kép (thành phần còn lại đứng sau thanh mẫu), vận mẫu có 36 vận mâu trong đó 29 vận mẫu đơn và 6 vận mẫu kép.
Anh rất thông minh, đồng thời… anh vẫn có bản năng.
Dụ Dao cảm thấy có thể tiến vào giai đoạn quan trọng rồi.
Cô gọi Xoài đến, phổ cập cho Nặc Nặc: “Đây là chó.”
Nặc Nặc ngoan ngoãn mà gật đầu liên tục, không lưu loát nói: “Chó… chó.”
Dụ Dao hài lòng, tiếp tục chỉ vào mình nói: “Tôi là chủ nhân của nó, phụ trách nuôi nó chăm sóc nó, nhưng anh không giống như vậy, anh là người, quan hệ của chúng ta ---”
Không chờ cô nói xong, Nặc Nặc nhanh chóng nghiêng người về phía trước, dùng tay chống đất, ngẩng đầu sáng ngời nhìn cô: “... Chủ nhân!”
Dụ Dao khẽ giật mình, Nặc Nặc không chờ nổi mà cọ cọ về phía trước, ngón tay nắm chặt mép váy của cô, hai mắt cong lên, giữa hai hang mi tràn ra ánh sao nhỏ vụn, nôn nóng nói: “Chó… là tôi, em là… chủ nhân.”
Câu hoàn chỉnh đầu tiên.
Lần phát âm rõ ràng đầu tiên.
Dụ Dao cuối cùng cũng nghe hiểu được, cảm xúc trong giọng nói của anh vô cùng tốt, sạch sẽ trong trẻo lạnh lùng, giống như rừng cây thông trắng phau sau cơn tuyết lớn, loại tiếng vang thấp của cơn gió thổi qua ngọn cây thông, lạnh lùng, mỏng manh và xa cách trái ngược lại với bề ngoại của anh, thổi qua bên tai, chạy thẳng đến thần kinh.
Giọng nói như vậy lại thuần khiết mà gọi cô là chủ nhân.
Anh ở trong ánh nắng, toàn thân được mạ ánh vàng, anh thành kính lại chuyên chú mà nhìn cô chăm chú, trong đôi mắt màu lưu ly không biết đã chuyển sang sâu thẳm từ lúc nào, mỗi một khắc lại muốn làm Dụ Dao sa vào trong đó.
Dụ Dao không thể tin được, cô cũng được xem như là đã từng gặp sóng gió nhưng lại vì một câu ngây thơ của Nặc Nặc mà hoảng hồn.
Cô vươn tay theo phản xạ, che miệng anh lại.
“Không được gọi!” Hơi thở của cô có chút nhanh hơn: “Học theo tôi, gọi tên tôi.”
Nặc Nặc làm thế nào cũng không phát âm ra được chữ “Dụ”, anh gấp đến mức đuôi mắt đều hiện lên hơi ẩm, Dụ Dao bất đắc dĩ từ bỏ: “... Vậy thì gọi là Dao Dao.”
Rất nhanh Dụ Dao đã ý thức được, đây là một quyết định sai lầm nhất của cô.
Chú cún con nào đó cuối cùng đã biết nói từ đơn hoàn toàn không biết yên tĩnh là gì, đã trầm mê vào học tập là không thể tự thoát ra được, anh đi theo phía sau cô, gặp trắc trở cũng không dừng lại, mỗi câu đều mang theo tên của cô.
“Dao Dao, nuôi chó!”
“Dao Dao, tôi biết--- nàm rất nhiều --- chữ!”
“Dao Dao --- Áu”
Đây là vui vẻ quá mức.
Dụ Dao đột nhiên xoay người, dữ dằn vỗ một cái lên cánh tay anh, sức lực không nhỏ: “Nói tiếng người!”
Nặc Nặc chớp mắt mấy cái, ngoan ngoãn cúi đầu xuống, không dám chạm vào tay cô, anh kéo nhẹ ống tay áo của cô, nhỏ giọng nói: “Dao Dao, đau.”
