Ngươi Tính Manh Chết Ta Sao?

Chương 39: Alexander học được cách đi săn

Chương 39: Alexander học được cách đi săn

Gió tuyết đã ngừng lại cả một buổi sáng, trời xanh trong vắt đã hoàn toàn sáng bừng lên. Điều này có nghĩa là từ đây đến tháng chín sẽ không còn nhìn thấy đêm đen.

Tiếng gió bên ngoài dần mất, một ít âm thanh dễ liên tưởng cũng thuận theo dừng lại.

Chỉ cần nhóc gấu không xấu hổ rời đi bên người trước, Otis sẽ luôn liếp láp cậu trước, bày tò cảm xúc yêu thích cùng với an ủi.

Sau đó mới quan tâm đến tình trạng của bản thân.

Mấy ngày đầu tiên đúng là nhóc gấu sẽ tránh đi, sau lại không chạy nữa, chạy cái gì mà chạy.

Cậu ước gì có thể nằm lăn quay ra mà ngủ luôn.

Dẫu sao đến giờ đã không biết làm bao nhiêu lần, nói chung là một loại tần suất khiến một Kiều Thất Tịch vốn xấu hổ nay đã thành chai sạn.

Cậu nghĩ, dù sao nơi này cũng chỉ có chính mình và Otis. Trên đỉnh núi tuyết cheo leo này, cậu không cho rằng sẽ có người phát điên, trăm phương ngàn kế đi nghĩ cách rình chụp hai chú gấu bắc cực đực.

Nếu thật sự có, vậy thì cậu xin tặng cho hai từ: Hảo hán.

Sau một đoạn thời gian khá dài nằm trong ổ, Otis đã trở nên bình tình rất nhiều, không còn phải chịu đựng loại tra tấn mãnh liệt đến mức gần như bao phủ toàn bộ ý chí, bắt nó phải tìm cách giải tỏa mới có thể bình tĩnh lại kia nữa.

Trong thời gian mùa xuân còn lại, tất nhiên sẽ có lúc động dục, mức độ sẽ dần dần giảm xuống đến phạm vi có thể chịu được.

Nhờ vào việc Otis đã bình tĩnh lại, thời gian nhóc gấu Kiều ở trong hang núi được giảm xuống. Hôm nay, sau một giấc ngủ ngon trên cái bụng Otis, Kiều Thất Tịch theo chân chàng ta xuống núi, đi ăn một bữa tiệc hải cẩu lớn.

Bồi bổ thân thể một chút.

Chỉ mới một kỳ động dục ngắn ngủi mà Otis đã gầy đi hơn hai trăm ký, đây có thể nói là một con số khủng bố.

Kiều Thất Tịch không biết những con gấu bắc cực khác ra sao, nhưng cậu cảm thấy phản ứng của Otis khi gặp tress thật là đáng sợ. Nếu mà còn không về lại mặt băng, Otis chắc sẽ gầy đi năm trăm ký mất.

Cậu cũng gầy đi, khoảng 5~10 ký.

Cân nặng Otis giảm đi quá nhanh hoàn toàn là vì thiếu năm sáu nàng gấu làm bạn, tự mình chuốc lấy khổ.

Đầu sỏ gây tội chân chính ngáy một tiếng, khuôn mặt lúc ngủ trông thật ngây thơ vô (số) tội.

Sau khi tỉnh lại, được Otis báo tin chuẩn bị xuống núi, Kiều Thất Tịch giật mình, nhảy phóc lên như cá chép.

Vội vàng đi ngậm bé Vàng.

Cameras ở nơi xa nhìn thấy hai người đi ra, ấy vậy mà lại đi xuống núi, trong lúc nhất thời không hiểu ra sao, vì thế bắt đầu phỏng đoán: Chẳng lẽ ngọn núi này Alexander không thích? Otis vì cậu đi tìm một đỉnh núi khác trông đáng yêu hơn hả? Hay là, Otis đi tìm đối tượng hẹn hò khác?

Hình như không ai nghĩ rằng hai chú gấu sẽ trở về băng biển bắt hải cẩu.

