Chương 32: Tạm biệt Cục Đá Nhỏ
Otis có tính chiếm hữu rất lớn đối với nhóc gấu, một lát sau khi luồng nhiệt độ cơ thể ấm áp kia rời khỏi chính mình, mặc dù nó còn chưa ngủ đủ giấc nhưng vẫn cứ mở mắt ra bò dậy, men theo mùi vị của Kiều Thất Tịch đi tìm cậu.
Lúc này đây Kiều Thất Tịch đang ở bên ngoài chơi đùa với camera, vì không muốn số liệu quá bất thường, cậu cảm thấy bản thân hẳn là nên trưng ra lòng hiếu kỳ mà một con gấu bắc cực hoang dại nên có.
Chính vì thế, cậu nâng lên chân trước lắc cục đá vài cái.
Diễn cho ra vẻ vừa tràn đầy tinh thần, nhưng lại không kiên nhẫn, khều vài cái rồi bỏ, đại loại thế.
Đúng lúc này, Otis đi tới, Kiều Thất Tịch trong khoảnh khắc trở nên khẩn trương, dù sao cậu cũng từng nghe thấy vụ gấu bắc cực "giao lưu" với camera.
May mà Otis chỉ liếc nhìn cục đá một cái, cũng không phát hiện hòn đá bề ngoài bình thường này có chỗ nào bất thường. Lực chú ý của nó rất nhanh sau đó đã đặt lại lên người Kiều Thất Tịch, lại gần dùng sức cọ cọ, cứ như là đang trách cứ cậu sao lại lẳng lặng rời đi.
"!" Kiều Thất Tịch không biết có nên tin vào trực giác phiên dịch của mình hay không, mà tóm lại là cứ tin trước đã.
Hành động trách cứ của Otis không hẳn là trách cứ, dùng từ oán trách để hình dung sẽ đúng hơn, nên khi Kiều Thất Tịch cọ lại nó, nó liền mềm lòng ngay.
Hơn nữa, trong lòng Otis còn tìm ra được lý do cho việc nhóc gấu tự ý bỏ đi – đói bụng rồi.
Otis cực kỳ lưu loát dứt khoát, nó vừa cọ với nhóc gấu xong liền ngay lập tức xoay người đi bờ biển, mà camera thì lại lẳng lặng quay lại toàn bộ cảnh này.
Cám ơn hai vị gấu bắc cực cao quý đã nương chân, Cục Đá Nhỏ tránh thoát một kiếp, có thể yên tâm làm việc.
Nhìn cục đá giả ngụy trang có hơi tầm thường này, nhóc gấu bắc cực vừa chậm rãi bước đi vừa ngẫm lại nó đang làm cho ai.
Cuộc sống hằng ngày của cậu và Otis sẽ trở thành chương trình trên BBC, hay là chiếu ở kênh CCTV thế giới động vật đây.
Tư tâm của nhóc gấu là CCTV, nếu giấc mộng này mà trở thành hiện thực thì rất có cảm giác thành tựu. Thử nghĩ mà xem, nửa năm trước cậu vẫn còn là khán giả trung thành của tiết mục Thế giới động vật, nửa năm sau đã trở thành một thành viên trong nhóm động vật được quay phim đó.
Vừa nghĩ tới đã thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Từ khi có máy quay đi theo bên người, Kiều Thất Tịch cố ý thay đổi hoàn toàn để trở thành một con gấu bắc cực bình thường, chí ít không thể cung cấp một đống số liệu giả cho quốc gia được.
Những hành động quá mức nhân tính hóa như vắt chéo chân, trợn trắng mắt, lấy bé Vàng đựng đồ, hay có ý đồ xì hơi ngay mặt Otis, cố ý đưa chân vào miệng nó.. và cả túm cái đuôi nữa.
Nhóc gấu bắc cực đếm đếm, bỗng tò mò sao Otis còn chưa ném mình đi.
Là đang chọn ngày tốt hay sao?
Những việc này hạn chế lại không khó, đơn giản chính là trở về thời kỳ mà hai người mới quen nhau, khi nhóc gấu vẫn còn có hai chữ "khách khí" trong từ điển.
