Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Quyển 1: Thế Giới 3 - Chương 70

"Trưởng trấn Ryan tới rồi!"

"Trưởng trấn vĩ đại, thật vinh hạnh khi được gặp ngài!"

"Trưởng trấn, không biết tôi có thể cùng ngài bắt tay không?"

"Trưởng trấn, con tôi đã được sáu tháng rồi, là con trai, tôi cũng muốn đặt tên cho nó là Ryan. Thật vinh hạnh cho trấn nhỏ Lệ Hoa này khi có một trưởng trấn như ngài đây!”

Sau khi nhìn thấy Ryan trong trung tâm phụ sản, những phụ nữ mang thai đều xúm lại nói chuyện sôi nổi.

Có thể nói trưởng trấn Ryan rất được cư dân trong thị trấn yêu mến.

Trước sự nhiệt tình của mọi người, Ryan đáp lại với nụ cười của một quý ông lễ phép đồng thời cũng dặn dò mọi người hiện tại nhất định phải cẩn thận.

Sau khi thân thiện bắt tay với tất cả mọi người, Ryan đi đến văn phòng bác sĩ hỏi thăm các bác sĩ y tá về tình hình của mọi người, sau khi nghe thấy tất cả phụ nữ và trẻ nhỏ đều rất khỏe mạnh thì ông ta đã vui vẻ cười rất hạnh phúc.

Lúc rời đi ông ta còn nhận được rất nhiều bó hoa, trong mỗi bó còn có một tấm thiệp hồng.

Khi trao hoa các bác sĩ và y tá đều thẹn thùng mỉm cười. Vậy nên nội dung trên thiệp có là gì thì cũng làm người ta suy nghĩ nhiều.

Gần đến trước thang máy, Chu Khiêm gọi Ryan: "Chờ một chút."

"Sao vậy?" Ryan hỏi

Chu Khiêm hỏi lại: "Tiếp theo chúng tôi phải đi đâu?"

Ryan nói: "Quay lại phòng khách thì sao? Nếu như các cậu đói bụng thì đi ăn chút gì cũng được. Chờ anh bạn kia tỉnh lại cùng hai cô gái kia thẩm vấn xong, nếu cả hai thật sự không phải là phù thủy thì tôi sẽ để các cậu rời đi."

"Đúng rồi, các cậu có chỗ ở không? Thật ra tôi rất hoan nghênh các cậu đến trấn nhỏ Lệ Hoa này, tôi có thể sắp xếp cho các cậu một căn nhà."

"Vậy thì tốt rồi." Chu Khiêm trả lời rất tự nhiên, "Có thể sắp xếp cho chúng tôi một căn nhà tựa núi gần sông không?

"Không thành vấn đề. Tôi sẽ tìm người sắp xếp." Ryan nói.

"Trong thời gian chờ đợi tiếp theo chúng tôi có thể đi dạo quanh tầng lầu này không? Dù sao cũng không có việc gì làm." Chu Khiêm nói, "Con của chị gái tôi đã chết bởi những phù thủy đáng ghét. Đáng tiếc là không giống với những phụ nữ mang thai khác, chị ấy không thể thoát khỏi đau đớn. Tôi muốn tìm vài phụ nữ mang thai hỏi một chút kinh nghiệm điều chỉnh tâm tình để có thể quay về giúp chị gái tôi tốt hơn. Cho tôi... một tiếng, thế nào?"

Ryan híp đôi mắt xanh đẹp đẽ kia một chút, sau đó ông ta rất sảng khoái trả lời: "Đương nhiên là được rồi. Một tiếng sau thì chuyện của bạn các cậu cũng giải quyết xong rồi, tới lúc đó tôi phái người đến đón các cậu."

Ryan dẫn theo một nhóm binh lính rời đi, để lại một nhóm trông chừng hội Chu Khiêm.

Tề Lưu Hành quan sát xung quanh, anh ta thấy một vài phụ nữ mang thai và y tá đều đang tò mò nhìn về phía này như thể muốn biết thân phận của người chơi bọn họ vậy.

Sau khi quan sát xong Tề Lưu Hành thu hồi ánh mắt rồi hỏi Chu Khiêm: "Vậy cậu muốn làm gì ở đây?"

Chu Khiêm vừa cười vừa đi về chỗ các y tá: "Đương nhiên là muốn số điện thoại của các cô ấy rồi."

Tề Lưu Hành lập tức cau mày: "Bọn họ đều đã kết hôn mang thai rồi đó!"

