Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Quyển 1: Thế Giới 3 - Chương 74

Căn phòng trông bề ngoài rất nhỏ hẹp nhưng khi bước vào trong lại cảm thấy không gian rất rộng rãi.

Bốn mặt tường gần với màu xám trắng, có cảm giác kim loại rõ ràng, không hề có chút hoa văn nào.

Ngoài cửa sổ vô vàn hoa cỏ kỳ lạ mọc lên, thỉnh thoảng có con chim bay qua, để ý sẽ phát hiện trên người nó mọc ra vảy ra.

Đứng trong một môi trường như vậy, chẳng ai có thể thoải mái được cả.

Hiện giờ Tư Đồ Tình phải đối mặt mới sát ý mãnh liệt đến từ Ân Tửu Tửu, tâm trạng cực kỳ trầm trọng, tinh thần cũng vô cùng căng thẳng.

Nhưng cô ta quyết đoán mở miệng nói với Ngô Nhân: “Anh đi đi. Thời gian của anh không đủ, anh cứ bảo vệ mạng sống của mình trước đi đã, không cần xen vào việc của tôi.”

Ngô Nhân nhất thời có chút cảm động: “Tư Đồ Tình, Ân Tửu Tửu dám ra tay ở chỗ này thì chắc chắn cô ta sẽ có sự chuẩn bị. Nếu cô ta và Lý Bất Hối chạy được đến nơi này trước, nhất định cũng có mai phục. Cô -”

“Vậy nếu anh ở lại đây cũng chỉ có đường chết chung với tôi. Không có ý nghĩa gì. Anh đi đi.” Tư Đồ Tình xua tay, nắm chiếc chuông trong lòng bàn tay, nghiêm túc nhìn về phía Ân Tửu Tửu.

Một cơn gió mát từ ngoài cửa sổ thổi vào, khiến chiếc chuông vang lên từng tiếng ‘Leng keng’.

Trong tiếng chuông lanh lảnh, Tư Đồ Tình lại nói: “Tôi sẽ cố hết sức kéo dài thời gian, có lẽ anh tự cứu mình xong còn có thể liên lạc với Chu Khiêm bảo họ cùng đến cứu tôi. Dù tôi có... bỏ đi, tóm lại là... anh cứ đi giùm cái.”

Câu cuối cùng Tư Đồ Tình định nói là cho dù tôi có chết các người cũng biết hung thủ là ai, có thể báo thù giúp tôi.

Nhưng cô ta phát hiện có lẽ cũng chẳng có ai báo thù giúp mình, nếu nói ra câu đó thì có vẻ dư thừa nên cô ta không nói nữa.

Không ngờ rằng Ngô Nhân lại mở miệng nói: “Em gái, cảm ơn cô, cô nói chuyện rất nghĩa khí. Cô cứ yên tâm, tôi sẽ nghĩ cách. Nếu cô thật sự có mệnh hệ gì thì tôi sẽ báo thù giúp cô!”

Tư Đồ Tình liếc nhìn Ngô Nhân một cái, phát hiện anh ta đỏ mắt rời đi.

Khoảnh khắc ấy, trái tim cô ta bỗng đập nhanh hơn một nhịp.

- Hóa ra, cảm giác làm việc tốt là như vậy ư?

Nửa đời trước của cô ta thật ra đều bị người khác ghét bỏ.

Vì chuyện của mẹ đẻ Tư Đồ Tuyết của mình, cô ta bị mẹ của Mặc Sinh, bị Mặc Sinh, bị hàng xóm và cả họ hàng của mình dè bỉu. Thậm chí cả Tư Đồ Tuyết cũng bỏ mặc cô ta, như thể chưa từng sinh ra Tư Đồ Tình này vậy.

Tiến vào trò chơi cũng y như thế.

Cô ta luôn làm theo từng bước Mặc Sinh yêu cầu, không từ thủ đoạn, dùng những thủ đoạn ngoan độc đổi lấy những ánh mắt chán ghét của mọi người.