Thông minh quá sẽ bị thông minh hại, mọi người vẫn luôn cho rằng gấu bắc cực đực kim thương bất ngã*, ham mê tiêu xài phung phí "con cháu" của mình, chưa qua mùa xuân thì chưa về lại băng biển.

*Hàm ý chỉ năng lực "một đêm bày lần, một lần bảy tiếng" của đàn ông :)

Nên cũng cho rằng Otis giống vậy.

Xét từ khía cạnh khoa học thì dúng là nhu cầu duy trì nòi giống của gấu bắc cực sẽ không thể thỏa mãn được bởi một bạn tình duy nhất, bất kể là nhu cầu về tâm lý hay sinh lý.

Nhưng rất nhanh sau đó, mặt của mọi người đều bị đánh sưng.

Hóa ra đích đến của hai chú gấu bắc cực là mặt băng, việc này đúng là.. bất ngờ.

Vừa cực kỳ kinh ngạc vừa ngẫm lại cảm thấy rất đáng yêu, chắc chắn là Alexander đói bụng, quấn lấy Otis lặp đi lặp lại: Hải cẩu, hải cẩu, hải cẩu.

Otis không chịu nổi phiền (làm) phức (nũng), xiêu lòng đồng ý.

Mặc dù rất đáng tiếc nhưng vẫn đồng ý tác phong của Otis, sự thật nằm ngay trước mắt, nhóc gấu chỉ mới hai tuổi rưỡi, chấp nhận cùng Otis dung dăng dung dẻ lên núi là đã rất tốt, đủ khiến người khác nhìn với con mắt khác xưa rồi.

Môt Otis thân sĩ chững chạc hẳn cũng nghĩ như vậy, vì vậy nó chọn một ngày ánh nắng đầy đủ, dẫn nhóc gấu mong ngóng hải cẩu xuống núi.

Có sao nói vậy, chàng gấu bắc cực cường tráng vốn sẽ trái ôm phải ấp năm sáu nàng gấu bắc cực này hẳn là cũng không dễ chịu gì vào lúc này, nhưng mà ai bảo nó yêu trúng phải Alexander còn nhỏ tuổi đâu.

Đây hẳn là chút phiền muộn của việc nuôi vợ từ bé nhỉ.

Nhϊếp ảnh gia đi theo cạnh hai chú gấu bắc cực, chụp lại rất nhiều hình ảnh của chúng trên con đường quay về.

Trong những tấm hình ngay mặt, bộ lông của Alexander dưới ánh nắng của Cực Nhật trắng đến phát sáng, đôi mắt lại vừa to vừa tròn, đáng yêu đến mức lòng người run rẩy.

Chiếc bánh trôi với hình thể mượt mà này được chụp cùng với bé Vàng lớn 20 lít, tạo thành màu sắc đối lập nổi bần bật, lại còn có bầu trời xanh lam làm nền.

Có thể nói là cảnh đẹp ý vui.

Khi so sánh với ảnh chụp năm một tuổi rưỡi, ngũ quan của Alexander đã phổng phao hơn, đôi mắt tuy vẫn rất đáng yêu nhưng thoạt nhìn còn có thêm một chút khí chất anh tuấn.

Không khó tưởng tượng, trong tương lai cậu sẽ trở thành một con gấu bắc cực cực kỳ khí phách hiên ngang.

Mọi người đều cảm thán thời gian trôi qua thật nhanh, có hơi tiếc nuối khi thấy Alexander lớn nhanh như vậy.

Trong bộ ảnh chụp này hiển nhiên cũng có những bức chụp chung với Otis, thôi được rồi, phải nói là mỗi tấm đều có nó.

Hai chú gấu bắc cực đang nằm trong thời kỳ tình yêu nống nàn, như hình với bóng.

Nhưng trên mảnh đại lục tràn đầy không khí mùa xuân này cũng không chỉ có những cảnh vui vẻ hạnh phúc.

Gấu bắc cực cái đang có con có lẽ là những người không thích mùa xuân nhất.

Đến mùa này, chúng nó sẽ bị đám gấu bắc cực đực vì muốn giao phối mà lăm le những đứa con của mình. Vì thế, gấu mẹ chỉ có thể dẫn gấu con trốn Đông trốn Tây.