Chu Khiêm: "Cái thằng nhóc chưa đến tuổi trưởng thành như cậu suốt ngày suy nghĩ linh tinh cái gì thế?"

Tề Lưu Hành: "..."

"Tất nhiên là tôi có dụng ý khác rồi. Với cả—"

Chu Khiêm quay đầu lại nói với Tề Lưu Hành và Kha Vũ Tiêu: "Các cậu cũng cố gắng nói chuyện với bọn họ nhiều vào đi. Chúng ta hãy tìm cách tìm hiểu về trưởng trấn Ryan một chút."

Sau khi Chu Khiêm nói xong, Lý Bất Hối cũng chủ động tham gia vào việc "thăm dò ngọn nguồn" này.

Như vậy bốn người chơi nhanh chóng phân công triển khai hành động— tìm các y tá và phụ nữ mang thai để trò chuyện.

30 phút sau, tất cả mọi người tập trung tại khu vực dành cho người nhà để cùng nhau thảo luận về kết quả. Điều này giúp họ có nhận thức toàn diện rõ hơn về thị trấn Lệ Hoa cũng như trưởng trấn Ryan.

Trấn nhỏ ở nơi hẻo lánh, cách xa thành phố lớn và đã từng rất khó khăn để phát triển.

Trong các thế hệ sống ở đây thì có rất ít người chọn đi học và không có kiến thức văn hóa.

Nói chung đây là một thị trấn tương đối lạc hậu.

Mà trưởng trấn Ryan lựa chọn thành người ‘đi ra ngoài’.

Có người nói Ryan đã đi du học, lấy được bằng tiến sĩ và học được rất nhiều kiến thức.

Sau đó ông ta đã không ở bên ngoài mà chọn về nhà xây dựng trấn nhỏ, báo đáp mảnh đất nơi đã nuôi lớn ông ta.

Ban đầu ông ta chỉ là một nhân viên chính phủ bình thường, nhưng rất nhanh chóng được thăng tiến bởi năng lực của mình và dần trở thành trưởng trấn.

Các công trình điện lực hay thủy điện của trấn nhỏ đều do một tay ông ta lên kế hoạch xây dựng. Máy vi tính hay điện thoại, TV,... mà người dân sử dụng cũng là khoa học kỹ thuật mà ông ta mang về từ các thành phố lớn.

Nói chung, cư dân của thị trấn này từ lạc hậu đến giàu có, từ vất vả lao động đến giải phóng hai tay và nhờ khoa học kỹ thuật để có cuộc sống tiện lợi hơn, tất cả đều không thể thiếu những nỗ lực của Ryan.

Vì thế nên Ryan trở thành ‘Thần’ trong lòng của người dân thị trấn nơi đây.

Có lẽ chỉ có một nhóm người duy nhất không chịu đón nhận Ryan trong trấn chính là người của Hiệp hội Phù thủy.

Về vấn đề này, các bác sĩ y tá hay thậm chí cả những phụ nữ có thai hầu hết đều đưa ra những đánh giá giống nhau: “Hai mươi năm trước, cư dân trong trấn này đều ngu muội không biết gì. Hai mươi năm sau chúng tôi có được như ngày hôm nay là nhờ có trưởng trấn Ryan! Chính ông ấy đã dẫn mọi người đi ra từ ‘ngu muội’.”

"Nhưng đám phù thủy kia vẫn cứ ‘ngu muội’ như nhau. À không, bọn chúng không chỉ ngu muội mà còn xấu xa nữa! Tà linh do bọn chúng làm ra... Thật đáng sợ!"

Từ những thông tin nhận được trước mắt thì xem ra trưởng trấn Ryan không chỉ là một nhân tài công nghệ cao mà còn rất yêu thích thị trấn và đang đóng góp cho nơi này.

Như vậy Chu Khiêm chỉ có thể tạm cho rằng một tràng bi kịch trên núi Neville là ngoài ý muốn chứ không phải do Ryan cố ý gây nên.

Nhưng sau khi chuyện ngoài ý muốn phát sinh, để che giấu chân tướng và để bảo vệ hình tượng mình tạo ra từ trước tới nay trong lòng người dân thị trấn thì những gì Ryan làm tiếp theo đều là cố ý.

Đúng lúc này Tư Đồ Tình gửi tin nhắn đến cho Chu Khiêm.

—【Chúng tôi đã đến nơi giống như nhà giam và đã thấy hai nữ phù thủy bất động, họ hẳn là đã chết rồi.】

Quả nhiên là vậy.