Cô ta nghĩ rằng bản thân vốn đã quen với nó. Cô ta nghĩ thật ra cũng không cần quan tâm tới ánh mắt của người khác làm gì.

Nhưng giờ phút này, Tư Đồ Tình mới phát hiện ra rằng đến tận bây giờ thứ cô ta thật sự muốn đều là sự tán thành và chấp nhận của người khác.

Cùng lúc đó, Tư Đồ Tình còn phát hiện một điều.

Hồi đấy khi đứng trước nguy cơ sinh tử, phản ứng đầu tiên của cô ta luôn là nâng cổ tay trái lên xem xét chỉ thị mà Mặc Sinh đưa cho mình. Cô ta bị chính cậu ta đẩy vào bẫy rập nhưng đồng thời cũng đang chờ đợi sự cứu rỗi mà cậu ta ban cho.

Nhưng lần này cô ta hoàn toàn không nhìn vào giao diện hệ thống trên cổ tay trái của mình theo thói quen mà đưa ngay lựa chọn cho chính bản thân mình - để Ngô Nhân rời đi, bản thân ở lại một mình đối phó với Ân Tửu Tửu.

Sống hoặc chết, đây là trận quyết đấu giữa cô ta và Ân Tửu Tửu.

Bởi thế, vốn nên cực kỳ khẩn trương khi đối mặt với sinh tử, vào lúc Tư Đồ Tình tiến thêm một bước phát hiện điều bản thân muốn là gì, cô lại trở nên vô cùng thoải mái.

.

Ba mươi giây sau.

Ngô Nhân và Lý Bất Hối mỗi người mang một đôi giày tăng tốc, chạy nhanh như bay trong phiến rừng cây do kỳ hoa dị thảo tạo thành.

Khi lướt qua một thân cây nào đó, Ngô Nhân bỗng dưng dừng lại.

Lý Bất Hối đi sau anh ta sửng sốt, trong lúc bất ngờ chưa kịp đề phòng, trên trán gã đã xuất hiện một cây đinh có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Lý Bất Hối không dám tiến thêm một bước nào nữa, chỉ biết lùi từng bước về sau, mãi đến khi tấm lưng đυ.ng vào thân cây, rốt cuộc không còn đường thoát.

Trán gã nhễ nhại mồ hôi, giả bộ sợ hãi nói: “Khụ, anh Ngô à, anh đang làm gì thế? Anh đừng có lãng phí thời gian đấy nha. Anh sắp...”

Ngô Nhân lạnh lùng cắt ngang lời gã: “Bây giờ cậu phải nói cho tôi cái trạm ấy ở đâu, ngay lập tức, để tôi tự đi. Còn cậu thì đi vòng về cứu Tư Đồ Tình. Nếu không -”

“Bây giờ tôi sẽ gϊếŧ chết cậu ngay! Gϊếŧ cậu thì tôi sẽ có điểm sinh mệnh, còn sợ chết nữa sao?”

“Khụ... Anh Ngô à, trước đó anh đã nói chúng ta không được gϊếŧ hại lẫn nhau vì điểm sinh mệnh kia mà. Một khi tiền lệ này mở ra thì hậu quả sẽ khôn lường đấy, chúng ta đã rơi vào mánh khóe khiến chúng ta gϊếŧ hại lẫn nhau của hệ thống rồi.”

“Anh tha cho em đi. Em đồng ý với anh, đồng ý với anh là được chứ gì?!”

Lý Bất Hối ngoài cười nhưng trong không cười chắp tay với nhau làm một động tác xin tha.

Nhưng đã thấy tay phải của Ngô Nhân điều khiển một ám khí, còn tay trái nhanh chóng móc một viên thuốc từ trong balo ra.

“Há mồm. Bằng không tôi gϊếŧ cậu ngay bây giờ! Quá lắm thì chết chung!”

Ngô Nhân nói chuyện một cách gay gắt, Lý Bất Hối mím chặt môi, sau đó lại phải mở miệng ra.

Chợt Ngô Nhân nhét thẳng viên thuốc đó vào trong miệng gã, tận mắt chứng kiến gã nuốt nó xuống.

