Bé Con Xé Nát Kịch Bản Nhân Vật Phản Diện

Chương 4

Khương Tiểu Mãn đang thiếu điểm phân tích, mà bé quả thật rất tức giận, rất muốn đánh Chu Hải Dương.

"Bà ngoại tôi nói bà rất nhanh sẽ trở về! Khi nào bà ngoại về, tôi sẽ bảo bà đánh cậu!" Khương Tiểu Mãn càng nghĩ càng bực mình, ủy khuất nói lớn.

Bé còn lâu mới là đứa trẻ chậm phát triển, cũng không phải sao chổi xui xẻo, bà ngoại nói bé là tâm can tiểu bảo bối, là áo bông nhỏ tri kỷ!

Hệ thống sốt ruột nhắc nhở: "Kí chủ, nhiệm vụ không thể giao lại cho người khác, không thì điểm phân tích sẽ không nhận được!"

Vậy có thể làm sao bây giờ nha? Bé lại đánh không lại Chu Hải Dương.

Chu Hải Dương cao như vậy, khỏe mạnh như vậy, bắp đùi của nàng bất quá cũng chỉ béo bằng cánh tay của cậu ta.

"Kí chủ, sử dụng cái đầu nhỏ thông minh của ngươi. Ngươi phải tin tưởng, ở thế giới này, ngươi chính là thông minh nhất! Ngươi nhất định có thể! Ngươi nhưng là ác độc nữ phụ đó!" Hệ thống vì bé mà phất cờ hò reo.

Khương Tiểu Mãn hít hít mũi, nhìn người trước mặt là Chu Hải Dương, hỏi hắn: "Cậu muốn ăn kẹo đường không?"

Đúng, chắc chắn vậy a!

Trẻ con ai không thích ăn kẹo đường? Có người cho kẹo là có thể đem chính mình cho người ta. Không muốn ăn thì làm sao người lạ có thể cho đồ ăn vặt?

Trẻ con có chút thèm ăn, một viên kẹo liền có thể bị bắt cóc.

Mà không khéo, Chu Hải Dương là một đứa trẻ loại này.

Chu Hải Dương gật mạnh đầu.

"Vậy cậu đem tóc tôi buông ra, tôi sau đó cho cậu ăn." Khương Tiểu Mãn nói.

Khương Tiểu Mãn rốt cuộc cứu vớt được mái tóc của mình.

Bé sờ sờ đầu nhỏ, ban đầu hai bên đối xứng có hai cái chùm tóc, bây giờ một bên đã rũ xuống, một bên còn giữ nguyên, nhìn qua đều không đáng yêu !

Khương Tiểu Mãn hầm hừ bĩu môi, nghĩ thầm trong chốc lát nhất định phải đánh cậu ta một chút.

"Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn(1). Cậu ăn kẹo đường của tôi, cư nhiên không thể đánh tôi nữa."

(1) Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn: Đã nhận đồ của người ta thì phải biết đạo lí, phải giúp đỡ lại.

Chu Hải Dương vừa nghe có kẹo ăn, lập tức vỗ ngực một cái, cam đoan nói: "Mày yên tâm đi, tao chưa từng đánh trẻ con." ( :)))) )

Tuy rằng hệ thống dạy rất nhiều thứ, nhưng Khương Tiểu Mãn đều nghe không hiểu, nhưng mà đã nghe hiểu cái gì thì bé vận dụng rất nhanh.

Thật là quá hữu dụng!

Khó trách hệ thống nói, đây đều là xử thế triết học.

Mà cái đầu nhỏ của bé rất thông minh, luôn luôn có thể học để dùng, bé thật là quá tuyệt vời!

Khương Tiểu Mãn từ hộp sắt trong lấy ra một viên kẹo màu vàng nhạt cho Chu Hải Dương. Chu Hải Dương đôi mắt tỏa sáng, lưu loát mở ra giấy bọc, sau đó nuốt vào trong miệng.

Sau đó... Đầu "ba" một tiếng, bị Khương Tiểu Mãn đánh một phát.

Chu Hải Dương không nghĩ đến sẽ có cái biến cố này, ngẩn người ra, vừa mới nuốt vào viên kẹo vào miệng, cũng mới "rột rột" mấy cái đã bị nuốt vào trong cổ họng.

"Oa --" cùng Khương Tiểu Mãn mắt to trừng mắt nhỏ ngẩn ngơ mấy giây sau, Chu Hải Dương đột ngột nổi điên kinh thiên động địa khóc thét thanh, "Mày tại sao đánh tao?"

Khương Tiểu Mãn cũng chỉ là mèo con khí lực yếu ớt, hoàn toàn không đem đối phương đánh đau, Chu Hải Dương khóc là do đau lòng viên kẹo đường kia!

Cậu ta còn chưa nếm vị đâu!

Như thế nào liền không thể ăn!

