“Thím Trương, có phải Lâm Hinh Nhi vẫn còn đang ở bệnh viện hay không?”
“Phải... Ở ngay phòng bệnh bên cạnh.”
Hải Tiểu Đường chống người dậy: “Dẫn tôi qua đó!”
Thím Trương cho rằng cô muốn tìm Lâm Hinh Nhi tính sổ, vội vàng khuyên cô: “Cô chủ, cô tới xem cô ta làm gì, chúng ta đừng để ý cô ta nữa!”
“Thím Trương, thím yên tâm đi, tôi sẽ không làm gì cô ta.” Nhìn ra được tâm tư của bà ta, Hải Tiểu Đường mỉm cười.
Nếu cô thực sự sống lại, cô sẽ không để ý tới Lâm Hinh Nhi nữa.
Cô sẽ không lại làm bất cứ chuyện gì hủy diệt bản thân mình!
Vĩnh viễn sẽ không!
...
Trong phòng bệnh bên cạnh.
Lâm Hinh Nhi cũng vừa tỉnh lại, cô ta dựa vào đầu giường, gương mặt hơi tái nhợt, khiến ngũ quan vốn xinh đẹp của cô ta, lại càng tăng thêm vài phần sắc đẹp khi bệnh. Khiến người ta không nhịn được muốn yêu thương cô ta, dịu dàng với cô ta.
Đông Phương Dụ ngồi bên giường không nhịn được trầm thấp nói: “Cảm thấy thế nào, không sao đúng không?”
Lâm Hinh Nhi lắc đầu, hơi cười nói: “Tổng giám đốc, tôi không sao, cảm ơn anh đã tới thăm tôi, tôi rất vui.”
“Chuyện lần này...”
“Tôi hiểu rõ.” Lâm Hinh Nhi khéo hiểu lòng người cắt ngang lời anh nói: “Anh nói xử lý thế nào thì xử lý thế ấy, tôi không có bất cứ ý kiến gì.”
Nói cách khác, cho dù anh muốn áp chế sai lầm Hải Tiểu Đường phạm phải, cô ta cũng tiếp nhận.
Đôi mắt Đông Phương Dụ sâu hơn một chút.
Lâm Hinh Nhi dịu dàng thiện lương như vậy, khiến anh càng thêm khinh thường Hải Tiểu Đường tùy hứng ngang ngược.
Không, cô đã không phải tùy hứng đơn giản như vậy.
Lần này cô dám lái xe đâm người ta, quả thực là độc ác!
Nghĩ tới anh cưới một người vợ độc ác như thế, Đông Phương Dụ lại càng chán ghét cô hơn.
Đồng thời, quan điểm đối với Lâm Hinh Nhi đã ngầm xảy ra thay đổi.
Cũng chính vì cô ta là kẻ yếu, đương nhiên trái tim anh sẽ cho cô ta thêm vài phần đồng tình...
Bỗng nhiên Đông Phương Dụ trầm giọng nói: “Đợi cô quay lại công ty lần nữa, thì lên tầng 90 đi.”
Lâm Hinh Nhi kinh ngạc, ngạc nhiên vui mừng nói: “Tổng giám đốc, ý của anh là...”
“Vị trí thư ký của tổng giám đốc, cô ngồi đi.”
Đó là vị trí gần tổng giám đốc nhất, có bao nhiêu người tranh rách đầu cũng muốn ngồi lên vị trí này.
Lâm Hinh Nhi cũng rất mong muốn, nhưng công ty cạnh tranh rất gay gắt, cô ta căn bản không có năng lực chen lên.
Không ngờ tới, lần này lại vì họa được phúc...
Nghĩ tới sau này mỗi ngày đều có thể gần gũi với anh, khỏi phải nói Lâm Hinh Nhi kích động tới mức nào.
Nhưng trên mặt cô ta vẫn duy trì nụ cười khéo léo, còn có một chút thẹn thùng: “Cảm ơn tổng giám đốc, tôi sẽ cố gắng, nhất định sẽ không cô phụ sự kỳ vọng của anh!”
Đông Phương Dụ gật đầu, đứng dậy nói: “Cô tĩnh dưỡng đi, tôi đi trước một bước.”
“Dạ...” Ánh mắt Lâm Hinh Nhi nhìn anh, giống như một em gái sùng bái anh.
Mang theo kính trọng ngưỡng mộ, còn có một chút ái mộ của cô gái nhỏ vẫn luôn kìm nén.
Ánh mắt như vậy, đàn ông đều không chán ghét, còn rất thích.
Hải Tiểu Đường đứng bên cạnh cửa, nhìn thấy hết cảnh này.
Đông Phương Dụ quay đầu nhìn thấy cô, đôi mắt anh vốn lạnh nhạt càng trở nên lạnh lẽo.
Cô là vợ của anh, anh nhìn thấy cô, nhưng lại chán ghét như thấy kẻ thù.
Trước đây Hải Tiểu Đường vẫn luôn bị ánh mắt lạnh lùng vô tình này của anh làm thương tâm, lần nào cô cũng không khống chế nổi cãi nhau với anh.
Nhưng bây giờ sẽ không...
Tâm tính của cô, bình tĩnh hơn bất cứ lúc nào, thậm chí còn không thèm để ý.
Cô vĩnh viễn không muốn lại bị anh ảnh hưởng, vĩnh viễn!
“Cô tới làm gì?” Đông Phương Dụ lạnh lùng hỏi.
Lâm Hinh Nhi cũng thấy được cô.