Trước mặt sự sống cái chết, thì mặt mũi cũng không quan trọng gì. Nghĩ đến chính mình khả năng sẽ chết, Tô Nguyên Nguyên càng biểu hiện chân thật nước mắt xôn xao chảy.
Cô bỗng la lên như vậy khiến mọi người đều kinh ngạc. Hoắc Cần trên mặt cũng có chút không nỡ.
Đặc biệt thấy cô bé khóc đến mặt đỏ bừng, đôi mắt đều là nước mắt, còn mang theo một loại tuyệt vọng cùng ỷ lại, trong nháy mắt khiến hắn cảm thấy có chút động lòng.
"Ký chủ, sắp thành công rồi, cố gắng một chút." 888 cổ vũ.
Tô Nguyên Nguyên thanh âm lớn hơn nữa: "Anh, anh hai, anh hai ơi.."
Cô thiếu chút nữa kêu "Oppa" luôn rồi.
888: "..."
Lúc này đừng nói là Cao chủ nhiệm, tới bí thư thôn cũng bị cảm động: "Lại thêm một ấm nước!"
Tô Nguyên Nguyên vừa nghe còn có chỗ tốt lại gào khóc lớn hơn nữa, giọng nói đều ách: "Khụ khụ, anh hai, em muốn anh hai.. anh ơi.."
Cao chủ nhiệm lại nói: "Lại thêm một khối xà phòng!" cô tự xuất tiền túi ra.
Hoắc Cần nhưng thật ra không để ý nghe đến xà phòng gì mà là nhìn đôi mắt Tô Nguyên Nguyên đều khóc sưng: "Được rồi."
Mãi cho đến bí thư thôn đến Công Xã đăng ký hộ khẩu phân chia đồng ruộng cùng đồ vật, Tô Nguyên Nguyên mới đi theo Hoắc Cần trở về nhà, tảng đá nặng trong lòng cô mới được buông xuống.
Làm cô kinh hỉ đó là nông trường còn phát tiền an ủi cho cha mẹ nguyên chủ, tuy rằng không nhiều lắm cũng chỉ 200 khối tiền, nhưng đối với hai đứa trẻ mà nói đã là số tiền khổng lồ.
Tô Nguyên Nguyên tuy rằng trước mắt vẫn là một đứa bé 3 tuổi nhưng cô cảm thấy bản thân tốt xấu gì cũng là người trưởng thành, như thế nào cũng phải chiếu cố tốt thiếu niên có nội tâm đã hắc ám này. Vì thế có được tiền trong tay lúc sau, nghĩ phải cho Hoắc Cần mua quần áo mới, giày mới.
Cô nhưng nhìn thấy quần áo trên người Hoắc Cần toàn mụn vá, giày còn thủng lỗ lộ cả ngón chân ra, quần thì ngắn ngủn, giờ đang mùa đông rất lạnh. Nhìn Hoắc Cần hiện tại, có ai có thể nghĩ đến đây là đại lão hô mưa gọi gió ở cả một vùng phương nam về sau đâu.
"Em mua cho anh một cái áo bông. Anh hai, anh đừng bị lạnh nha."
Cô tuổi còn nhỏ, thanh âm mềm mại, ngữ khí tuy nghiêm túc nhưng lại càng có vẻ nhuyễn manh đáng yêu.
Hoắc Cần ngồi trên băng ghế duy nhất trong nhà, cúi đầu nhìn cô bé, trong mắt không tự giác lại có thêm một chút độ ấm. Nhìn thấy Tô Nguyên Nguyên nhìn qua, hắn lập tức quay đầu đi, vẻ mặt cao lãnh.
Trong thôn trẻ con rất nhiều, Hoắc Cần nhìn thấy không ít nhưng không thấy một đứa bé nào hiểu chuyện như em họ của hắn.
Có tiền không nghĩ đến mua đồ ăn, mà sẽ nghĩ đến hắn, một người mới quen biết không đến một ngày.
Loại cảm giác này Hoắc Cần cảm thấy xa lạ, nhưng lại cảm thấy trong lòng ấm áp.
Giờ khắc này hắn mới mơ hồ cảm thấy chính mình thật sự có người thân.
"Đói bụng rồi đi, anh đi làm thức ăn." Hoắc Cần xoay người đi vào bếp.
Tô Nguyên Nguyên vừa nghe liền chạy nhanh đuổi theo, chuẩn bị xem lương thực trong nhà dự trữ có bao nhiêu.
Trong nhà đồ ăn ngon đã không có, vẫn là trước đó phân ruộng trong đội lương thực còn dư được phân cho. Hoắc Cần ngày thường có đồ ngon thì liền ăn ngay cũng không giữ lại làm gì.
Lúc này liền chỉ dư ra một ít bột ngô còn có thể ăn, nhìn đến bé con đi theo phía sau hắn chạy tới chạy lui, hắn lại có chút hối hận trước đó đồ ngon đều ăn xong hết rồi, trong lòng có chút ảo não.