[Người chơi Lý Bất Hối dùng viên thuốc ‘Tôi chỉ có thể nói sự thật’]

[Người chơi sau khi uống thuốc, khi đối mặt với vấn đề từ người cho uống thì chỉ được nói sự thật, nếu không sẽ bị đột tử ngay lập tức]

[Thời gian hiệu lực: một phút đồng hồ]

“Có phải cậu đã nghĩ rằng cứ tùy tiện lừa gạt tôi rồi chỉ đại một con đường. Dù sao thời gian của tôi không đủ, đợi đến khi tôi chết rồi cậu còn sợ tôi uy hϊếp cậu sao? Giờ thế nào? Không ngờ tôi còn có loại thuốc này đúng không?”

Ngô Nhân cười lạnh lùng rồi nói: “Thứ nhất, cậu mau cho tôi biết rõ cái trạm thật sự ở đâu. Thứ hai, trở về bảo vệ Tư Đồ Tình.”

“Anh Ngô à, anh thật là, hà cớ gì phải dùng loại thuốc này cơ chứ? Em đâu có muốn hại anh, cũng đâu có muốn hại Tư Đồ Tình. Thật ra chúng ta vẫn còn ở ngoài rìa của phó bản này, căn bản không biết liệu ở nơi sâu hơn có giấu yêu ma quỷ quái gì hay không. Nếu hai người có chỉ số sát thương cao các anh đều chết hết thì sau này phải bọn em phải xoay sở thế nào?”

Lý Bất Hối trông như đang mỉm cười cực kỳ chân thành: “Anh thấy đó, em đâu có chết đột ngột hay gì đâu, chứng tỏ lời em nói là thật! Là lời từ tận đáy lòng của em!”

Nói đến đây, mắt thấy cái đinh đang lơ lửng trước trán đã sắp hướng về phía trước đâm thẳng vào trán mình, thậm chí Lý Bất Hối có thể cảm nhận được rõ ràng cảm giác ớn lạnh từ cây đinh bén nhọn ấy mang tới, gã không dám tiếp tục vô nghĩa nữa, nhanh chóng chỉ đường cho Ngô Nhân: “Đi thôi, anh đi đi ạ. bây giờ em quay lại xem tình hình của Tư Đồ Tình liền!”

Không một ai có thể nói dối trước sức mạnh của loại thuốc ‘Tôi chỉ có thể nói sự thật này’ này, Ngô Nhân nhận được một câu trả lời thỏa đáng từ Lý Bất Hối, sau đó nhanh chóng gửi tin nhắn cho Chu Khiêm, báo cho cậu biết những chuyện đã xảy ra bên này.

Bên kia, Lý Bất Hối hoặc có thể nói là Chúc Cường cũng quả thật đã chạy ngược về chỗ hai cô gái ở Trạm thanh trừ số hiệu A13.

Lúc này ngoại trừ con bạc của chính mình thì chẳng ai còn thấy được vẻ mặt của Chúc Cường, cho nên gã không... cần phải ngụy trang làm gì nữa, gần như nở một nụ cười càn gỡ.

Với tình hình khi nãy, gã chỉ còn cách nuốt viên thuốc đó xuống mà thôi.

Nhưng những lời gã nói cũng đều là sự thật, nhiệm vụ kế tiếp còn không thể đoán được, gã không muốn tùy tiện gϊếŧ chết Ngô Nhân, gã không có thù oán gì với Tư Đồ Tình nên cũng không tồn tại suy nghĩ muốn gϊếŧ cô ta...

Vả lại con người của Ân Tửu Tửu thật ra cũng khá nhạy cảm. Nếu thật sự gã có ý gì đó muốn làm hại cô ấy thì chỉ sợ không đi được đến bước này.

Cho nên Chúc Cường không nói dối quá nhiều trước mặt Ân Tửu Tửu, vừa rồi ở trước mặt Ngô Nhân, những lời nói kia cũng không gọi là nói dối.

