Cảnh Sát Đại Tỷ Và Cô Giáo

Chương 56

"Ánh sáng, background mọi thứ đều đầy đủ rồi. Máy quay, máy ảnh đều có cả, hai người chỉ cần ở đây làʍ t̠ìиɦ tới khi tôi hô cắt là có thể an toàn ra về rồi. Tôi rất trân trọng phụ nữ, ngoan thì cái gì cũng có." Đỗ Đình Quang tay đút túi quần vô cùng đắc ý, nói ra câu nào câu nấy vô cùng tự nhiên. Đám đàn em nghe xong cười khúc khích, ánh mắt trở nên da^ʍ tà nhìn về phía Hà Nhất Phương. Phụ nữ đẹp thì chúng thấy qua nhiều rồi chỉ là người vừa đẹp lại vừa có khí chất như nàng ấy thì chưa từng tận mắt thấy qua.

Phương Anh nghe hai chữ "làʍ t̠ìиɦ" suýt chút nữa muốn thổ huyết tại chỗ. Có cần phải nói trực tiếp như vậy không? Dù biết là mục đích của hắn ta nhưng nghe trực tiếp như vậy cũng khiến cô có chút ngứa ngáy trong người. Gì chứ? Đối tượng là chị giáo Phương đó. Tinh táo lên nào Phương Anh.

Mà phía bên Hà Nhất Phương, tâm tình của nàng cũng xao động không kém, ánh mắt lạnh băng nhìn đám người soi mỗi mình nhưng nghe những lời của Đỗ Đình Quang xong, vô tình nhìn về phía Phương Anh khiến cho nàng cũng có chút bối rối. Thực sự Hà Nhất Phương thấy nàng ngày càng không giống nàng rồi.

Hoặc là nàng vẫn vậy, chỉ là chưa gặp đúng người cho bản thân thể hiện những mặt đó mà thôi.

Phương Anh sẵng giọng một cái, vẻ mặt gợi dòn thách thức Đỗ Đình Quang, "Nhưng mà tôi cứ là không thích làm theo lời anh dãy."

Cái gì mà tôn trọng phụ nữ? Cái già mà ngoan thì cái gì cũng có? Nhảm nhí, lố bịch.

Đỗ Đình Quang khoác vai Vũ Hồng Nam cười diễn dại, Vũ Hồng Nam thì chẳng cười lấy một cái, ánh mắt cực kỳ lạ lẫm nhìn về phía đại ca của mình. Ánh mắt này thực sự lạ lắm. Phương Anh cảm thấy, ừ sao nhỉ? Nó có chút ngại ngùng đi?

Đúng vậy là ngại ngùng giống như mỗi lần crush và mình ánh mắt vô tình chạm nhau, khi hai người vô tình động chạm. Cái này cũng quá khủng bố với Phương Anh rồi. Thông tin hôm nay thu thập thật sự quá nhiều rồi.

"Ok thôi, tùy cô. Nhưng mà tôi nghĩ cô sẽ phải hối hận nhanh đấy." Đỗ Đình Quang vỗ tay một cái, tiếng kéo kẹt phía bên trên trần nhà giữa nhà máy truyền tới. Hai cô gái được tháo băng keo bịt miệng được kéo dần lên không trung bắt đầu la hét, mà hai người này cũng không phải ai xạ lạ.

"Cái gì vậy hai bà nội? Đào Nương Nương? Trương Minh Mẫn ? Sao hai người lại ở đây?" Phương Anh há hốc miệng bất lực nhìn hai người kia không hiểu bằng cách nào cũng bị bắt tới dây, còn bị khống chế treo qua xà nhà, lơ lửng giữa không trung, hai tay bị trói chặt ra sau, chỉ còn đôi chân là ra sức vùng vậy.