Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Quyển 1: Thế Giới 3 - Chương 66

[Thân thể người chơi Ngô Nhân xuất hiện bất thường]

[Người chơi kích hoạt cốt truyện: Người có điểm sinh mệnh thấp sẽ dễ bị tà linh xâm nhập.]

Đây là nhắc nhở cốt truyện mà tất cả người chơi nhận được lúc này.

Trước khi người chơi phát hiện ra sự thật, hệ thống vẫn dùng từ ‘Tà linh’.

Cách một lớp mặt nạ bảo hộ, Chu Khiêm không thể nhìn rõ khuôn mặt của Ngô Nhân có vấn đề gì hay không.

Nhưng theo như các triệu chứng của Lily, bộ phận đầu tiên ‘Quái vật hóa’ chính là khuôn mặt của cô bé.

Còn thứ đầu tiên trên người Ngô Nhân xuất hiện phản ứng lại là tay chân.

Tình trạng của mỗi người sẽ khác nhau sao?

Sau khi nhanh chóng xác nhận tình hình của Ngô Nhân, Chu Khiêm quay đầu lại nhìn năm nữ phù thủy kia.

Chỉ thấy lúc đi lại bọn họ cực kỳ cẩn thận, giống như đang trốn tránh ai đó.

Tất nhiên là có nguyên nhân, lúc xuống xe buýt chuẩn bị lên núi, Eva đã dặn dò mọi người phải cẩn thận.

Nơi này vẫn nằm trong ranh giới của thị trấn, trưởng trấn còn đang phái người tới đây điều tra, muốn tìm hiểu xem chuyện quái quỷ gì đã xảy ra ở buổi nhạc hội.

Mà trưởng trấn làm đại diện cho người dân ở thị trấn, vẫn là vô cùng căm ghét phù thủy.

Một khi tung tích của phù thủy bị bọn họ phát hiện, hay tệ hơn là bị bắt lại, hậu quả thật không dám tưởng tượng.

Ngay khi Chu Khiêm nhìn về phía ả phù thủy kia, biến cố chợt xảy ra.

Đột nhiên, Ân Tửu Tửu hắng giọng hô to một câu.

“Ngô Nhân này là nam, hơn nữa anh ta bị tà linh nhập vào người!”

Nếu Ân Tửu Tửu thật sự là người của quân đoàn Đào Hồng thì hẳn là phải đối phó với Chu Khiêm mới đúng.

Tại sao cô ấy lại đột nhiên ra tay với Ngô Nhân?

Nơi này đã thuộc địa phận núi Neville, không biết ở đây đã xảy ra chuyện đáng sợ gì mà có thể làm cho nhiều trẻ con biến thành quái vật gϊếŧ người như vậy. Cho dù bây giờ cô ấy muốn gϊếŧ Ngô Nhân cũng không nên tùy tiện hành động ở đây được.

Rốt cuộc cô ấy đang làm cái gì?

Sau khi chứng kiến hết mọi thứ, Tề Lưu Hành cảm thấy thật sự khó hiểu.

Con bạc của anh ta cũng vô cùng hoang mang, bối rối hồi lâu chỉ đành gửi cho anh hai chữ [Cẩn thận].

Chu Khiêm cũng nhận được tin nhắn từ con bạc.

Đó là bác sĩ phụ trách Lịch Học Hải của cậu gửi tới [Ân Tửu Tửu cư xử không được bình thường, tôi không chắc có phải chiêu dương đông kích tây hay không nữa].

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Eva đã nhanh chóng hành động.

Chỉ thấy bà ta lấy ra một thứ trông giống như súng lục từ chiếc áo choàng đen, nhìn chằm chằm Ngô Nhân với ánh mắt thù địch.

Ngay lúc đó, Tư Đồ Tình nhìn thấy trên màn hình hệ thống đeo ở cổ tay hiện lên ba dòng chữ do Chu Khiêm gửi đến.

[Thật ra chúng tôi vẫn luôn băn khoăn không biết có nên tin cô hay không, bây giờ là lúc để cô chứng minh bản thân mình].