Buổi đi săn hôm nay trắc trở kết thúc, Otis và Kiều Thất Tịch nghỉ ngơi trước cửa nhà. Otis nhìn nhìn nhóc gấu đang ngồi xem biển một cách đoan chính, bỗng nhiên dừng lại động tác liếʍ móng vuốt, sau đó đi tới nằm xuống, lộ ra cái bụng giữa bầu trời đêm.
Otis vừa cọ xát phần lưng, vừa ném ánh mắt về phía nhóc gấu không biết đang suy nghĩ điều gì.
Nhưng mà nhóc gấu vẫn luôn không nhìn nó, đến mức khiến nó chỉ có thể phát ra âm thanh trầm thấp.
"..."
Dư quang nhìn thấy đồng bọn bên cạnh, trong lòng Kiều Thất Tịch ngứa ngáy. Thật ra cậu đã sớm thu được tín hiệu mời gọi chơi đùa của Otis, chỉ là hiện tại có cameras, sẽ lên TV.
Cậu không hy vọng rằng TV sẽ chiếu lại bộ dáng ngu ngốc của chính mình khi chơi cùng Otis.
Otis nghiêng nghiêng đầu, dường như không hiểu vì sao Kiều Thất Tịch lại không tới chơi, là vì hôm nay không muốn chơi trò nay hay sao?
Phải nói, một khi nuôi thành thói quen, lấy khả năng xử lý tin tức của gấu bắc cực thì sẽ rất khó hiểu rõ lý do.
Có lẽ cũng sẽ không tự hỏi.
Nhưng Otis có thể là một con gấu bắc cực khá mẫn cảm, nó sẽ sinh ra nghi hoặc, cũng sẽ muốn biết Kiều Thất Tịch thích cái gì.
Nó đi tới liếʍ liếʍ nhóc gấu, có lẽ có thể chơi trò chơi khác.
Đυ.ng mông, túm đuôi, đều có thể.
Otis đang rất muốn rủ Kiều Thất Tịch cùng nhau chơi đùa, nó chạm nhẹ vào Kiều Thất Tịch, sau đó thong thả bước vòng quanh đối phương hai vòng.
Dáng vẻ, mau tới bắt ta!
Nhìn thấy Otis như vậy, Alex – muốn thay đổi triệt để - Xander không khỏi tự trách, tự dưng muốn xây dựng hình tượng gì chứ, có khi còn không phải quay cho CCTV, nhưng lại khiến Otis uất ức thành tâm bệnh mất.
Nghĩ thông suốt tất cả xong, Kiều Thất Tịch ngay lập tức nhào tới, vui vẻ đuổi theo sau mông Otis chạy khắp bãi cát.
Đứng lại!
Người anh em này, mời để lại cái đuôi gấu!
Otis thoải mái chạy trên bờ cát, chỉ cần nó muốn, nhóc gấu bắc cực căn bản sẽ không bao giờ bắt được một cọng lông của nó.
Nhưng đối với chú gấu con hết mực yêu thương này, nó thường sẽ nương theo, để cho nhóc gấu có thể bắt được nó một lần.
Kiều Thất Tịch với linh hồn của người trưởng thành tự nhủ, không thể không nói, đây là một trò chơi tương đối ấu trĩ, ngay cả Otis mang theo linh hồn của một con gấu bắc cực trưởng thành cũng nghĩ như vậy.
Chỉ là, bọn họ nguyện ý biến thành ấu trĩ để đi đùa đối phương.
* * *
Chớp mắt, ba ngày sau.
Các nghiên cứu viên đằng sau màn hình đại khái đã biết rõ quỹ tính sinh hoạt hằng ngày của hai chú gấu bắc cực này là thế nào.
Tất cả hiển nhiên gói gọn trong ngủ, đi săn, và đôi khi cùng nhau chơi đùa.
Trong đó đi săn chiếm phần lớn thời gian, tiếp theo là ngủ.
Đó là do lượng ăn uống của gấu bắc cực cứ như vô tận, cho dù ăn một con cá biển nặng 10 ký cũng rất khó lấp đầy bụng trong thời gian ngắn, huống chi cá biển to như vậy rất hiếm thấy.