Lại không phải bất kỳ con gấu mẹ nào có thể thành công. Đánh nhau, có đôi khi là không thể tránh được.

Trên chặng đường trở về, Kiều Thất Tịch bỗng nhiên ngửi thấy mùi máu tanh. Cậu vốn không quan tâm lắm, vẫn tiếp tục hành trình, chỉ cần không phải là mùi hải cẩu thì sẽ không gây nên bao chú ý.

Nhưng mà đột nhiên nghĩ lại, có thể nào là có gấu bắc cực bị thương không?

Cậu liếc nhìn Otis. Chàng gấu có giác quan nhạy bén hơn nhiều so với cậu này chắc chắn đã sớm phát hiện, chẳng qua đối phương không hề làm ra bất kỳ phản ứng, vẫn tiếp tục dẫn nhóc gấu đi hướng băng biển.

Bước chân kiên định, như thể chẳng có gì có thể ngăn cản nó.

Được rồi, Kiều Thất Tịch thừa nhận ăn cơm rất quan trọng, nhưng mà gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ cũng không kém.

Thử nghĩ, nếu lần đó Otis rơi vào hiểm cảnh không nhận được trợ giúp thì đã không có Otis của ngày hôm nay.

Nhóc gấu không thể an lòng được, bèn quay đầu cắn một ngụm lên đùi Otis: "Ngao."

Sau đó ngoảnh đầu đi về một hướng khác.

Otis bó tay cậu, chỉ có thể bước theo.

Xem vẻ mặt là biết nhóc gấu lại muốn đi hóng chuyện.

Còn có vài con gấu bắc cực khác giống Kiều Thất Tịch, dù sao, gấu bắc cực chính là một loại động vật có tính tò mò khá cao.

Lúc Otis và Kiều Thất Tịch tới nơi, bên cạnh con gấu mẹ đang bị thương đã có hai con gấu đực xúm lại, chúng nó không ra tay với bé gấu con đang run lẩy bẩy gần đó.

Vô cùng may mắn, theo sau Kiều Thất Tịch còn có đoàn nhϊếp ảnh, vì vậy việc có gấu bắc cực bị thương đã được phát hiện rất nhanh.

"Có gấu bắc cực bị thương."

Mọi người lập tức gọi cho trạm cứu trợ phái trực thăng tới.

Trong lúc chờ đợi trực thăng, những con gấu bắc cực ở gần đó đều không rời đi. Xem ra, không chỉ có Alexander và Otis muốn bảo vệ nàng gấu mẹ và bé gấu con này.

Nhìn thấy cảnh này, nhiều người đều cảm động.

Giống như xã hội loài người, có kẻ xấu, nhưng cũng sẽ có người tốt.

Quần thể gấu bắc cực cũng giống như vậy, trong đó có không ít những con tính tình ấm áp, thiện lương.

Lúc đội cứu viện tới, bọn họ có chút không dám tới gần.

"Ôi, bên dưới có một đám gấu vây quanh." Nhân viên công tác lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ.

"Thấy được." Số lượng đúng là rất dọa người.

Nhưng trên thế giới không thiếu kẻ gan lớn, sau một hồi lên kế hoạch, bọn họ vẫn tự mình đến gần.

Trước tiên kiểm tra vết thương của gấu mẹ, sau đó mang nó đi về trạm an dưỡng.

Gấu con còn quá nhỏ, cũng được mang về nốt.

Trong khoảng thời gian này, bọn họ vẫn luôn đề phòng những gấu bắc cực ở xung quanh, mong rằng những tên to xác hay tò mò này chỉ là thích xem náo nhiệt, đừng có đột nhiên tấn công bọn họ là tốt nhất.

Nhìn thấy hai mẹ con gấu đều được mang đi, những chú gấu bắc cực vây xem rốt cuộc cũng tản ra.

Hai người mấu chốt trong việc này, Otis và Alexander, lại một lần nữa lên đường, tựa như chú Lôi Phong* làm chuyện tốt không để lại tên vậy.

*Một nhân vật nổi tiếng ở TQ, được hình tượng hóa như một nhân vật vị tha và khiêm tốn.