[Nếu cô muốn tôi tin mình thì trước tiên phải tin tưởng tôi và làm đúng theo những gì tôi yêu cầu]

[Tôi không giống Mặc Sinh, tôi tuyệt đối sẽ không đẩy cô vào chỗ chết]

Ba dòng chữ nhấp nháy trong giây lát rồi biến mất.

Tư Đồ Tình ngẩng đầu lên, nhìn về hướng của Chu Khiêm, vừa hay thấy được Eva đang giơ súng ở phía trước.

Chu Khiêm đột nhiên nói to: “Tư Đồ Tình, đứng chắn trước mặt Ngô Nhân, dùng sức mạnh của băng để chặn súng giúp anh ta! Bây giờ cơ thể Ngô Nhân không bình thường, nhất định là là manh mối quan trọng để thăng cấp, không thể để anh ta bị nữ phù thủy gϊếŧ chết!”

Tất cả các kỹ năng đều có khoảng thời gian chờ, rõ ràng Chu Khiêm biết điều đó! Kỹ năng của mình cơ bản là không nhanh bằng súng của Eva!

Làm sao mình có thể dùng kỹ năng chặn súng?

Ý của Chu Khiêm… rõ ràng là muốn để mình lấy thân chắn đạn thay Ngô Nhân!

Anh ta muốn dồn mình vào chỗ chết sao?

Mình có thể tin tưởng anh ta không……

Thời gian ngắn ngủi chưa đầy một giây nhưng vô số suy nghĩ đã chạy trong đầu Tư Đồ Tình.

Lúc họng súng đen ngòm kia từ từ giơ lên, cô ta không còn thời gian để suy nghĩ..

Khi con người ta không kịp dùng lý trí và logic để phán đoán thì chỉ có thể đưa ra lựa chọn dựa theo bản năng.

Nhưng trên thực tế, tất cả các bản năng đều để lại dấu vết.

Trong khoảnh khắc, tất cả giác quan và suy nghĩ của Tư Đồ Tình dường như đều hóa thành một hình ảnh chôn sâu nơi đáy lòng.

Cô ta tựa như lại chìm vào ảo giác liên quan đến vụ cháy kia.

Nhưng lần này, phòng trọ bốc cháy không phải sự cố ngoài ý muốn mà là do cô cố ý phóng hỏa.

Cô ta luôn lê thân thể mỏi mệt trở lại căn phòng trọ kia, nhưng sau khi về cũng không được nghỉ ngơi, cô phải quét dọn, giặt quần áo rồi nấu cơm. Đến tận lúc này, căn phòng đó vẫn chỉ khiến thể xác cô ta cảm thấy mệt mỏi.

Mỗi lần trở về nơi đó, điều cô ta sợ nhất chính là đối mặt với Mặc Sinh.

Đối mặt với tính tình thất thường, với sự ghen tuông và tức giận có thể bùng phát bất cứ lúc nào hay ánh mắt đẫm lệ và từng câu từng chữ tha thiết như moi tim đào phổi của cậu ta: "Chị, em yêu chị"…

Lúc này, cô ta thấy mình đang phóng hỏa đốt căn phòng trọ kia, thiêu chết Mặc Sinh, đốt cháy một đoạn nghiệt duyên của nửa đời trước.

Cuối cùng ảo giác tan biến, sau lưng Tư Đồ Tình là cảm giác nóng rát và đau đớn do sức ép khi súng nổ.

Nhưng cô ta không hề sợ hãi.

Chu Khiêm đứng dưới ánh lửa trong đêm và đưa tay về phía cô ta, sau lưng cậu là Vân Tưởng Dung, Hà Tiểu Vĩ và cả Cao Sơn.

Cô ta biết mình đang hướng tới một cuộc sống mới.

“Đi theo tôi, tôi dẫn cô đi xem ánh sáng thật sự.”

“Cô có thể gia nhập nhóm chúng tôi. Cô sẽ giống với mọi người, có được một cuộc sống mới.

“Chỉ cần cô đồng ý tin tưởng tôi.”