Không có gì bất ngờ khi hai nữ phù thủy này bị diệt khẩu.

Điều này làm suy đoán của Chu Khiêm càng chắc chắn hơn.

Một điều rất trùng hợp là hầu hết người lớn trong trấn nhỏ này đều rời khỏi nơi ở để đi nghỉ phép vào ngày nhạc hội Dâu Tây, chỉ có có một số ít ở nhà.

Chính sự trùng hợp ngẫu nhiên này đã tạo cơ hội cho trưởng trấn Ryan che đậy tất cả.

Hôm ấy đa số trẻ em trong trấn đều đến núi Neville tham gia nhạc hội Dâu Tây, một vài em như Lina không khỏe, không thể đến được nên đã ở lại trấn nhỏ.

Sau đó một tai nạn không xác định đã xảy ra ở núi Neville— một nhà máy điện hay phòng thí nghiệm có bức xạ cao nào đó đã phát nổ.

Chu Khiêm cho rằng với trình độ phát triển khoa học kỹ thuật cao như vậy, trưởng trấn đã kịp thời khắc phục. Vì vậy phạm vi phóng xạ chỉ ở núi Neville và thị trấn phía bắc nên những người lớn ra ngoài nghỉ phép ngày hôm đó có thể tạm thời an toàn.

Nhưng những người ở trong trấn thì không.

Những người bạn nhỏ vui chơi ở núi Neville là những nạn nhân hứng chịu đầu tiên.

Mà một vài người lớn và trẻ em ở lại trong trấn đêm đó hẳn là cũng bị ảnh hưởng phóng xạ, có điều phản ứng có hại trong cơ thể có thể sẽ chậm một chút, vì họ tiếp xúc với bề mặt phóng xạ ít hơn với cả cũng tương đối không quá trực tiếp.

Để tránh cho sự việc bại lộ, trưởng trấn Ryan đã quyết định— gϊếŧ hết những người bị nhiễm phóng xạ.

Vì thế một số người lớn cùng trẻ em ở lại trong trấn nhỏ đêm đó tất cả đều bị gϊếŧ, đồng thời bị ngụy trang thành những hiện tượng bất thường như bị moi tim hay bị chém đầu.

Mục đích Ryan làm như vậy là để đổ hết cho ‘tà linh’.

Đương nhiên là về phần những bạn nhỏ đang tham gia nhạc hội Dâu Tây ở núi Neville thì không bị người của trưởng trấn Ryan gϊếŧ chết.

Thứ nhất là do có quá nhiều người, dù thủ đoạn của Ryan có thông minh cỡ nào thì cũng không có cách nào có thể làm nhiều người chết một cách công khai như vậy được.

Thứ hai là ông ta có thể mượn đao gϊếŧ người.

Người của ông ta ở trong trấn nhỏ lặng lẽ tạo ra rất nhiều vụ gϊếŧ người, sau đó lại đổ hết cho ‘tà linh’, vì thế nên có thể tự nhiên mượn tay phù thủy xử lý những đứa trẻ bị ‘tà linh chiếm xác’ một cách hợp lý.

Còn về phần tại sao các nữ phù thủy đều nhất trí cho rằng đêm đó xuất hiện lượng lớn tà linh, sau đó tiếp tục ‘mắt thấy là thật’, thật sự cho rằng tất cả đều do tà linh quấy phá sao?

Điều này chỉ có thể là do họ nhận được tin tức từ Hiệp hội Phù thủy.

Ryan đã lập một hàng rào chống phóng xạ ở thị trấn phía bắc, thậm chí có thể làm cho động vật và thực vật biến dị do ảnh hưởng phóng xạ không thể vượt qua.

Phù thủy Sarah tuyên bố rằng nó được thiết lập bởi phép thuật của chính mình.

Ryan để mọi người mặc đồ bảo hộ, nói họ dùng phương pháp khoa học kỹ thuật để đề phòng tà linh, nhưng thật ra những bộ quần áo đó chính là đồ chống phóng xạ.

Tương tự, phù thủy Sarah cũng cho mọi người mặc áo choàng đen đặc biệt, nói là trên đó có thi chú bảo vệ mà bà ta đã hạ, nhưng thật ra căn bản đó cũng là đồ bảo hộ chống phóng xạ.

Thực sự ‘đi ra ngoài’ từ trong trấn nhỏ để học qua kiến thức khoa học kỹ thuật, chỉ có trưởng trấn.