Đội nhϊếp ảnh sau khi chụp xong hành trình trở về của hai người bọn họ thì coi như đã hoàn thành nhiệm vụ ghi chép tài liệu lần này.

Sau đó, họ sẽ đi quay chụp quá trình gặp nhau lên núi của những chú gấu bắc cực khác.

Nhiệm vụ của một đội không thể chỉ theo dõi một đôi gấu bắc cực duy nhất. Khi Otis và Alexander quyết định xuống núi, bọn họ đành chuyển mục tiêu đến cặp thứ hai.

Chồng hờ vợ tạm.

Độ khó quay chụp = 1, ông anh gấu bắc cực này thật sự là quá xuề xòa, trực tiếp "làm việc" ngay giữa sườn núi.

Nhưng đám đội viên khi chứng kiến màn lăn lộn giữa gấu bắc cực đực và gấu bắc cực cái nơi chốn không người như vậy lại cảm thấy không hứng thú bằng lúc rình xem Otis và Alexander.

Có lẽ đây chính là đạo lý ngay mặt không bằng ăn vụng, ăn vụng không bằng không được ăn vụng nhỉ.

Những thứ càng nửa che nửa lộ càng khiến người cảm thấy hứng thú.

"Hắt xì!" Nhóc gấu đang đi trên đường bỗng nhiên ngứa mũi, làm Otis giật mình quay đầu nhìn cậu.

Bé – đã rất lớn – gấu nhăn lại lỗ mũi, tỏ vẻ bản thân không có gì, chỉ là cái mũi hơi ngứa mà thôi.

Lại nói có chút thú vị, lúc bọn họ lên bờ, đại đa số gấu bắc cực còn chưa lên, lúc bọn họ về lại thì chúng nó vẫn còn ở trên núi.

Cứ như thế, hai người đều không gặp được Du Xuân phiên bản gấu bắc cực.

* * *

Truyện được đăng tại W a t t p a d và W o r d p r e s s của Rùa Rabu

* * *

Vì lúc đi đường bụng đã đói cồn cào, khả năng suy xét có phần giảm xuống, nên Kiều Thất Tịch tự nhiên không quá quan tâm hiện tại Otis còn khó chịu hay không.

Mãi đến khi đã trở lại băng biển, ăn một đốn no nê, năng lực suy xét trở lại, nhóc gấu mới nghĩ đến một việc, mùa Xuân còn chưa hết mà nhỉ?

Lúc này Otis còn có "muốn" nữa không?

Nhóc gấu mới vừa ăn no một mặt liếʍ móng vuốt, một mặt chuyển động con mắt tròn xoe đi ngắm nghía phần dưới của Otis..

Otis còn đang ăn, lại không tập trung vào ăn uống cho lắm, vì lực chú ý của nó vẫn luôn dành một phần cho nhóc gấu.

Otis có lẽ cảm nhận được tầm mắt chăm chú của đối phương dành cho phần dưới của mình nên vốn đang ở trong tư thế rất tùy ý lập tức đổi thành nằm ăn.

"..."

Biếи ŧɦái xem trộm - Nhóc gấu Kiều, hơi cảm giác xấu hổ.

Nhưng cậu vẫn chưa nhìn thấy gì hết mà Otis lại vừa ăn vừa dùng ánh mắt giống lúc ở trên núi nhìn cậu.

Kiểu phản ứng này đã đủ để trả lời thắc mắc trong lòng nhóc gấu.

Sao lại không muốn cơ chứ.

Chỉ là Otis có thể làm lơ, sau khi cân nặng giảm gần 200 ký, nó bắt đầu tập trung săn thú một cách điên cuồng.

Có lẽ là vì muốn bổ sung phần đã tiêu hao, nhưng đa phần là vì muốn phát tiết lượng tinh lực quá nhiều trong cơ thể.

Nhiều lần nhìn Otis bắt hải cẩu, nhóc gấu cũng có tâm đắc. Chỉ có thể nói, môi trường sống của cậu tương đối khá.

Có thể đi theo Otis học từ từ chứ không cần vì sinh tồn mà vội vội vàng vàng thói quen với những kỹ thuật săn thú không quá toàn diện.

Thời tiết vùng cực gần đây đều rất tốt, vào một buổi trưa sáng sủa, Kiều Thất Tịch nhàm chán nằm ngủ gật.