Gã chỉ nói bản thân gã không muốn hại Tư Đồ Tình, nhưng chưa nói mình sẽ không đi vòng về động tay chân khác. Trong trường hợp này, đương nhiên gã không gây ra tác dụng của viên thuốc, chỉ là gã có điều giấu giếm mà thôi.

Và dưới tình huống sinh tử, chỉ còn vài phút sống sót thì Ngô Nhân đã không có thời gian suy nghĩ đến lời nói của gã.

Về phần Chúc Cường, mục tiêu từ đầu chí cuối của gã thật sự chỉ có một người mà thôi - Chu Khiêm.

Chỗ dựa mạnh nhất của gã đương nhiên không phải năng lực tấn công của chính mình mà là những thông tin về phó bản này và thông tin cá nhân của Chu Khiêm mà gã lấy được từ quân đoàn Đào Hồng.

Gã cảm thấy bản thân đã hoàn toàn nắm thóp được nhược điểm của Chu Khiêm.

Có sự trợ giúp của giày chạy nhanh, Chúc Cường nhanh chóng chạy ngược về Trạm thanh trừ số hiệu A13.

Mà ngay lúc này, trong trạm thanh trừ số hiệu A13, cuộc chiến giữa Ân Tửu Tửu và Tư Đồ Tình đã đến giai đoạn gây cấn.

Hai người tạm thời chưa dùng hết sức lực, đại khái đều muốn dùng lượng mana cực kỳ quan trọng này lên người ‘Quái vật’ mà họ có thể sắp phải đối phó.

Nhưng cứ việc như thế, cảnh tượng vẫn có phần khiến người ta hết hồn hết vía.

Tiếng chuông “Leng keng” vang vọng không ngớt, toàn bộ vách tường, trần nhà và mặt đất xung quanh bị tầng tầng băng tuyết bao trùm, trái ngược với nó là loại rượu tràn ra từ hồ lô của Ân Tửu Tửu không bén nhọn và ổn định như băng tuyết, nước rượu nóng tràn ra ngoài, tùy ý chảy xuôi, ý đồ hòa tan tất cả băng tuyết.

Thực tế bấy giờ Ân tửu Tửu đã sắp không thấy rõ Tư Đồ Tình rốt cuộc ở đâu. Tầm mắt của cô ấy đã hoàn toàn bị băng tuyết dày cộm bao trùm.

Cũng may nước là chỗ nào cũng xuyên qua được. Bất thình lình Ân Tửu Tửu đã tìm được lỗ hổng, thoáng chốc cô ấy điều khiển dòng rượu tập hợp thành một hình trụ, xuyên qua một khe hở của băng tuyết nhắm thẳng vào ngực Tư Đồ Tình.

“Xoạt, xoạt, xoạt”, là tiếng động của tuyết hòa tan rơi xuống, trong thoáng chốc dưới chân Tư Đồ Tình đã đầy ắp dòng nước, mặt đất trở nên ẩm ướt trơn trượt, đi lại nhất thời trở nên bất tiện hơn.

Lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được, Tư Đồ Tình thấy lớp băng tuyết cô ta dùng để bảo vệ mình bị tìm được lỗ hỏng, cột nước như thanh sắt đánh thẳng vào người cô ta.

Trong khoảnh khắc chớp nhoáng ấy, Tư Đồ Tình nhanh chóng dựa vào bức tường, bả vai trái nhất thời bị dòng nước đánh trúng, máu tươi chớp mắt phun ra.

Cùng lúc đó vì mặt đất trơn trượt nên cô ta không đứng vững, loạng choạng một cái rồi ngã nhoài xuống đất. Lớp băng tuyết trước mặt cũng nhất thời rơi xuống theo.

Ân Tửu Tửu thấy thế mừng rơn, trong tích tắc cô ấy lấy từ trong balo ra một cung tên tự động, nhắm ngay Tư Đồ Tình rồi bắn.

Nhưng Tư Đồ Tình không hổ danh là Tuyết Nữ từng trải qua nhiều cạm bẫy sinh tử, năng lực sát thương cực cao. Giờ phút này dòng nước chảy đầy đất vừa lúc cho cô ta tận dụng, giảm bớt rất nhiều thời gian tạo dựng lại lớp băng của mình.