Thấy cậu ta vừa khóc, Khương Tiểu Mãn cũng "Oa" một tiếng, cái miệng nhỏ nhắn bẹp một cái, nước mắt rơi xuống so với Chu Hải Dương còn nhiều hơn, "... Tôi không phải cố ý, cậu nắm tóc tôi trước, còn mắng tôi! Tôi, tôi, tôi ghét cậu... Tóm lại cậu ăn kẹo của tôi, đương nhiên không thể đánh tôi."

Chu Hải Dương tức giận đến dậm mạnh chân, chỉ có thể "Oa oa" khóc suốt, sau đó lau nước mắt chạy.

【 đinh đông -- chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ, khen thưởng 10 điểm phân tích 】

Khương Tiểu Mãn đã lâu mới nghe được âm thanh ban phát phần thưởng của hệ thống, liền lập tức nín khóc.

Nước mắt lớn chừng hạt đậu còn ở trên lông mi, bé cũng tới không kịp lau, rất muốn mở màn hình ra xem xem bản thân có thật hay không nhận được mười điểm.

Còn không đợi bé hồi hộp, mắt mở trừng trừng nhìn thấy dòng mười điểm kia nhanh chóng xuất hiện rồi biến mất, sau đó tại cái dòng ghi số điểm mắc nợ, -994 biến thành -984.

Này hết thảy phát sinh quá nhanh.

Khương Tiểu Mãn có một chút bối rối, thật vất vả ngừng nước mắt bây giờ lại chuẩn bị vỡ đê.

Hoá ra, đây chính là cảm giác nợ tiền.

Cái này quá khó chấp nhận rồi.

Bé vừa mới khổ cực làm nhiệm vụ lấy điểm phân tích, đảo mắt đã không còn.

Hệ thống nói: "Thiếu nợ thì trả tiền, thiên kinh địa nghĩa. Nợ tiền không trả, không biết xấu hổ."

Khương Tiểu Mãn: "... Ô ô ô ô ô ô! !"

-

Khương Tú Mai cùng Khương Tinh lúc trở về, đã nhìn thấy Khương Tiểu Mãn ngồi ở ven đường, trong ngực ôm một cái hộp sắt, khóc đến thê thê thảm thảm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn chảy xuống rất nhiều nước mắt, khóc đến cả nấc cục.

Cái mũi nhỏ cùng đôi mắt khóc đến đỏ bừng, thật thê thảm!

Khương Tinh lập tức một bước bằng hai bước, một cái bước đi đều nhanh như bay, tuyệt không giống người chịu phẫu thuật vừa mới xuất viện.

"Tiểu Mãn, tại sao lại khóc? Ai khi dễ nhóc?"

Khương Tinh khom lưng, muốn đem Khương Tiểu Mãn ôm lên, kết quả vừa động, liền "Ai nha" một tiếng rồi ôm bụng, đành phải bỏ qua.

"Cậu thay mặt cho nhóc, đánh hắn!"

"Con còn dám!" Khương Tú Mai một cái bước nhanh xông đến, cũng không có cái định nghĩa cấm kỵ là bệnh nhân không thể bị đánh, vỗ một cái đầu của hắn, "Về sau không cho đánh nhau! Thành thành thật thật quy sống cho mẹ!"

Khương Tinh lựa chọn câm miệng.

"Con, con..." Khương Tiểu Mãn một phen ôm chặt chân Khương Tinh, hàm hồ nói: "Con là quá nhớ hai người." Kỳ thật là trong lòng bé là đau cho những cái điểm phân tích chưa được xem một chút kia, giờ phút này, bé luôn là cùng Chu Hải Dương cảm đồng thân thụ(2).

(2) Cảm đồng thân thụ : Đồng bệnh tương lân / đồng cam cộng khổ

Thiếu nợ cùng cái việc đánh người, một cái đều không thể nói.

Khương Tú Mai ôm bé con, một tay mang theo cái ghế nhỏ trở về nhà.

Bà đã có gần chừng mười ngày không về qua nhà, vốn tưởng là trong nhà sớm đã loạn không còn nhìn được hình dáng, vừa mở cửa vừa thấy mới phát hiện, trong nhà ngay ngắn chỉnh tề sạch sẽ, được dọn dẹp rất tốt.

Trên bàn một chút tro bụi đều không có, giường cũng ngay ngắn chỉnh tề.

"Ai nha, " Khương Tú Mai lập tức liền vui vẻ, "Vẫn là bảo bối của bà ngoan ngoãn hiểu chuyện, không giống nhóm người nào đó, sống non nửa đời còn không bằng một cái đứa nhỏ."

Cái này không hề nghi ngờ, đều là Khương Tiểu Mãn làm tốt.

Khương Tinh cũng biết chuyện lần này ồn ào to nhỏ, chính hắn ở trong lòng còn sợ hãi, một câu cũng không dám phản bác, chỉ cười ha hả nói: "Đúng vậy, Tiểu Mãn nhà chúng ta về sau nhất định sẽ có tiền đồ! Nhìn xem bàn này tự lau, bóng láng!"

Được khen, cái miệng nhỏ nhắn của Khương Tiểu Mãn câu lên, lộ ra một cái nụ cười nhỏ tươi tắn.

