Tiểu Trù Nương Ở Biên Quan

Chương 44: Đi xem cửa tiệm

Từ xưa biên quan gian khổ, nhưng điều khiến Khương Ngôn Ý hơi bất ngờ là thành Tây Châu này cũng khá náo nhiệt, chỉ ngồi ở quán trà trong chốc lát mà nàng đã thấy không ít người bán hàng rong đi qua phố lớn phía trước.

Trước cửa tửu lầu đối diện, còn có nữ tử người Hồ ôm tì bà đang ngâm nga hát khúc, khiến không ít nam nhân dừng bước, mấy tên hoả đầu quân hiếm khi ra ngoài cũng khó kiềm lòng, bèn chạy sang cửa tửu lầu đối diện nghe hát.

Triệu thủ lĩnh nói: "Nếu con rời khỏi quân doanh mà tạm thời không có chỗ dung thân, thì người thân của ta có một cửa hàng trong thành Tây Châu này, bên trong nối liền với một sân một tiến. Vị trí khá tốt, sát bên Đô Hộ phủ. Hắn làm nghề bán phấn hương, nhưng ở ngoài quan ải này, có mấy nhà dùng được son phấn chứ?"

"Thua lỗ không ít tiền, vợ hắn tức giận, dẫn con trai về nhà ngoại ở Giang Nam. Hắn định chuyển nhượng cửa hàng luôn, cầm tiền rồi sau đó sẽ an cư ở bên Giang Nam."

Giang Ngôn Ý nghe thấy hơi động lòng, nhưng nghe nói phải mua cả cửa hàng lẫn sân, lập tức đâm ra sợ.

Nàng xua tay nói: "Triệu thủ lĩnh, con làm gì có nhiều tiền vậy..."

Khoản tiền lớn duy nhất nàng có hiện giờ là một tờ ngân phiếu một trăm lạng, ngoài ra còn có hai lạng bạc "quân sư" thưởng đêm qua, một xâu tiền thưởng trước đó nhờ bán tào phớ, cộng lại tổng cộng cũng chỉ có một một trăm lẻ ba lượng hai.

Trừ những khoản này ra, trên người nàng chỉ còn hơn trăm đồng tiền đồng kiếm được từ bếp riêng.

Cửa hàng mà Triệu thủ lĩnh nói, vị trí tốt, lại có cả một sân một tiến, sợ là ít nhất phải ba trăm lượng mới mua được.

Triệu thủ lĩnh cắt ngang lời nàng: "Gấp gì chứ, ta chưa nói hết mà. Cửa hàng này của hắn cũng không bán được ngay được, bây giờ định cho thuê, một tháng tám trăm văn tiền là được, nếu con có ý định thuê cửa hàng, lát nữa ta sẽ dẫn qua xem, nói chuyện với hắn, nói giảm cho một trăm văn cũng phải việc khó."

Nghe những lời này, Khương Ngôn Ý hoàn toàn động lòng.

Khi còn ở trong Hỏa Đầu doanh, buổi tối bếp tư chỉ nấu một chút nàng đã kiếm được ba mươi bốn mươi văn, ra ngoài tự mở quán, chắc chắn sẽ kiếm được nhiều hơn.

Hơn nữa bản thân nàng có đủ vốn liếng, không phải lo lắng nhập không đủ xuất. Tháng đầu mở quán, bán lỗ cũng được, trước hết phải tạo tiếng vang rồi sau đó mới tính tới chuyện kiếm tiền.

Nếu Tây Châu này quá nghèo, việc buôn bán quán ăn không khả quan, sau này nàng không thuê cái cửa hàng đó nữa, đổi sang một châu phủ phồn hoa náo nhiệt để bắt đầu lại từ đầu cũng không sao.

Khương Ngôn Ý lập tức nói: "Vậy phiền Triệu thủ lĩnh dẫn con đi xem."

Triệu thủ lĩnh phụ trách việc thu mua đã mấy chục năm, mùa nào mua rau gì đều có những nông dân rau cố định hợp tác lâu dài. Ông chỉ cần nhắn lời, lại để lại vài tên hoả đầu quân đáng tin trông nom một chút, ông xong việc trở về kiểm tra không sai sót, kéo về doanh trại là được.

Mọi người đến chỗ mua rau ở thành đông, Triệu thủ lĩnh thương lượng với mấy người nông dân trồng rau xong, lại dặn dò hoả đầu quân mấy câu, rồi dẫn Khương Ngôn Ý đi xem cửa hàng.