Otis ở bên cạnh cũng đang ngủ, lại còn ngủ rất sâu.

Hẳn là vì hai ngày liên tục không ngủ.

Kiều Thất Tịch nghĩ nghĩ, đứng dậy lén lút rời đi. Cậu đinh đi khoe khoang chút tay nghề của mình

Hải cẩu vào mùa xuân thả lỏng cảnh giác hơn những lúc khác, bởi vì hiện tại trên băng thiếu rất nhiều gấu bắc cực.

Một hoàn cảnh không có nguy hiểm sẽ khiến hải cẩu mất cảnh giác.

Kiều Thất Tịch lang thang trên mặt băng, phát hiện ra sự thật này. Đây đối với cậu mà nói là chuyện tốt.

Mấy tháng trước, đối với Kiều Thất Tịch, săn thú là một vấn đề khó khăn vẫn luôn không thể giải quyết được.

Kiều Thất Tịch không thể nào không lo lắng.

Nhưng theo thời gian dần kéo dài, có một vài thứ tự nhiên lại làm được, ví dụ như tư thái, khí tràng khi đi trên băng của cậu, những thứ này đều có sự thay đổi.

Mặc dù không bình tĩnh, sắc bén bằng Otis, nhưng trải qua vài lần điều chỉnh thì nhóc gấu bắc cực bị cưng chiều quá mức này vẫn săn thú thành công.

Mặc dù lần đầu tiên này đến hơi trễ nhưng nhờ tích lũy đủ kinh nghiệm nên vẫn khá chất lượng.

Ánh mắt vốn vẫn luôn mang theo chút ngây ngô của Kiều Thất Tịch kể từ khi săn được con hải cẩu đầu tiên đã nhiễm phải sát khí.

Chỉ là kéo một con hải cầu đi trở vể vẫn khá là quá sức đối với cậu.

Dù sao thì thân thịt mỡ này vừa nhìn liền biết là chuyên đánh bộc phát, không thuộc về đánh lâu dài.

Cũng may Otis sau khi tỉnh lại không nhìn thấy cậu liền lập tức ngậm bé Vàng đuổi tới.

Nhìn thấy hải cẩu nằm trên mặt đất, Otis đi đến trước mặt nhóc gấu, cúi đầu liếʍ sạch sẽ vết máu trên mặt đối phương.

Alexander liếʍ liếʍ miệng mình thầm nghĩ sạch sẽ như vậy làm gì.

Lát nữa ăn cơm không phải sẽ nhớp lại hay sao?

Đối mặt với thành quả lao động của nhóc gấu, Otis không hề từ chối. Nó vui vẻ cắn mở da hải cẩu, ăn từng miếng, từng miếng.

Lại đến thời kỳ tích mỡ quan trọng trước mùa hè, trong vòng hai tháng này, bọn họ cần phải ăn thật nhiều thịt hải cẩu.

Nhìn Otis ăn con mồi mình săn được, trong lòng Kiều Thất Tịch sung sướиɠ tràn đầy, lý tưởng vĩ đại – bao dưỡng Otis, cuối cùng cũng đã tiến thêm một bước nhỏ.

Còn đây là tình hình được cập nhật mới nhất trên diễn đàn:

#Alexander sau một chuyến lêи đỉиɦ núi thì đã học được cách săn mồi#

: Cái cap này, hahahaha.

: Chứng tỏ đoạn thời gian ở trên núi kia nhóc con đói thảm rồi.

: Tự lập là chuyện tốt, chúc mừng Alexander.

Tự lập đúng là một chuyện tốt. Theo độ tuổi dần tăng, lượng ăn uống của nhóc gấu không thể vẫn giữ nguyên mười năm không đổi. Cậu sẽ ăn ngày càng nhiều, chỉ dựa vào một Otis đi săn là không thể.

Nuôi trẻ nuôi đến tán gia bại sản, gấu mẹ cũng là vì khan hiếm đồ ăn nên mới đuổi đi gấu con khi đã đến độ tuổi nhất định.

Nhóc gấu sau khi học được cách đi săn quả thực đã giảm bớt gánh nặng cho Otis.