Vì thế bấy giờ cô ta lại ngưng tụ ra một bức tường bằng băng chắn trước ngực mình ngăn cản mũi tên.

Bên kia, ngay khi Ân Tửu Tửu động đầu ngón tay bắn mũi tên ra, băng tuyết bất chợt đánh úp vào cổ tay cô ấy, đóng băng toàn bộ cánh tay.

Nguyên cánh tay phải của Ân Tửu Tửu gần như bất chợt mất hết cảm giác khiến cô ấy không thể không buông tay, một tiếng “Bụp” vang lên, chiếc cung tên kia cũng rớt xuống đất.

Tư Đồ Tình đang bị ngã dưới đất khẽ thở ra một hơi rồi lập tức đứng dậy, lúc lắc cái chuông phát động một đợt tấn công bình thường khác.

Khi một đợt băng sắp đánh úp tới, Ân Tửu Tửu cũng sử dụng một kỹ năng bình thường nhất đón chiêu, dòng nước cuồn cuộn chảy ra không ngừng từ miệng hồ lô, sau đó lan tràn thành một thế nước ùn ùn áp đảo.

Kỹ năng của hai người họ đều thuộc dạng công kích từ xa, như đang chiến đấu cách nhau một khoảng không, nhưng cảnh tượng lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ không thua gì vật lộn nhau cự ly gần.

Tầm nhìn trong căn phòng chỉ rõ ràng trong nửa phút, giây tiếp theo lại bị vô số dòng nước và băng tuyết bao phủ.

Mà thứ đã che khuất tất cả tầm nhìn của hai người là một quả [Bom Khói Chớp Nhoáng]. Băng tuyết lạnh thấu xương và nước rượu nóng rát đến phỏng người trong tích tắc đều bị sương mù rực rỡ màu sắc với phong cách tiên hiệp bao phủ.

Màn sương mù cùng với tuyết và rượu tạo thành một vật che chắn tuyệt diệu mà Ân Tửu Tửu có thể lợi dụng.

Khi nãy lúc cô ấy đánh nhau còn cố ý để bản thân đứng ở vị trí gần cánh cửa.

Chỉ cần lúc này cô ấy rời khỏi phòng rồi lợi dụng remote kích hoạt [Thiên La Địa Võng] mà trước đó cô ấy đã bố trí sẵn trong phòng, nó có thể vây khốn Tư Đồ Tình ở bên trong trở thành cá trong chậu tùy tiện để mình tàn sát.

Đến lúc đó, cô ấy lại lấy thêm một cây cung mới hoặc là một dụng cụ cắt gọt tùy tiện nào đó là có thể gϊếŧ chết Tư Đồ Tình.

Hiện giờ mọi sự hành động đều đã nằm trong tầm kiểm soát, gần như thuận lợi đến mức chẳng có gì phải bàn cãi, Ân Tửu Tửu nghĩ rằng có lẽ những chuyện tiếp theo cũng xảy ra như cô ấy dự liệu.

Nhưng khi cô ấy vừa đặt tay lên cửa, còn chưa kịp đẩy ra thì bẫy rập đang ẩn giấu sau bức tường lại bất ngờ kích hoạt!

Dao cắt không đứt, lửa thiêu không trụi, Thiên La Địa Võng bất khả chiến bại bắt đầu thu lại, nó đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi xuyên qua băng tuyết và làn sương mù đủ màu sắc, thoáng chốc vây khốn Ân Tửu Tửu và Tư Đồ Tình vào bên trong.

Lưới lớn biến hẹp lại rồi chợt treo trên trần nhà.

Có làm sao Ân Tửu Tửu cũng không ngờ đến cô ấy thế mà lại rơi vào sự trói buộc của Thiên La Địa Võng chung với Tư Đồ Tình.

Ân Tửu Tửu nghiến răng nghiến lợi xuyên thấu qua khe hở của tấm lưới để nhìn ra ngoài, cô ấy loáng thoáng thấy được có người bước vào và dường như cũng thả thứ gì đó xuống mặt đất bên dưới mình. Thứ đồ đó phát sáng, Ân Tửu Tửu có thể cảm giác ánh mắt mình cũng bị chói theo.