Dụ Dao đều muốn hôn mê bất tỉnh rồi.
-
Sau bốn giờ chiều, sắc trời trở nên ảm đạm một cách rõ ràng, Dụ Dao mở ra danh sách trò chuyện, chưa đến mười tiếng mà cô đã cúp máy hơn một trăm cuộc điện thoại, ngoại trừ Bạch Hiểu cô bắt máy lúc ban đầu, nói cho anh ta biết là không cần quan tâm không cần can thiệp cái gì cả thì còn lại cô vẫn luôn không nhìn đến.
Buổi sáng sau khi đăng Weibo, cô liền liên hệ với cảnh sát Trần Lộ, mời phía nhà nước ban bố thông báo của cảnh sát hàng thật giá thật, làm sự thật mà cô đã gặp phải trở thành chuyện như ván đã đóng thuyền, bởi như vậy mà các loại tội danh như “Bịa đặt vô căn cứ”, “Giả dối không có thật” liền không rơi xuống người cô được.
Chuyện thật sự xảy ra, ở trong khoảng thời gian trùng hợp như vậy thì đoàn đội của Khương Viện có hiềm nghi lớn nhất, ai cũng hiểu rõ đạo lý này.
Cho dù cô không lấy ra được nhiều chứng cứ nhưng cái tội danh “Nghi ngờ ra tay ác độc trả thù đồng nghiệp” của Khương Viện đều ở đó, luôn có người sẽ hoài nghi,
Dù chỉ có một người thì cô cũng được lợi rồi.
Ai bảo thân cô đã ở đáy cốc, không thể lùi lại được nữa, nếu như không có ai trêu chọc cô, cô cũng muốn bình tĩnh rút lui, nhưng đã bắt nạt đến trên đầu rồi, bây giờ cô chuyển nhà thì vẫn phải sống sót, cho dù không vì mình thì cũng phải đánh cực tôn nghiêm của Nặc Nặc và Xoài.
Điện thoại một lần nữa vang lên, Dụ Dao vốn không muốn để ý đến, khóe mắt quét đến người gọi thì bàn tay không khỏi dừng lại, cô nhíu mày đợi hồi lâu, mãi đến khi đối phương kiên nhẫn gọi tới lần thứ ba thì cô mới không thể không bắt máy: “... Ông ngoại.”
Trong điện thoại là một giọng nam trang nghiêm, vang dội: “Tài xế ở dưới tòa nhà rách của cháu, về nhà trước năm giờ!”
Nói xong cũng cúp máy, hoàn toàn không cho cô có cơ hội phản đối.
Dụ Dao xoa thái dương, bực bội không kiềm chế được.
Trước khi mẹ qua đời đã dặn đi dặn lại, bảo cô cố gắng bao dung tính tình của ông ngoại, đừng chống đối với ông, cô vẫn luôn ráng làm theo, cho dù hiểu rõ gặp mặt thì không có chuyện tốt nhưng vì để tránh phiền phức, cô cũng sẽ không công khai phản kháng, dù sao thì cũng chỉ nhiều nhất là hai tuần một lần, giả vờ ngoan ngoãn qua loa lấy lệ, cô luôn có thể ứng phó qua được.
Những cảm xúc dịu dàng khi cô dạy Nặc Nặc nói chuyện đã biến mất hầu như không còn, cô nhẫn nhịn tính khí mà trang điểm theo kiểu ngọt ngào vô hại, chuẩn bị đi ra ngoài.
Nặc Nặc đang ghé vào trên bàn trà cầm bút, vất vả cực nhọc vẽ cái gì đó, nhìn thấy Dụ Dao tới, anh thẹn thùng giấu tờ giấy vào trong ngực, Dụ Dao càng muốn bắt nạt anh, cô cướp lấy nhìn.
Trên giấy là đường cong cực kỳ đơn giản, miễn cưỡng được xem như là bức tranh.
Một cô gái tóc dài, một chú chó nhỏ, được vẽ ở trong phòng một cách thân mật.