"Thật ra, gấu bắc cực thành niên có thể không ăn từ tháng Sáu đến mùa Đông." Một vị giáo sư lên tiếng trong một buổi họp phân tích số liệu "Hiển nhiên Otis không làm như vậy, là bởi vì nó phải nuôi một Alexander đang trong thời kỳ trưởng thành. Nó cũng giống như gấu mẹ nuôi con, hai mùa Thu, Hạ đều không dừng lại hoạt động đi săn."
Mọi người gật đầu:
"Otis thậm chí còn chưa tính là hoàn toàn trưởng thành, tôi vốn cho rằng loại hành vì nuôi nấng con non này chí ít sẽ xuất hiện sau khi nó có năng lực sinh sản."
"Nói chung sự thật là như vậy, nhân tố điều động động vật bú sữa là hooc-mon mẫu tính, nhưng mà mọi người đều biết, sự giao động của hooc-mon mẫu tính bị ảnh hưởng về thời gian và điều kiện sinh hoạt, cũng sẽ không duy trì mãi mãi."
"..."
Theo dõi càng lâu, những người nhiệt tình trong công việc này càng cảm thấy xét về khía cạnh gấu bắc cực, bọn họ vẫn còn nông cạn rất nhiều.
Xem ra để muốn biết càng nhiều kiến thức về gấu bắc cực, Cục Đá Nhỏ không khỏi phải tiếp tục vất vả.
Sau khi thả xuống hình tượng trước mặt Cục Đá Nhỏ, Kiều Thất Tịch khi không cần đoan trang thì sẽ không đoan trang nữa. Nhưng cậu cũng không ngốc, lúc nào muốn vỡ tính cách thiết lập của một con gấu đều sẽ lén lút làm sau lưng cameras.
Ví dụ như lúc ngồi ở trong phòng, cậu ưng vắt chân thật cao thì cứ vắt cao, ưng duỗi đến chỗ nào thì duỗi đến chỗ đó, nó còn có thể vào tận phòng quay lại sao.
Đó là đãi ngộ chỉ dành cho ảnh đế, Kiều Thất Tịch nghĩ thầm, một con gấu mới debut như mình hẳn không đến mức như vậy.
Cậu không ngờ rằng video quay lại cuộc sống sinh hoạt của mình hóa ra không lên TV, chỉ là bỗng nổi khắp mạng Internet, hơn nữa còn là phạm vi toàn cầu.
Điều đáng nói chính là, cộng đồng mạng chú ý đến hai chú gấu này vì một vài lý do mà chia thành nhiều phe khác nhau.
Có người cho rằng giữa Otis và Alexander là tình bạn bè, cũng có người cho rằng là tình thân anh em, thậm chí cha con.
Trong đó còn có một phe kiên trì cho rằng Otis có cảm tình với Alexander, nồng nhiệt hơn thân tình, e rằng đã vượt qua tình thân.
Hai chữ tình yêu được lôi ra giữa công chúng, đa phần đều cho rằng nó xuất phát từ tư tưởng của loài người, rất khó đạt được tán thành từ đại chúng, ngay cả người kết luận cũng không xác định rõ.
Ngoài hai vị vai chính nhận được sự chú ý nồng nhiệt từ cư dân mạng ra thì bé Vàng của Alexander cũng được lên mặt bàn.
Việc này thật sự có ít người ngờ tới.
Một vài tên buôn thông minh bắt được cơ hội này, bọn họ thế mà lại nhanh chóng xuất xưởng một lô thùng vàng giống cái của Alexander, kiếm được một món tiền lớn ngay khi nhiệt độ lên cao nhất.
Nếu Kiều Thất Tịch hiện tại không phải đã là một anh gấu có phòng ở, có tài sản, cuộc sống nơi Bắc Cực khá dễ chịu thì e rằng cậu đã cáo đám buôn gian thương kia đến chỉ còn cái quần xà lỏn.
Nhóc gấu phật hệ, hiện tại đã không còn loại du͙© vọиɠ thế tục như vậy nữa.