Những phù thủy ngu muội lạc hậu không hiểu khoa học kỹ thuật, sau khi cảm thấy mình mặc quần áo như thế không bị gì liền cho rằng trên đó thật sự có chú ngữ phòng ngừa tà linh.

Ngoài ra, các loại súng mà lực lượng quân đội của Ryan sử dụng cũng tương tự súng kích điện.

Vũ khí trong tay phù thủy cũng tương tự như thế.

Về chuyện này dù Ryan không hỏi những phù thủy nhưng ông ta cũng có thể đoán được chắc chắn Sarah đã nói cho các phù thủy khác rằng đây là vũ khí đã được mụ ta gia tăng thi chú, có thể làm cho người trúng thi chú mất đi tất cả sức lực.

Cuối cùng, quả cầu pha lê trong tay các phù thủy cũng là một lời bịa đặt.

Nó hẳn là một thiết bị có khả năng phát hiện lượng phóng xạ, chỉ là được làm thành hình một quả cầu pha lê thôi.

Nhìn theo hướng này, dường như hội trưởng Hiệp hội Phù Thủy Sarah đã cùng trưởng trấn Ryan cấu kết với nhau làm việc và phối hợp hết sức ăn ý.

Bề ngoài nhìn hai người họ như hoàn toàn đối đầu nhau.

Nhưng thật sự hai người đang cùng nhau duy trì một lời nói dối— thế giới này tồn tại ma thuật cùng tà linh.

Để giúp Ryan thoát tội, Sarah đã lừa dối tất cả các phù thủy, tẩy não bọn họ rằng trấn nhỏ xuất hiện tà linh và làm cho một phù thủy như Eva phải chịu đau đớn xuống tay với chính con gái ruột của mình.

Và để tiếp tục bịa đặt, Sarah cũng không ngừng diễn, làm tất cả những sản phẩm ‘khoa học kỹ thuật’ mang ý nghĩa ‘ma thuật’.

Mỗi ngày mụ ta dẫn người tuần tra, đương nhiên cũng là diễn.

Để thể hiện hình tượng tốt ‘vì trấn vì dân’, để hùa theo nguyện vọng của các phù thủy, không để mình bị nghi ngờ, mụ ta đương nhiên sẽ phải giả bộ thực sự như đang tìm kiếm những người sống sót để trừ tà linh.

Mặt khác, mụ ta cũng sẽ hưởng ứng theo nguyện vọng của mọi người, phái người đến núi Neville điều tra nguồn gốc của tà linh.

Nhưng một khi có phù thủy thực sự tìm thấy "nhà máy điện" ở núi Neville kia, hoặc tìm thấy các vật chứng khác có thể làm bí mật của trưởng trấn Ryan bại lộ thì những phù thùy này sẽ bị quân chính phủ bắt đi ngay lập tức, sau đó họ sẽ bị xử tử.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Sarah và Ryan thật sự có thể phối hợp vô cùng ăn ý như vậy sao?

Mục đích và lợi ích của Sarah là gì?

Mụ ta rất giỏi trong việc sửa chữa các sản phẩm khoa học công nghệ, Ryan cũng biết, và hình như mụ ta cũng biết.

Như vậy có khả năng mụ ta và Ryan là cùng một người hay không?

Dù sao thì ngay từ đầu để người chơi giả gái cũng là đề xuất của Sarah.

Hóa ra mụ ta mới là vua trong trò cải trang này.

Đôi mắt màu xanh biếc của Ryan và đôi mắt màu xanh lam của Sarah bắt đầu xuất hiện không ngừng trước mắt Chu Khiêm.

Ryan có tóc màu vàng và Sarah có lông mi vàng. Đây có vẻ cũng là một bằng chứng.

Ngoài ra dáng dấp của hai người có vẻ không giống nhau... nhưng Chu Khiêm nhớ rõ lần đầu tiên gặp Sarah thì mụ ta trang điểm rất đậm.

Tất nhiên, trang điểm có thể khiến một người trở nên rất khác. Về màu mắt thì chỉ cần có kính áp tròng thì vấn đề sẽ được giải quyết.

Sarah chính là Ryan. Bản thân Ryan là đàn ông, đồng thời cũng cải trang thành phù thủy.

Về điểm này Chu Khiêm càng ngày càng xác định.

Nhưng cậu vẫn còn nghi ngờ một chỗ.

Trong một thời gian ngắn như vậy thì làm sao có thể một mình sắm vai được.

Ryan không thể nào làm như vậy trong gần mười năm mà không lộ ra chút sơ hở nào được.