Mặc dù bản thân Otis hẳn không care chuyện này.

Nó vẫn cố gắng cho nhóc gấu ăn như trước đây.

Vì muốn rèn luyện kinh nghiệm, Alexander đôi khi sẽ mang theo cái bụng no đi săn mồi. Sau đó đối mặt với hải cẩu săn được ợ một tiếng, bảo bảo vẫn còn no, thôi cho Otis ăn!

Otis: ~~

Hải cẩu: ?

Nhưng cũng không phải mỗi giây mỗi phút đều là đang săn thú. Thiên tính của gấu chính là lười biếng và thích chơi, vì vậy ngủ và giải trí cũng không hề thiếu.

Lúc thời tiết tốt, nhóc gấu thích bơi ngửa giữa đại dương băng trôi.

Tứ thế này là cậu mới học được.

Cậu phát hiện bản thân chỉ cần nằm thẳng là có thể tự động nổi trên mặt biển, sau đó dùng cái chân béo nhỏ của mình đá vào tảng băng là có thể trôi ra thật xa.

Gặp được tảng băng tiếp theo thì lại đạp một cái, như đang giúp mình chèo thuyền, vui sướиɠ tựa thần tiên!

Băng còn có rất nhiều trò.

Có một vài tảng băng tự tạo thành hình cầu rất lớn. Cái này là lúc đang di chuyển bọn họ phát hiện được, đứng trên đó đúng là một cách rèn luyện khả năng cân bằng.

Otis không hề thấy áp lực, có thể vượt qua một cách dễ dàng, đi đến một tảng băng khác.

Kiều Thất Tịch sau khi đạp lên, cầu băng vẫn luôn xoay vòng, cậu đành phải thuận theo tốc độ xoay của cầu băng đi về phía trước, cứ như đang chơi xiếc.

Không thể không nói, vẫn khá thú vị.

Hành trình bị chậm lại, Otis cũng không thúc dục. Nó đứng một bên nhìn nhóc gấu ham chơi, một mặt chờ đợi.

Quán tính sẽ khiến quả cầu băng xoay càng nhanh, chơi chưa được bao lâu, nhóc gấu phía trên cầu băng đã bắt đầu tay chân luống cuống, không theo kịp tốc độ.

"Ô ô y y." Nhóc gấu cầu viện Otis.

Otis cũng không thể làm gì được, chỉ có thể đứng ở một bên lo lắng không thôi.

Bộ lông mới vừa được thổi khô, nhóc gấu không muốn rơi lại xuống nước. Cậu trừng mắt mạo hiểm nhảy qua, hơn nửa người thành công đáp xuống băng, nhưng vẫn có một chân bị lọt xuống biển.

Alexander vội vàng leo lên bờ, lắc lắc cái chân sau ướt sũng.

Vẫn ổn, vẫn ổn.

Chỉ ướt có một chân, có thể chấp nhận được.

Otis cọ cọ nhóc gấu, xoay người dẫn đối phương tiếp tục di chuyển.

Trên bầu trời có một loại chim biển nhỏ nhắn màu trắng, chúng nó nhìn thấy gấu bắc cực tới, lần lượt dừng lại cánh chim, chao liệng vòng vòng.

Chúng nó đủ thông minh để biết được nếu hai chú gấu bắc cực đi săn mồi ở đây, chúng nó sẽ có một bữa cơm no nê.

Nhưng đáng tiếc rằng, hai chú gấu bắc cực chỉ là đi ngang qua, bọn họ lúc này không thấy đói.

Đến giờ, bọn họ đã đi được một ngày, thậm chí hơn.

Hiện tại chỉ muốn tìm một nơi dừng chân phù hợp.

Nhóc gấu đã trưởng thành, không còn thích hợp được Otis ôm vào lòng ngủ như hồi còn bé nữa.

Otis lại có vẻ như không thích ứng được việc này. Nó nhiều lần muốn ấn nhóc gấu vào trong ngực, nhưng mà "nhóc" gấu này lớn lên vù vù, mới qua mấy tháng đã không vừa với l*иg ngực Otis, nếu không phải lộ đầu chính là lộ chân.