Trong suốt tháng 10, Otis và Kiều Thất Tịch đều chỉ loanh quanh trên vùng vịnh này, cuộc sống trôi qua rất đơn giản nhưng vẫn khá vui vẻ.
Nếu mà cá có thể ngốc một tí, béo một tí, thì càng tốt.
Khi tháng 11 bắt đầu lại gần, hai chú gấu bắc cực đều ngửi được mùi băng tuyết, bọn họ nhìn về phía mặt biển, trong lòng bỗng nhiên trở nên cực kỳ chờ mong.
Otis vô cùng mẫn cảm với sự thay đổi về mùa, từ sự biến đổi của độ ẩm và nhiệt độ trong không khí, cùng với hướng gió, thủy triều, tất cả yếu tố đều có thể trở thành căn cứ để nó làm ra phán đoán.
Nhóc gấu bắc cực như có cảm giác, cũng nghiêm túc học tập theo đối phương.
Căn cứ sự thay đổi của hoàn cảnh xung quanh và biểu hiện của Otis, cậu gần như đã rõ cuộc sống của mình sắp nghênh đón trang mới.
Trên thực tế, Kiều Thất Tịch không đoán sai, không lâu sau, Otis hình như đã có quyết định mới.
Bọn họ cần tiếp tục đi về phía Bắc, tìm kiếm nơi thích hợp để đi xuống biển, sau đó bơi về cực Bắc.
Thậm chí thời gian xuất phát phải nhanh.
* * *
Truyện được đăng tại W a t t p a d và W o r d p r e s s của Rùa Rabu
* * *
Mặt biển Thái Bình Dương hôm nay gió nhẹ, dường như tiếng sóng cũng trở nên dịu dàng.
Kiều Thất Tịch tỉnh lại sau một giấc ngủ liền thu được tín hiệu khởi hành từ Otis, mà đối phương hình như có hơi lo lắng cảm xúc của cậu, rất là nghiêm túc liếʍ láp cậu một lượt.
Có lẽ là đang lo cậu không chịu rời đi căn phòng này.
Vì vậy hết sức săn sóc cảm xúc của cậu.
"..."
Luôn đột nhiên phiên dịch ra hàm nghĩa khiến người kinh ngạc không kịp đề phòng, Kiều Thất Tịch tự nhủ, mới sáng sớm đã khiến người ta cảm động như vậy.
Cậu tất nhiên sẽ cảm thấy luyến tiếc, nhưng thật ra chỉ một chút mà thôi, cảm giác giống với đi xa nhà vậy.
Dù sao nay mai sẽ còn trở lại!
Vì thế Kiều Thất Tịch ngay sau khi nhận được tín hiệu thì đã lập tức đi thu dọn đồ đạc.
Khi cameras nhìn thấy Alexander ngậm bé Vàng lại gần, mọi người chợt mừng rỡ, một giây ngay sau đó liền kinh hoảng khi thấy Alexander nâng lên hai cái chân gấu!
Những nghiên cứu viên ở sau màn hình ôm ngực đau đớn, nhóc gấu bắc cực rốt cuộc vẫn ra tay với cameras ư?
Hiển nhiên là không, Kiều Thất Tịch chỉ là ôm cục đá giả vào lòng, sau đó bỏ vào thùng, ngậm đi mất.
Ngậm đi mất?
Chưa đầy một phút, toàn bộ trạm nghiên cứu đều biết, Alexander và Otis chuyển nhà, cũng thuận tay dọn luôn camera.
: Có phải Alexander đã coi camera thành đồ chơi của nó? Cũng giống như thùng vàng vậy.
: Hẳn là đã thành của riêng của nó rồi..
: Camera không chết dưới sự đυ.ng chạm của gấu bắc cực, chỉ bị chiếm làm của riêng, ây điều này..
: Mấy người nghĩ xem cái camera này còn có thể "làm việc" được không?
: . Vậy thì phải xem Alexander còn thả nó ra lại hay không.
: Camera thật tội.
: Mua xong đậu phông, hạt dưa, ngồi chờ diễn biến.
Rời vịnh, một đường hướng Bắc.