Từ thành đông đến đường cái Đô Hộ Phủ khá xa, Triệu thủ lĩnh gọi một chiếc xe la, chở hai người qua đó.

Trên đường, Khương Ngôn Ý phát hiện thật ra có không ít quán ăn, điều này đối với nàng mà nói là chuyện tốt.

Có nhiều người mở cửa hàng bán đồ ăn như vậy, chứng tỏ có thị trường. Nếu không có ai bước chân vào quán ăn, tự nhiên cũng sẽ không có ai mở quán.

Tuy nhiên, sự phồn hoa của thành Tây Châu vẫn hơi vượt qua sức tưởng tượng của Khương Ngôn Ý, nàng hỏi: "Triệu thủ lĩnh, Tây Châu trông cũng không giàu có, sao lại mở nhiều quán ăn thế?"

Triệu thủ lĩnh nói: "Nhà nào có nữ nhân thì chắc chắn sẽ ăn ở nhà, nhưng nơi biên ải này, chuột cái cũng không có được mấy con, phần lớn đều là những kẻ chưa lập gia đình, trên tay có ít tiền thì hoặc là đi ăn quán, hoặc là bị mấy cô nàng ở lầu xanh dụ dỗ mất."

"Hơn nữa, ngoài Tây Châu còn có Đột Quyết, Mông Sơn, Đại Nguyệt và các tiểu quốc khác, thường xuyên có đoàn thương nhân từ ngoài quan ải trở về, những người buôn bán đi đường còn tự mình nhóm lửa nấu ăn sao?"

Nghe xong lời giải thích của Triệu thủ lĩnh, Khương Ngôn Ý coi như đã hiểu sơ về nhóm khách hàng ăn uống ở Tây Châu.

Đoàn thương nhân cơ bản sẽ chọn khách điếm, ăn ở luôn đó đó, đỡ phiền phức.

Nàng mở một quán ăn nhỏ, làm ăn với đoàn thương nhân thì không được, đối tượng chủ yếu vẫn là người bản địa Tây Châu.

Xe la đi khoảng nửa khắc, đã đến phố lớn Đô Hộ Phủ.

Khương Ngôn Ý thấy những ngôi nhà hai bên con phố này đều khí phái hơn chỗ khác rất nhiều, tường trắng ngói xám, quán rượu quán trà mặt phố cũng rất sang trọng, phần lớn các cửa hàng trên phố này là may quần áo và trang sức.

Khương Ngôn Ý hỏi: "Gần đây chắc đều là nơi ở của các quan lớn phải không?"

Triệu thủ lĩnh hơi ngạc nhiên nhìn nàng, gật đầu nói: "Các quan lão gia đều ở khu này, du côn vô lại không dám làm càn ở đây đâu, một cô nương như con ở đây cũng yên tâm."

Điều này Khương Ngôn Ý chưa từng nghĩ đến, Triệu thủ lĩnh lo xa như vậy, trong lòng nàng lại càng cảm kích hơn.

Cái tiệm Triệu thủ lĩnh nói nằm ngay bên cạnh Đô Hộ phủ.

Tường viện Đô Hộ phủ cao hơn cái tiệm đó ba thước (~1m), nhìn từ xa, mái hiên của tiệm trông thấp lè tè đến thảm hại.

Giữa ban ngày mà cửa tiệm lại đóng chặt.

Triệu thủ lĩnh còn tưởng họ hàng của mình gặp chuyện gì, vội gõ cửa, bên trong vang lên giọng một người đàn ông trung niên: "Ai đấy?"

"Đại chất tử, là ta đây, nhị thúc của con!" Triệu thủ lĩnh gào lên một tiếng ở ngoài cửa.

Khương Ngôn Ý để ý bảng hiệu tên là "Liễu Ký".

Triệu thủ lĩnh gọi chủ tiệm này là đại chất tử, có thể thấy chủ tiệm này cũng họ Triệu mới đúng, nhưng tên tiệm lại là "Liễu ký", liên tưởng đến việc vợ của chủ tiệm về nhà ngoại ở Giang Nam, đại chất tử của Triệu thủ lĩnh lại định bán cả tiệm lẫn nhà đi Giang Nam.

Chắc là chủ tiệm này sợ vợ, hoặc là nhà vợ có thế lực lớn.

P/s: Mình dịch lại bộ này, vậy nên những bạn nào đã mua Vip tới chương Lưỡng tình tương duyệt thì không cần mua lại, m sẽ thông báo lại sau nhé, cám ơn các bạn đã ủng hộ