Dụ Dao cho rằng anh vẽ Xoài và cô, đang muốn cho một chút cổ vũ thì Nặc Nặc liền nhẹ nhàng, không lưu loát mà nói: “Dao Dao, tôi.”
Sau khi nói xong, khuôn mặt anh lặng lẽ đỏ lên.
Con chó nhỏ này là anh?!
Dụ Dao vội đi, không rảnh uốn nắn lại, hâm nóng cơm tối lên cho anh, dặn dò đơn giản sơ lược vài câu liền chuẩn bị xuống lầu.
Trước khi đi, cô ít nhiều cũng có chút không yên lòng, tìm ra một cái điện thoại sơ cua, mở phần mềm phát trực tiếp nào đó rồi mở chế độ riêng tư một với một, cô nói với Nặc Nặc: “Cái này có thể để cho tôi nhìn thấy anh, anh không cần phải để ý đến, tôi chỉ vì phòng ngừa sự cố mà thôi.”
Chiếu Porsche màu đen đậu dưới lầu có vẻ hơi chói mắt, Dụ Dao nhanh chóng lên xe, hoàn toàn không biết trên lầu có bóng dáng, chạy năm ba bước tới lui trong căn nhà có diện tích không lớn, trên đùi bị va đến mức xuất hiện một mảng bầm tím lớn chỉ vì đi tìm một cái cửa sổ có thể nhìn thấy cô.
Trên xe, tài xế cung kính kêu một tiếng “Cô chủ nhỏ”, Dụ Dao nhắm mắt lại.
Đi đường gần một tiếng đồng hồ thì chiếc xe mới tiến vào cửa lớn của căn nhà, xuôi theo con đường nhỏ được lá ngân hạnh rơi xuống phủ lên một lớp mà đi thẳng đến trước căn nhà kiểu Trung Quốc, lúc đi ngang qua bãi đậu xe, ánh mắt Dụ Dao đảo qua một chiếc xe thể thao quen thuộc, liền biết được đối tượng hẹn hò vàng ngọc của cô cũng ở trong đó.
Quả nhiên, cô vừa mới xuất hiện, ông ngoại đã dùng gậy batoong gõ mạnh xuống đất, hung dữ nói: “Buổi trưa Ngạn Thời đã qua đây đánh cờ với ông rồi, cháu nhìn cháu xem, nếu như ông không gọi điện thoại thì có phải cháu không biết về không!”
Dụ Dao nhìn về phía ghế sô pha đơn ở một bên khác, ở đó là một người đàn ông anh tuấn đang ngồi, mặc âu phục thủ công màu xanh lam sẫm, ở cổ áo sơ mi có hai cái nút được mở ra, đuôi mắt hơi xếch lên, đủ lưu manh giả danh tri thức.
“Cháu trừng Ngạn Thời làm gì?” Ông cụ giận mà không có chỗ xả: “Hai ngày nay cháu làm ầm ĩ lên bao nhiêu chuyện rồi? Còn không thể yên tĩnh được sao?! Đắc tội với người ta ở khắp nơi, bị trả thù cũng là đáng đời! Còn muốn tiếp tục ồn ào sao?”
Ông giận dữ nói: “Ngạn Thời rất khoan dung với cháu, gây ra bê bối gì mà chưa lập gia đình sinh con người ta đều không nói cháu một tiếng không tốt! Chẳng lẽ cháu không để ý tới mặt mũi của nó? Ông thấy lần sóng gió này, cháu trực tiếp rút lui đi, có thời gian thì cùng Ngạn Thời ra ngoài dạo phố du lịch nhiều hơn, làm chút chuyện mà cô gái đứng đắn nên làm, nhanh chóng quyết định hôn sự!”
Dụ Dao im lặng nghe, yết hầu động đậy mấy cái, cố gắng đè lửa giận xuống.
Cãi vã thì cái được không bù cho cái mất, cô ghét phiền phức, có thể nhịn được thì nhịn đã, nếu không mẹ cô sẽ báo mộng cho cô.
Diễn kịch à, có gì đâu mà khó.