Đường xá xa xôi, giữa chừng tất nhiên sẽ có lúc tạm dừng nghỉ chân.
Mỗi khi dừng lại nghỉ ngơi, Kiều Thất Tịch sẽ thả camera ra, để nó tự do hoạt động.
Có phải vì Kiều Thất Tịch là một con gấu bắc cực nhân hậu không?
Không hề, đó chỉ là một phần mà thôi.
Một chiếc máy quay được đặt gần mình như thế này thì hẳn là có người điều khiển phía sau, nếu là có chuyện gì nguy hiểm xảy ra trong lúc bọn họ đi ngủ, chắc chắn sẽ phát ra cảnh báo.
Như vậy không phải giống như camera an ninh thường hay treo trước cổng nhà sao, cảm giác cực kỳ an toàn.
Để cục đá giả đi tuần tra bên ngoài, bản thân và Otis thì cứ ngủ thật ngon, không còn gì sung sướиɠ bằng.
Các nghiên cứu viên vô cùng biết ơn khi thấy camera còn có thể thu thập tư liệu. Thiết bị đắt đỏ như nó rốt cuộc không cần phải hy sinh..
Chí ít, mỗi lần nhóc gấu đi ngủ đều sẽ nhớ lấy nó ra.
: [Che mặt/] [Che mặt/] Khi đi họp sẽ không bị sếp càu nhàu nữa, cám ơn Alexander yêu quý.
: Alexander có phải là định nuôi camera như thú cưng không? Thật là đáng yêu.
: Yếu ớt nói một câu, đột nhiên rất muốn trở thành cái camera kia, hu hu hu hu.
: Muốn thành camera +1, đồng hành cùng bọn chúng, vừa nghĩ tới đã thấy vô cùng thú vị.
Trong lúc đi đường, có thể tìm được con mồi luôn toàn bằng vận may, cho dù là nhân phẩm cao như Kiều Thất Tịch cũng có thể gặp phải tình huống hai ba ngày không có một miếng thịt. Ngày hôm nay, mãi cho đến khi dừng lại, cũng không tìm được con mồi, nhóc gấu bắc cực được nuông chiều từ bé bị đói đến mức kêu gào gào lên.
Mặc dù cậu biết một màn này sẽ bị quay lại, nhưng mà ai còn lo chuyện đó nữa chứ, mọi người lúc bình thường cũng giống vậy thôi.
Tâm tình không tốt, gào hai tiếng thì sao nào?
Đây cũng có thể xem như là cách để cân bằng lại cảm xúc.
Lúc đầu, những người đứng sau màn hình quan sát thật ra không biết lý do nhóc gấu bắc cực bỗng dưng gào lên, là bị bệnh rồi hả?
Mãi cho đến khi thấy Otis kiên nhẫn dỗ nhóc gấu mới mơ hồ đọc hiểu được, Alexander không phải đổ bệnh, hình như là do đói bụng, nên phát cáu.
"..."
Toàn bộ vòng Bắc Cực, chắc chỉ có một con gấu bắc cực đói bụng sẽ phát cáu thôi nhỉ.
Đều là do nuông chiều thành tánh.
Lần đầu tiên mọi người nhìn thấy cảnh này thì vốn cảm thấy khá thú vị, thấy Otí đối xử với Alexander thật là tốt, nhưng càng về sau lại càng cảm thấy.. Otis, cậu làm như vậy là không ổn, nên đè lại Alexander một chút đi.
Nghiêm khắc với nó một chút đi.
Nhưng mà khi mọi người đưa bản thân mình vào Otis, ừm, hình như cũng hơi khó để nghiêm khắc được.
Ba ngày đầu khi bị cúp cơm là thời gian cảm thấy đói nhất, vượt qua được đợt này mới có thể dần dần thích ứng cảm giác bụng rỗng.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, nếu thêm vài ngày nữa mà bọn họ vẫn không tìm được nơi săn mới thì có lẽ sẽ phải chịu đói xuống biển.
Otis hẳn không muốn như vậy, cho nên nó cố gắng mang nhóc gấu bắc cực đi kiếm con mồi.