Vốn dĩ gia đình của mình đã tan nát, bây giờ gia nhập đội nghĩa là mình lại có một gia đình theo nghĩa khác?

Gia đình đó sẽ khác chứ? Liệu nó có mang lại chút ấm áp nào cho mình hay không?

Nhưng mà bọn họ không tin mình... Mình đã làm nhiều điều sai...

“Thật sự bây giờ chúng tôi vẫn còn nghi ngờ cô.”

“Nếu cô muốn chứng minh mình đáng tin vậy thì cô phải tin tưởng tôi.”

“Tôi không giống với Mặc Sinh. Tôi sẽ không đưa cô đi tìm chết.”

"Đùng!”

Trong khoảnh khắc tiếng súng vang lên, Tư Đồ Tình đã chắn trước mặt Ngô Nhân, dang rộng hai tay, trực tiếp đỡ đạn cho anh ta.

Nhưng quả nhiên cô ta không chết.

Súng của Eva không bắn ra đạn mà chỉ là loại vật chất nào đó tương tự như dòng điện.

Cơ thể Tư Đồ Tình giật bắn lên rồi rơi xuống đất, nhưng cô ta không hề thấy đau, bởi vì tay chân đã bị dòng điện kia giật cho tê rần.

Tư Đồ Tình thở phào nhẹ nhõm.

Cô ta không cảm giác có gì nguy hiểm mà ngược lại còn thấy thả lỏng.

Cô ta đã cược đúng, Chu Khiêm thật sự không đẩy mình vào chỗ chết!

“Tư Đồ Tình, cô không sao chứ? Có cử động được không?” Giọng của Chu Khiêm truyền đến, “Cô cầm cục đá bên cạnh lên cho tôi xem.”

Tư Đồ Tình ngã sóng soài trên mặt đất, thở hổn hển mấy hơi, cô không biết Chu Khiêm bảo mình cầm cục đá để làm gì, nhưng cũng làm theo.

Cô ta thử một lần thì thấy mình có thể cầm lên, nhưng vài giây sau đã chịu không nổi, ngay cả ném đi cũng không có sức, chỉ đành để nó tuột khỏi lòng bàn tay.

Đúng lúc này, Ân Tửu Tửu hét to câu thứ hai với năm ả phù thủy kia: “Ở đây có bốn người đều là nam!”

Trong ánh mắt sợ hãi của đám phù thủy, Ân Tửu Tửu nhanh chóng chỉ ra bốn người nam bên trong đội ngũ, ngoại trừ Lý Bất Hối.

Ngay sau đó, ngoại trừ Eva, bốn nữ phù thủy khác cũng lần lượt giơ súng lên, ăn ý phối hợp với sự chỉ đạo của Ân Tửu Tửu, nhắm vào bốn người chơi cải trang thành nữ, trong đó có Chu Khiêm.

“Chạy!” Chu Khiêm lập tức nói.

“Tôi không chạy được!” Ngô Nhân khàn giọng nói, “Chân ông đây giống như bị hàng ngàn hàng vạn con kiến cắn, vừa ngứa vừa đau! Đệt —— mẹ nó bây giờ tôi mới biết mặc váy bất tiện đến như vậy!”

“Tôi và Tiểu Tề đỡ anh chạy!”

Chu Khiêm nói xong liền nháy mắt ra hiệu với Tề Lưu Hành, mỗi người đỡ một bên tay Ngô Nhân, nhanh nhẹn trốn vào trong một bụi cây.

Cây cối ở đây ít nhiều đều bị biến dị, bụi cây bình thường trở nên vừa cao vừa dày, chỉ trong chớp mắt ba người đã trốn mất tăm. Kha Vũ Tiêu cũng chạy theo, cùng bọn họ biến mất trong chốn rừng núi hoang dã này.

Eva nghiêm túc nói: “Chúng ta quen thuộc nơi này hơn nhiều, bọn họ trốn không thoát đâu. Đuổi theo!”

Nói xong, bà ta nhanh chóng mang theo bốn nữ phù thủy chạy theo hướng bọn Chu Khiêm vừa trốn.