Nhưng vì thứ đồ che khuất tầm mắt kia nên Ân Tửu Tửu hoàn toàn không thấy rõ người nọ là ai.

Cô ấy chỉ biết gào thét trong bất lực: “Mày là ai? Mày thả cái gì trên mặt đất đó? Mày muốn làm gì?”

Ân Tửu Tửu căn bản không đợi được câu trả lời.

Chỉ thấy dường như người nọ hạ tay xuống, Ân Tửu Tửu bèn cảm thấy tấm lưới trói buộc mình bắt đầu chùng xuống!

- Rốt cuộc tên đó muốn làm gì? Nó muốn cho mình sống sờ sờ bị ngã chết?!

Nhưng độ cao này làm gì mà đủ!

Trong lúc hoảng hốt không thôi, một tiếng “Leng keng” vang lên, Ân Tửu Tửu cảm giác hình như bản thân đυ.ng phải món đồ làm bằng thủy tinh nào đấy.

Ngay sau đó, cô ấy và Tư Đồ Tình cùng bị lưới quấn lại, đi đến một không gian đen nhánh duỗi tay không thấy năm ngón.

Ân Tửu Tửu chợt phản ứng lại, cô ấy mở to hai mắt nói: [Càn Khôn Đại Na Di kính]! Ai đã đưa bọn mình đến chỗ này?!”

“Là…” Bỗng Ân Tửu Tửu như hiểu ra gì đó, “Là Lý Bất Hối. Là gã cho tôi [Thiên La Địa Võng]. Nhưng rõ ràng remote của đạo cụ này đang nằm trong tay tôi, làm sao gã lại…? … Tôi bị gã ta lừa rồi…”

Lòng Ân Tửu Tửu không khỏi chùng xuống.

Trong bóng tối, cô ấy không thấy rõ gương mặt của Tư Đồ Tình nhưng có thể nghe thấy giọng nói mệt mỏi dị thường đang gần trong gang tấc của cô ta: “Ân Tửu Tửu, tôi bỏ học, còn chưa học hết cấp ba. Tôi luôn cảm thấy bản thân không có văn hoá, đầu óc cũng chẳng thông minh. Nhưng giờ tôi lại phát hiện… có lẽ cô còn ngu xuẩn hơn cả tôi.”

Nghe kiểu nói chuyện như vậy, Ân Tửu Tửu lại chỉ biết siết chặt hai tay, một chữ cũng không nói nên lời.

Một lát sau, cô ấy nghe thấy tiếng vang “Sột soạt” khi vật liệu may mặc cọ xát vào nhau, như thể Tư Đồ Tình đã ngồi dậy trên mặt đất có ý đồ làm gì đó.

Tiếp đó cô ấy nghe thấy giọng nói khe khẽ chứa vài phần lo lắng của Tư Đồ Tình vọng tới: “Rốt cuộc đây là đâu? Tại sao tôi không thể nhắn tin qua hệ thống?”

Sau một lúc im lặng, Ân Tửu Tửu nuốt một ngụm nước bọt, nói: “Là… là tác dụng của [Thiên La Địa Võng]. Nó có thể che chắn thông báo của hệ thống, không cho người khác phát tín hiệu cầu cứu. Đây thật sự là… là nghĩa viết ngay trên mặt chữ, thiên la địa võng khiến người ta không có cách nào chạy thoát.”

Lại thêm một lần im lặng như chết, Ân Tửu Tửu lần nữa nghe được giọng nói mỏi mệt của Tư Đồ Tình. Chẳng qua lần này giọng nói của cô ta nhiều thêm vài phần trào phúng.

“Tình hình thế này… Cô cũng đâu đoán trước được đúng không?”

“Vậy cô chuẩn bị tâm lý chết cùng tôi tại đây đi. Hoặc là nói -”

“Bây giờ cô định tiếp tục đánh với tôi trong tấm lưới này đấy à?”