Trong mơ vô cùng ẩm ướt, hô hấp và da thịt đều dính bẩn giống như là một cái lưới lớn bao bọc lấy cả người tôi, xé mãi không ra mà dây dưa qua lại, nhấp nhô kéo dài…
Tiếng mưa ngoài cửa rất lớn, rào rào, che lấp cả tiếng than nhẹ và tiếng thở dốc ở sau lưng tôi.
Từ trong ra ngoài cơ thể đều ẩm ướt đến trình độ cao nhất.
Tôi mở mắt ra, giấc mơ kia như thủy triều rút xuống, nhưng tiếng mưa vẫn rơi tí tách như cũ.
Nửa đêm, mưa như thác đổ.
Những bóng cây tán loạn trên cửa sổ. Gió thổi phần phật khiến lòng tôi dâng lên một cảm giác kỳ dị có gạt bỏ thế nào cũng không hết.
Tôi đứng dậy, dẫm lên giày xuống giường.
Chăn ở bên cạnh lạnh căm, có lẽ là không có người nằm qua.
Phòng bếp có nước nóng nhưng tôi muốn uống nước lạnh hơn. Mặc dù bác sĩ gia đình nói cơ thể tôi yếu ớt không thể uống nước lạnh, nhưng tôi khó mà giải thích được sự bồn chồn trong lòng mình, hiện tại tôi cần nhiệt độ thấp để đè áp nó xuống.
Trước khi trở về nhà, tôi nhìn vào một chỗ sâu trên hành lang.
Nơi đó hình như có tiếng rêи ɾỉ, vừa cao vừa thấp, du dương mê người.
Tôi đi tới trước phòng mẹ tôi.
Cánh cửa chừa lại một khe hở, tôi nhìn thấy hai bóng người chồng lên nhau dưới ánh nến hoàng hôn.
Một người trong đó, là chồng tôi.
Lúc trước tôi không biết, cái gì gọi là đôn (luân), cái gì gọi là vợ chồng. Tôi chỉ nghĩ rằng Trần Hiêu tới nhà họ Kinh chính là chồng tôi, là người mà tôi phải nghe theo. Anh ta nói hôn một cái đó là làm chuyện vợ chồng, tôi cũng nghĩ là thật.
Mà một lần tin tưởng đó kéo dài đến hai năm.
Cho đi khi gần đây tôi liên tục nằm mơ, ở trong giấc mơ đó tôi mới biết chuyện vừa ướt lại vừa bẩn đó mới là chuyện vợ chồng.
Tôi nhìn trong chốc lát rồi rời đi.
Không thể nói đó là cảm giác gì, nhưng sự bồn chồn trong tôi đã giảm đi phần nào. Tôi nằm ở trên giường, nghĩ rằng giấc mơ đó có lẽ cũng không phải là mơ.
Dù sao thì người đàn ông tên Trần Hiêu đó cũng đã lên giường mẹ vợ, còn lên cả ba năm.
Trong giấc mơ, Kinh Sở Kinh phát hiện chồng mình lừa dối ở trong đêm mưa. Cô khóc lóc om sòm khiến cho cả thành phố đều biết, sau đó bị mẹ và các anh tàn nhẫn dạy dỗ, giam cầm ba tháng, không cho tiền tiêu vặt.
Cô trở mình, vỗ một cái vào nửa giường bên cạnh.
Ầm ĩ thì được cái gì chứ?
Sau khi ầm ĩ xong, anh ta vẫn tiếp tục lên giường của mẹ nhưng số tiền tiêu vặt của mình lại ít đi
Chẳng có lợi gì cả.
Đồ ăn vặt không ngon sao? Chẳng lẽ chồng mới có thể ăn ngon được à?
Tôi ngầm cảm thấy, tôi nên giận.
Nhưng tôi không dám.
Trên danh nghĩa, tôi là em gái của Kinh Đại Soái và thái tử gia nhưng thật ra thì tôi chỉ là con gái nuôi của nhà họ Kinh. Mà tôi có thể trở thành con gái nuôi của nhà họ Kinh cũng là vì mẹ.
Mẹ luôn nói rằng tôi nên biết ơn bà ấy vì đã cứu tôi ra khỏi dân lưu lạc, để tôi còn sống mà ăn đồ ăn ngon.