Trong lúc đó, Tư Đồ Tình vẫn còn đang nằm dài trên mặt đất, cảm giác tê dại trên cơ thể đã giảm bớt nhưng vẫn chưa thể dùng sức được. Cô ta hoàn toàn không hiểu rốt cuộc những chuyện này là như thế nào.

Hít một hơi thật sâu, Tư Đồ Tình cố gắng quay đầu, nhíu mày nhìn Ân Tửu Tửu.

Bởi vì không có sức, cô ta chỉ có thể thều thào nói: “Cô điên rồi sao? Cô muốn làm gì?”

“Thật ra tôi đã sớm nhận ra được…mối quan hệ của mỗi người trong đoàn của Chu Khiêm.” Ân Tửu Tửu vừa đi lại gần Tư Đồ Tình vừa nói, “Có vẻ Chu Khiêm và Tề Lưu Hành tin tưởng nhau nhất, Kha Vũ Tiêu cũng còn tạm, nhưng cô thì kém hơn một chút. Huống chi trong tình huống nam nữ phù thủy đối đầu nhau như thế này, cậu ta càng có thể lợi dụng cô. Quả nhiên là…”

“Thật ra cậu ta cũng không biết súng trong tay đám phù thủy là như thế nào, muốn xem thử nên mới bảo cô chắn đạn cho Ngô Nhân. Nhờ có cô thí nghiệm mà cậu ta đã có kết quả.”

“Đương nhiên tôi cảm thấy cậu ta không hề muốn để cô chết.”

“Đầu tiên, nếu đám nữ phù thủy có súng để gϊếŧ người… tại sao ban đầu phó bản lại không cung cấp manh mối? Tất cả "quái vật" đều bị chém bằng đao, phù thủy nam thì bị trói và thiêu sống.”

"Có vẻ như súng của bọn họ chỉ là một thứ giống như dùi cui điện để khiến người ta không thể cử động. Đây cũng là lý do tại sao nam phù thủy lại dễ dàng bị bọn họ bắt được.”

“Cho nên Chu Khiêm đoán súng sẽ không gây chết người. Cậu ta chỉ là muốn để cô thử xem tác dụng thật sự của những khẩu súng kia.”

“Tiếp theo, ở phó bản này, nữ phù thủy chỉ muốn gϊếŧ nam phù thủy mà thôi. Nhưng cô không phải nam, dù cô không thể cử động thì bọn họ cũng sẽ không gϊếŧ cô. Như vậy, mặc kệ quan hệ với người trong đoàn của cô như thế nào, lý do Chu Khiêm để cô thử tác dụng của súng rất đơn giản, bởi vì cô là người phụ nữ duy nhất trong đoàn.”

“Một khi đàn ông bị súng bắn trúng, bị bắt thì sẽ chết, nhưng cô sẽ không sao. Đây là lý do cậu ta chọn cô làm vật thí nghiệm. Vậy thì……”

Lúc này, Ân Tửu Tửu đã đi tới trước mặt Tư Đồ Tình.

Cô ấy lấy ra một cái bình hình hồ lô, mở ra, uống một hớp lớn, sau đó lạnh lùng từ trên cao nhìn xuống Tư Đồ Tình: “Tôi nói như vậy chắc cô sẽ thoải mái hơn một chút đúng không?”

“Chu Khiêm không cố ý. Cậu ta cũng không bỏ mặc cô mà chỉ làm một việc cậu ta nghĩ là tương đối có lợi trong bối cảnh đặc thù của phó bản mà thôi. Cậu ta cho rằng để cô làm vật thí nghiệm, chẳng những có thể tạm thời bảo vệ các đồng đội khác mà còn giữ cho cô sống sót. Nhưng cậu ta không đoán được một điều……”

Ân Tửu Tửu ngồi xổm xuống, nắm lấy cằm Tư Đồ Tình, tàn nhẫn nói: “Cậu ta không biết, người mà tôi thật sự muốn gϊếŧ chính là cô!”

Giờ phút này, Tư Đồ Tình cảm thấy vô cùng khó hiểu, không khỏi hỏi: “Tại sao chứ?”