Dụ Dao câu lấy tóc dài bên tai, nâng mắt lên, lộ ra một nụ cười ngoan ngoãn ngọt ngào hoàn toàn không thuộc về cô: “Ông ngoại, chuyện còn chưa đâu vào đâu đâu, hơn nữa, Lục tổng rất bận, nào có rảnh rỗi.”
Nói xong cô chuyển ánh mắt qua, xấu hổ nhìn về phía Lục Ngạn Thời, Lục Ngạn Thời lười biếng nhướng mày, nhàn nhạt cười: “Bận rộn hơn nữa thì cũng nên rút ra thời gian ở bên cạnh phu nhân tương lai của anh.”
Ông ngoại nghe lời này mà thấy thoải mái, cuối cùng cũng thoáng lộ ra vẻ hài lòng, ông không quên mỉa mai Dụ Dao: “Cháu ở trong ngành giải trí làm cho nhiều chuyện xấu như vậy, cũng chỉ có Ngạn Thời có tính tình tốt, không so đo với cháu, cháu đừng có mà không biết quý trọng.”
Đoán được Dụ Dao muốn tranh luận, ông dứt khoát từ chối nghe mà ra lệnh: “Nhà hàng đã được đặt rồi, cháu và Ngạn Thời hai đứa đi ăn đi, không cần theo bên cạnh ông già này nữa.”
Lục Ngạn Thời nghe vậy thì đứng lên, nhìn chằm chằm vào Dụ Dao một thân dịu dàng, anh ta vươn tay: “Đi, ngồi xe anh.”
Dáng người của anh ta đã che đi ánh mắt của ông ngoại, vẻ mặt Dụ Dao phút chốc trở nên lạnh lẽo, cảnh cáo mà lạnh lùng nhìn tay anh ta, ghét bỏ đủ kiểu mà kéo ống tay áo anh ta.
… Bà mẹ nó, hoạt động bực mình hai tuần một lần này lại sắp bắt đầu rồi.
Nhà hàng có chế độ hội viện, tính riêng tư cực mạnh, nhưng có tai mắt của ông ngoại ở đây, cô vì để bên tai yên tĩnh mà không thể không thường xuyên đóng kịch ở đây.
Lục Ngạn Thời mang theo dáng vẻ tốt của công tử quần là áo lượt, chậm rãi ngồi vào bên cạnh Dụ Dao: “Cậu cần gì chứ, sống thời gian yên lành thì không chịu, vì đóng phim mà nhất định phải tách khỏi gia đình, kết quả là lăn lộn đến thảm như vậy, tùy tiện mở một trang web đều là tin xấu của cậu, lại nhìn căn nhà rách bây giờ của cậu xem, trời mưa không bị dột nước chứ?”
Dụ Dao lạnh lùng cong môi: “Lục Ngạn Thời, cậu xem mình là ai? Tớ và cậu chẳng qua là lợi dụng lẫn nhau, làm công cụ để đối phó trong nhà mà thôi, bớt nói lời vô ích.”
Lục Ngạn Thời “Ồ” một tiếng, ánh mắt lại âm thầm chú ý xem cô có bị thương vì chuyện tập kích hay không: “Dù sao chúng ta cũng là thanh mai trúc mã, tớ là vì tốt cho cậu, cậu nghĩ cho rõ, thanh danh thối như vậy, sau này ai dám lấy cậu.”
“Nếu Lục tổng đã chú ý đến sự nghiệp và thanh danh của tớ như thế thì lúc trước khi tớ bị Dung Dã phong sát* sao không thấy cậu ra mặt?”
*Phong sát (封杀 - fēng shā) là ngăn không cho các nhân vật như ca sĩ, diễn viên tham gia hoạt động nghệ thuật hoặc làm một số công việc nhất định, đồng thời cấm các phương tiện truyền thông phát sóng chương trình của họ.
Vẻ mặt của Lục Ngạn Thời cứng lại mấy giây: “... Hóa ra cậu cũng biết là cậu bị Dung Dã phong sát? Đắc tội với anh ta, cậu cho rằng cậu tiếp tục lăn lộn thì còn có thể có kết cục tốt gì chứ?”