Bà ấy nói đúng.
Cho nên tôi không vạch trần bà ấy, cũng không om sòm ồn ào, xem như là báo ơn đi… dù sao thì bà ấy cũng không phải mẹ ruột tôi, cũng không phải mẹ ruột của hai cậu ấm của nhà họ Kinh. Mà người cầm quyền thật sự của nhà họ Kinh là anh cả. Nếu cô chơi quá mức thì anh cả sẽ phạt cô.
Đúng vậy.
Căn nhà này ngoại trừ mẹ ra, còn có hai người anh.
Một người là người nắm quyền của Kỳ Thành, Kinh Đại Soái Kinh Trấn Hải, ai thấy anh cũng cúi người chào. Một người khác là thái tử gia của Kỳ Thành, thái tử Kinh Uy Minh, ăn uống chơi bời anh đều am hiểu.
Nói là anh trai nhưng thực tế tôi cũng không thân thiết với bọn họ.
Lúc tôi năm tuổi rưỡi đã tới nhà họ Kinh. Lúc ấy anh hai và anh cả đang du học. Tôi ở ba năm mới nhìn thấy được người thật. Một người lạnh lùng nói chuyện giống như mưa đá vậy, đập một cái chính xác một cái, vừa lạnh vừa đau. Một người khác thì cười đùa cợt nhả, mặc dù lời nói dịu dàng nhưng trong bông có kim, không chú ý sẽ bị đâm vài lần.
Sau khi gặp mặt, một tháng bọn họ cũng không nói chuyện với tôi được mấy câu, còn lại thì đều là hỏi thăm sức khỏe.
-Anh về rồi sao?
-Ừ.
-Anh phải đi ạ?
-Ừ.
Tôi đưa đầu ngón tay đếm đếm, có lẽ một tháng bọn họ trở về bốn lần, mỗi tháng mỗi người bọn họ chỉ nói tám câu với tôi.
Một người trong bọn họ trả lời tôi bằng tám chữ “ừ”.
Thật là…
Lạnh nhạt.
Hai người anh của tôi đều rất đẹp.
Anh hai có một đôi mắt đào hoa đặc biệt hút hồn, nhất là khi anh nhướng mày thì có sức hút rất đặc biệt.
Lúc còn nhỏ, tôi thấy thường thấy các cô gái trẻ đến tìm anh. Sau khi trưởng thành thì đến tìm càng nhiều, những ca sĩ ở vũ trường đã tự móc tiền túi để mời anh đến nghe hát.
Cũng không biết là có thật hay không.
Bởi vì tôi rất ít đi ra ngoài.
Còn anh cả thì…
----
----
Cảm ơn các bạn đã xem đến cuối văn. Thật sự rất biết ơn, dẫu rằng đôi khi cũng có chút trục trặc và vấn đề tồn tại nhưng hi vọng các bạn sẽ góp ý tích cực để mình có thể ngày càng hoàn thiện và mang lại nhiều truyện hay để cho các bạn đọc nhé. Lâu lâu nếu nhận được sự tương tác lớn đối với truyện, mình sẽ không chần chừ mà bão chương hay để chương miễn phí đâu, nên các bạn cũng đừng ngại mà vote truyện hay cmt truyện nha. Mỗi cmt của bạn sẽ là một động lực to lớn đối với mình lắm luôn á.
Những truyện mình ɭàm đều ɭà những truyện mình đã đọc. Mọi người có thể ghé xεm những bộ này nếu thấy giống gu mình nhé.
-Muôn Màu Muôn Vẽ (Np)
-Thu Phục (Np)
-Lửα Dục (Np)
-Kẻ Thay Thế (Np)
-Sự Quyến Rũ Trời Sinh (Np)
- Phá Ngọc Làm Niềm Vui (Np)
-Những Ác Ma (Np)
-Bạn Tình Cấp Tốc (Np)
-Nợ Tình Trả Bằng Mạng (1ѵѕ1)
-Chân Thành Có Đổi Lấy Chân Tình (1ѵѕ1)
-Dã Mã (Đαm mỹ)
Ngoài ra đây là page của mình, nếu bạn có hứng thú thì vào xem nhé.
https://www.facebook.com/profile.php?id=100070893229329&mibextid=ZbWKwL