Nhưng cô ta rất nhanh đã nhận ra: “Tôi biết rồi, là Mặc Sinh phái cô tới, nó hận tôi đã phản bội mình? Hay… cô là người của quân đoàn Đào Hồng? Nhiệm vụ thất bại nên các người muốn diệt trừ tôi? Nhưng tôi vẫn chưa chính thức gia nhập, tôi thật sự không biết bí mật của quân đoàn…”

“Đào Hồng cái gì, Mặc Sinh cái gì? Tôi không hề biết!” Ân Tửu Tửu hừ lạnh, “Xem ra cô đã quên Mạnh Huệ rồi!”

Mạnh Huệ là ai……

Tư Đồ Tình suy nghĩ thật lâu mới nhớ ra người này.

Cô từng muốn thăng cấp thật nhanh nên vội vàng càn quét phó bản, đương nhiên cũng gặp được một lượng lớn đồng đội, chứng kiến rất nhiều người tử vong.

Mạnh Huệ hình như đã từng là đồng đội của cô ta, im hơi lặng tiếng mà chết, thậm chí bây giờ cô ta còn không thể nhớ nổi người đó đã chết như thế nào.

Tư Đồ Tình nhìn đôi mắt đầy thù hằn của Ân Tửu Tửu, nói: “Tôi nhớ cô ấy, nhưng cái chết của cô ấy không liên quan gì đến tôi, không biết liệu có hiểu lầm gì hay không ——”

Giọng Ân Tửu Tửu đầy giận dữ: “Đừng giả vờ! Lúc ấy tôi là con bạc của cô ấy. Tôi đã thấy trên màn hình, chính cô khiến cô ấy chết!”

“Mạnh Huệ là bạn tốt nhất của tôi. Tư Đồ Tình, tôi tham gia trò chơi này, chờ cho tới hôm nay chính là để gϊếŧ cô. Rốt cuộc phó bản này cũng cho tôi cơ hội, tôi sẽ không bỏ qua. Tôi nhất định phải trả thù cho Mạnh Huệ!”

Ân Tửu Tửu nói tiếp: “Có thể cô nghĩ tôi điên rồi, sao lại dám gϊếŧ chết đồng đội ngay lúc này chỉ để trả thù cho bạn?”

“Để cô ra đi thanh thản một chút, không có gì day dứt, tôi sẽ nói cho cô biết một sự thật…”

“Bây giờ đám nữ phù thủy chỉ biết bắt trói đàn ông lại, sau đó đưa đến quảng trường để hỏa thiêu, ngoại trừ việc bọn họ không có vũ khí gϊếŧ người chỉ trong một đòn, còn có nguyên nhân khác nữa, bọn họ cần cảm giác nghi thức. Bọn họ muốn trả thù những việc mà nam phù thủy đã làm với mình.”

“Nhưng tôi là nữ, ở chỗ này tôi được an toàn tuyệt đối. Cho nên chờ đến khi bọn Chu Khiêm bị bắt trói lại, tôi sẽ cứu bọn họ ra. Tôi chỉ có thù với cô, sẽ không làm hại những người khác.”

“Sở dĩ tôi phải tạm thời để cho bọn họ bị nữ phù thủy khống chế rồi ra tay vào lúc này chỉ có một nguyên nhân…lúc bình thường, tôi đánh không lại cô. Nhưng bây giờ, cô bị vũ khí của phù thủy làm bị thương, chỉ có thể mặc tôi xâu xé.”

“Lý do vì sao gϊếŧ cô, tình huống tiếp theo của mấy người đồng đội, tôi đều nói hết cho cô rồi.”

“Tư Đồ Tình, cô có thể yên nghỉ nơi chín suối rồi.”

Ân Tửu Tửu đã nói xong.

Cô ấy dốc ngược bình rượu, rượu bên trong đông lại thành một gai nhọn bằng băng, mang theo mùi rượu nồng nặc đâm thẳng về phía Tư Đồ Tình đang nằm bất động trên mặt đất.