Sắc mặt này của hắn ở Tô Nguyên Nguyên nhìn thấy thì nghĩ là hắn đang rầu rĩ chuyện lương thực không còn bao nhiêu.
Làm một người trưởng thành, vẫn là một người trưởng thành thích xen vào chuyện của người khác, Tô Nguyên Nguyên cũng bắt đầu vì kế sinh nhai trong nhà mà phát sầu.
"888 làm sao đây, trong nhà sắp không còn thức ăn rồi."
888 rất nghiêm túc an ủi cô: "Không có việc gì, nhân vật mục tiêu sẽ không để cô đói chết đâu. Hắn là đại lão."
".. Ý tôi là tôi muốn giúp đỡ nhân vật mục tiêu. Tôi là người trưởng thành không thể liên lụy người khác được. Vạn nhất hắn cảm thấy áp lực quá lớn sau đó cảm thấy cuộc sống như vậy thật không chịu nổi nữa rồi làm chuyện xấu thì sao?"
"Đó chính là lúc thời gian thử việc kết thúc, cô bị giải trừ ngay."
Tô Nguyên Nguyên: "..."
Cô xem như đã rõ, cái gọi là trợ lý này căn bản cũng không dùng được gì!
Muốn hoàn thành nhiệm vụ, vẫn là phải dựa vào chính mình. Vì không để cho Hoắc Cần áp lực quá lớn mà đi làm chuyện xấu, thời điểm ăn cơm cô không ăn nhiều chỉ ăn chưa đến nửa chén cơm, còn lại đều để cho Hoắc Cần ăn: "Em ăn không vô nữa, anh ăn nhiều đi."
Cô nghĩ thể hiện bản thân ăn so với gà còn ít hơn nhiều, làm so với cẩu sẽ nhiều hơn, ngàn vạn đừng ghét bỏ cô, cũng đừng cảm thấy nuôi cô áp lực lớn. Cuộc sống vẫn rất tốt đẹp, sinh hoạt từ từ sẽ tốt hơn.
Hoắc Cần cảm thấy cảm xúc xa lạ kia lại hiện lên, hắn kiên định đem cháo đổ vào chén của cô: "Ăn, ăn nhiều một chút, anh còn không đến mức không nuôi nổi em!"
Nói xong liền xoay người sang chỗ khác há to mồm ăn sạch sẽ đồ ăn trong chén.
Tô Nguyên Nguyên cảm thấy hắn hình như hiểu lầm gì đó.
Còn không kịp giải thích, Hoắc Cần đã đem đồ trong chén ăn hết sạch sẽ, xoay người thấy Tô Nguyên Nguyên còn không ăn. Hắn liền nhớ đến cảnh tượng bà lão ở đầu thôn đúc cơm cho cháu trai.
Hắn nhìn em họ, còn nhỏ như vậy chắc không biết tự ăn cơm.
Vì thế hắn đem thức ăn đưa đến bên miệng cô, vụng về học theo bộ dáng của bà lão kia mở to miệng: "A--"
Tô Nguyên Nguyên theo bản năng há miệng ăn một ngụm, sau đó mới phản ứng lại, tức khắc cả người cảm thấy như sét đánh. Cô đây là bị người ta đúc ăn!
Nhưng người đúc cô lại cảm thấy làm như vậy thật thú vị rất có cảm giác, một loại thú vui khi nuôi con nít cho nên lại tiếp tục đúc cho cô ăn, vừa đúc vừa nói: "Em có tên ở nhà sao?"
Tên ở nhà?
Nguyên thân đương nhiên là có, gọi là Hoa Hoa. Tô Nguyên Nguyên trước kia có nuôi một con mèo cũng đặt tên này, cho nên kiên quyết không thể để cho người khác biết. Cô nghiêm túc lắc cái đầu nhỏ.
"Kia thì anh về sau gọi em là bé đi." Hoắc Cần cũng nghiêm túc nói. Hắn trước kia đi huyện thành nghe một bà lão gọi một bé gái như vậy, lúc ấy liền cảm thấy thực dễ nghe. Hiện tại nhà mình cũng có một bé con, hắn đương nhiên cũng sẽ lấy tên ở nhà như vậy cho bé con.Tô Nguyên Nguyên run run: "888, tôi cảm thấy hắn không xem tôi như em gái, mà là như con gái của hắn a."
"Chúc mừng cô, con gái so với em gái thân hơn nhiều."
"..."
Tô Nguyên Nguyên nhìn Hoắc Cần nghiêm túc đúc cô ăn, trong lòng có chút tò mò, thiếu niên ôn nhu đúc cơm cho con nít như vậy, về sau thật sự sẽ làm ra những chuyện xấu đó sao?
Hơn nữa dựa theo hệ thống kiểm tra đo lường, lúc này Hoắc Cần nội tâm đã bắt đầu vặn vẹo. Nhưng cô hoàn toàn nhìn không ra tới a.
"888, hắn lúc này thoạt nhìn rất thiện lương."
888 ngữ khí rất phiền muộn nói: "Tri nhân tri diện bất tri tâm."
"..."