Dừng một lát, Khương Tiểu Mãn nhỏ giọng hỏi: "Cậu, sao chổi xui xẻo nghĩa là gì vậy?"

Khương Tinh vừa nghe, sắc mặt lập tức thay đổi, hắn thuận tay cầm lấy Khương Tiểu Mãn kéo lại cái ghế nhỏ ngồi xuống, cơ thể người trưởng thành thiếu chút nữa làm ghế dựa ngồi sụp, hắn khó khăn lắm mới có thể ổn định cân bằng, hỏi Khương Tiểu Mãn: "Nhóc từ nơi nào nghe được?"

" Chu Hải Dương nói. " Khương Tiểu Mãn bĩu môi, "Cậu ta toàn mắng con. Bất quá con cũng đã đánh lại."

Trong mắt còn có một chút đắc ý, Khương Tiểu Mãn đôi mắt to tròn chuyển động, lặng lẽ đưa miệng ghé sát tai Khương Tinh nói nhỏ: "Cậu không thể nói cho bà ngoại, bà sẽ đánh con."

Khương Tinh cũng học bộ dáng của bé, đưa miệng ghé sát lỗ tai bé, "Đã rõ!"

"Vậy sao chổi xui xẻo nghĩa là gì?" Khương Tiểu Mãn hiện tại đặc biệt hiếu học.

Khương Tinh không đáp mà hỏi ngược lại: "Tiểu Mãn, lúc nhóc quét lại cái phòng, có phải dùng chổi không?"

"Đúng nha."

"Vậy chổi kia có phải hay không có thể đem đồ vật bụi bặm dơ bẩn ở trong nhà quét ra ngoài?"

"Đúng nha."

"Cái này gọi là sao chổi xui xẻo nha, là một vị thần tiên ở trên trời, chuyên môn phụ trách quét rác. Chỉ cần hắn đi qua đâu thì nơi đó đều sáng bóng sạch sẽ, cùng nhóc đi quét phòng đều giống nhau." Khương Tinh nói: "Chu Hải Dương khen nhóc đó, sao chổi xui xẻo là cái phúc tinh, ngụ ý thoát thai hoán cốt(3), bỏ đi cái cũ nhận lấy cái mới tốt đẹp hơn, lợi hại không?"

(3) Thoát thai hoán cốt: nghĩa đen là thay xương đổi xác, nghĩa bóng hiểu là tu tiên thoát khỏi thân xác phàm nhân.

Khương Tiểu Mãn vỗ vỗ tay nhỏ, vui vẻ cười nói: "Vậy cậu ta nói con là thần tiên!"

"Đúng."

"Vậy ngày mai con phải tìm hắn nói xin lỗi."

"... Cái này ngược lại không cần."

Khương Tiểu Mãn nghĩ nghĩ, vốn còn muốn hỏi chậm phát triển là có ý gì , bất quá bé là kiểu học xong sẽ dùng, suy một ra ba, là đứa trẻ thông minh.

Sao chổi xui xẻo là thần tiên, chậm phát triển kia chắc hẳn cũng không phải bình thường, đều là ý tốt.

Có thể làm cho người đưa tiền người, đó không phải là tán tài đồng tử(1) sao?

(4) Tán tài đồng tử : dựa vào mấy tiếng tra ngữ pháp cũng như hoàn cảnh câu chuyện, mình mạnh dạn đoán nó nghĩa là phá gia chi tử, bạn nào biết nghĩa đúng nhất thì báo mình để mình sửa nha.

Trời ạ, Chu Hải Dương thật là quá để mắt bé! Coi như bà ngoại nhiều nhất chỉ khen bé giống cái phúc oa nhi đáng yêu, còn chưa khen qua bé là thần tiên đâu [ :)) ].

Khương Tiểu Mãn nắm chặt nắm đấm, chí khí tràn đầy nói: "Cậu, con về sau nhất định sẽ cố gắng làm việc, làm một cái phá gia chi tử có thực nhiều tiền!"

Khương Tinh không biết bé đang suy nghĩ cái gì, nói theo: "Tốt, nhóc là phá gia chi tử, cậu đây chính là... Cậu chính là thần tài. Chờ cậu có tiền sẽ mua cho nhóc mua ba hộp chocolate, hàng nhập khẩu."

Vừa dứt lời, Khương Tú Mai liền nhét vào trong lòng hắn một đống rau xanh, "Còn thần tài cơ à! Nhanh chóng đong gạo nhặt rau cho lão nương!"

Khương Tinh bất đắc dĩ, đành phải cùng Khương Tiểu Mãn một lớn một nhỏ ngồi xổm trước sông nhỏ rửa rau, cả hai đều chuẩn bị bữa tối.

Tại bệnh viện ở lâu như vậy, đồ ăn trong nhà thật mười phần nhớ nhung.

[ Truyện được edit và đăng tại s1apihd.com Linhlan9897: https://www.wattpad.com/home]

-------oOo-------