“Dung Dã kia, không lớn tuổi lắm nhưng lại hung ác đến mức làm cho người ta rùng mình.” Đôi mắt dài của anh ta híp lại: “Đừng nói là ngành giải trí, cho dù là bên trong cái gọi là giới quyền quý này, có ai đối với hắn mà không kinh hồn bạt vía, sợ chạm vào vảy ngược của Diêm La Vương, cậu thì hay rồi.”
Lục Ngạn Thời quan sát trên dưới Dụ Dao, giống như là muốn gỡ lại một ván, anh ta chê cười nói: “Cũng lạ thật, Dung Dã như vậy mà sao lại có hứng thú với cậu nhỉ.”
Dụ Dao hoàn toàn mất đi sự kiên nhẫn với anh ta, cô không muốn nhiều lời lấy nửa câu.
Dung Dã là ai, đồ chó mà thôi.
Cô không có hứng thú ăn cơm nữa, động đậy ngón tay, ấn mở phần mềm phát trực tiếp trên điện thoại, hình ảnh là một mảng tối đen, cô mới hậu tri hậu giác* nhớ tới quên dạy Nặc Nặc bật đèn, trong lòng không khỏi có chút nôn nóng.
*“Hậu tri hậu giác” là quá trình từ nhận thức đến hiểu rõ xảy ra khá chậm.
Nhưng chưa được hai giây, cô đã nghe thấy có tiếng bước chân lẹt xẹt truyền đến, sau đó là “Tạch” một tiếng, đèn bỗng nhiên được mở ra, đồng thời vang lên còn có tiếng “A” ngạc nhiên của Nặc Nặc.
Dụ Dao không nhận ra được là khóe miệng của mình đã cong lên, cô nhìn đến mức không chớp mắt.
Nặc Nặc chạy đến trước điện thoại, ôm đầu gối ngồi xổm xuống, giơ bảng bính âm lên, rất ngoan ngoãn mà nói: “Dao Dao, tôi biết, đọc câu rồi.”
Anh cách rất gần, cái trán trắng nõn sắp chặn cả màn hình, lông mi giống như lông quạ nhẹ nhàng chớp.
Trong lòng Dụ Dao mơ hồ bị nhép một cái.
Cô thuận miệng nói một câu có thể nhìn thấy, anh liền ngồi xổm ở đây coi chừng, nếu như không phải đi bật đèn thì có phải anh cũng sẽ không động đậy lấy một cái hay không.
“Xem cái gì đấy? Cho tớ xem với.”
Lục Ngạn Thời nghiêng người qua, đưa tay lấy điện thoại của cô, Dụ Dao thu lại theo bản năng: “Lục Ngạn Thời, cậu đừng vi phạm.”
Cô không muốn tiếp tục chờ đợi thêm một phút nào nữa, nhìn hai món ăn khó mà nuốt trôi trước mặt mình, cô gọi nhân viên phục vụ: “Gói lại.”
Mặc dù khó ăn muốn chết nhưng dù sao cũng có thịt, lỡ như Xoài thích thì sao.
Dụ Dao không để Lục Ngạn Thời đưa cô đến dưới lầu, xuống xe khi còn cách một khoảng, cô bước nhanh đi về, không ý thức được cô vậy mà lại có chút lòng muốn về nhà.
Ở trên đường cô một lần nữa mở app trực tiếp ra, lại phát hiện ra trước ống kính không có ai.
Dụ Dao không khỏi tăng thêm tốc độ, lúc đến dưới lầu, cô lơ đãng ngẩng đầu một cái rồi sững sờ tại chỗ.
Ở cửa sổ nào đó của tầng ba lóe lên vầng sáng màu vàng ấm, có cái đầu xinh đẹp đang thò ra ở nơi đó, hai lọn tóc còn mềm mại vểnh lên, giống như cây mạ nhỏ, ngoan ngoãn dựng thẳng trên đỉnh đầu anh.