Hơn nữa cả hai đều không cảm thấy thoải mái, một bên bị tức ngực, một bên bị ép đến khó thở, cũng vì không gian quá nhỏ.

Kiều Thất Tịch: Chúng ta cũng nên mau chóng chấp nhận hiện thực đi Otis?

Sau vài lần thử, Otis có vẻ như đã chấp nhận hiện thực, chuyển từ ôm ngủ thành dựa sát vào nhau ngủ.

Đừng nói Otis không thích ứng, ngay cả Kiều Thất Tịch cũng có chút lạ lẫm đâu.

Trước đây cậu có thể chơi đùa trên bụng Otis mà không cần kiêng dè gì, hoàn toàn không cần lo sẽ đè Otis bị thương.

Nhưng mà hiện tại lại không được.

Không thể bò lên bụng, chân cũng không thể trực tiếp dẫm lên.

Đoạn thời gian chơi parkour* trên người Otis đã trở thành dĩ vãng.

*Một bộ môn thể thao vượt chướng ngại vật bắt nguồn từ tập luyện kỹ năng tránh vật cản của quân đội (tham khảo gg để dễ hình dung hơn)

Nhưng mà thái độ của Otis vẫn như xưa, không hề hết thương nhóc gấu dù cậu đã biết đi săn, có thể tự ngủ một mình.

Trong khoảng thời gian dần bước qua giai đoạn mới này, nhóc gấu trái lại cảm thấy chình mình không đủ thương Otis.

Theo Kiều Thất Tịch quan sát, Otis đúng là rất giỏi nhịn, có thể nói là dẫn đầu trong đội cấm dục.

Kể từ sau khi xuống núi, nó vẫn chưa khi dễ cậu thêm lần nào.

Những gấu bắc cực khác có thể lêu lõng khắp một mùa xuân, Otis thì, chắc chỉ được một tuần.

Cũng không biết nó có bị nghẹn hay không nữa.

Kiều Thất Tịch rất có lương tâm đi tự hỏi chính mình, cuối cùng quyết định trước khi đi ngủ thì sẽ "thương" Otis một chút.

Nhóc gấu đang nằm dài ngủ bỗng nhiên cong người chui vào trong l*иg ngực mình, khiến cho Otis, người hiện đã chấp nhận sự thật rằng Alexander đã qua khổ..

* * *Hơi khó xử.

Nó trông có vẻ cũng rất muốn ôm nhóc gấu, chỉ là điều kiện không cho phép.

Rất nhanh sau đó, Otis rốt cuộc phát hiện mục đích của nhóc gấu không phải là l*иg ngực mình mà là nhích dần xuống phần dưới.

Nội tâm của chàng gấu bắc cực vào lúc nảy hẳn rất là kinh ngạc, chẳng qua nó không thể hiện ra ngoài mà thôi.

Duy nhất phản ứng có thể nhìn ra được chính là hai ngọn lửa dấy lên trong cặp mắt đen láy của Otis, nóng rực tựa như một bộ phận nào đó khác trên người nó.

Việc Otis có thể làm vào lúc này chính là cong người lên đi liếʍ láp bộ lông của nhóc gấu.

Sau khi xong việc thì thân mật vui đùa náo loạn cùng nhóc gấu trên nền tuyết thật lâu.

Kiều Thất Tịch có thể dễ dàng cảm nhận được cảm xúc vui vẻ và thoải mái của đối phương từ những biểu hiện kia.

Sau khi chơi đùa xong, Otis lười biếng duỗi eo thật dài, sau đó liền nằm sấp cuống.

Nhưng đôi mắt vẫn luôn nhìn qua bên cạnh, mãi cho đến mí mắt dần khép lại, không chịu được cơn buồn ngủ mà thϊếp đi.

Kiều Thất Tịch xoa xoa bản mặt mình, bản thân lại cảm thấy xấu hổ.

Đương nhiên không phải là không thích hay gì cả, cậu tin chắc rằng đợi đến phiên mình thành thục..

* * *Otis tên này chắc hẳn sẽ tích cực "hỗ trợ" mỗi ngày ba bữa sáng trưa tối cho mà xem.

[Thảo Luận - Góp Ý] Các Truyện Edit Của Rùa Rabu