Thời gian di chuyển càng nhiều, thời gian ngủ càng ít lại.
Đúng lúc Kiều Thất Tịch cũng không ngủ được, cậu tích cực đuổi kịp bước chân của Otis, trong lúc đi đường không bao giờ để bản thân trở thành một tên đồng đội vô dụng gây cản trở.
Đi, đi nữa, đi mãi, đi đến một chỗ vách đá.
Nước biển vỗ vào vách đá, phát ra tiếng vang ầm ĩ.
Phía dưới vách đá có bãi đá ngầm, có rong biển và động vật có xác, chỉ là đường đi xuống rất trơn trượt.
Otis không sao, nhưng Kiều Thất Tịch thì có hơi run chân.
Có chút cao, nếu mà sơ ý đạp hụt, cả con gấu sẽ lăn lông lốc xuống thẳng biển.
Nhưng mà bọn gấu bắc cực lại chẳng bao giờ hiểu rõ về trọng lượng của chúng, cứ thích đi khiêu chiến những địa hình "cao cấp" như này.
Otis đi trước xuống phía dưới, sau đó quay đầu nhìn lại Kiều Thất Tịch, chờ mong đối phương bước ra bước đầu tiên chinh phục vách đá này.
Kiều Thất Tịch: Có cái chân í!
Bởi vì đường thật sự khó đi, nên chuyển sang Otis gánh vác trách nhiệm ngậm bé Vàng, bình thường đều là Kiều Thất Tịch ngậm, cậu quý nó lắm, cũng chỉ có một bé Vàng như vậy thôi, lỡ làm hỏng thì sẽ không còn nữa.
Cameras cũng rất mắc.
Nhóc gấu bắc cực run rẩy bước ra bước đầu tiên chinh phục vách đá cheo leo, tin rằng chính mình có thể làm được.
Khả năng cân bằng của động vật đôi khi thật sự rất kỳ diệu, ví như sơn dương thích sống trên núi đá, những nơi cao đều có thể bò lên được, hơn nữa còn không sợ độ cao.
Hiện tại đến phiên Kiều Thất Tịch bội phục bản thân, vách đá gập ghềnh như vậy nhưng vẫn có thể xuống được, ngay khoảnh khắc dẫm chân lên bãi đá ngầm, cậu cảm thấy thanh kinh nghiệm của mình được tăng thêm một đoạn lớn.
Dừng chân, nghỉ ngơi thôi, có thể bắt đầu kiếm ăn xung quanh đây.
Rong biển, sò nghêu, vân vân, mỗi thứ ăn một chút.
Nơi đây chưa từng bị khai thác, có một đống đồ ăn, tiện tay lùa một cái chính là hải sản tươi mới màu mỡ.
Nếu mang lên bàn cơm của con người thì chắc sẽ phải tốn rất nhiều tiền.
Gấu bắc cực lại có thể ăn một cách tùy tiện.
Gì mà động vật sách đỏ, tất cả đều không nằm trong phạm vi cần bọn họ bảo tồn, có thể bắt được thì cứ ăn.
Kiều Thất Tịch chép miệng quay đầu, thấy ngay Otis đang ngồi trên bài đá, hai tay ôm một bó rong biển thật lớn, híp mắt nghiêng đầu ăn.
Thật là đơn giản lại thô bạo.
Nhóc gấu tinh tế sẽ không giống như ông anh Otis ẩu tả, cậu ôm một đống sò biển, hàu sống ném thành một ngọn núi nhỏ trên một bãi đá hơi bằng phẳng, sau đó ngồi ở bên cạnh run chân từ từ moi ăn.
Ăn hết một đống lại thêm một đống.
Trong lúc cũng có nghỉ ngơi một lát, được Otis tiện tay đút rong biển.
Camera nằm ở trong bé Vàng, bị đặt trong một cái khe lõm vào giữa các tảng đá, ngày hôm nay không được thả ra hóng gió.
Các nghiên cứu viên khi nhận ra được điều này thì bắt đầu đoán xem hai chú gấu bắc cực hiện tại thế nào rồi?
Vì sao lâu như vậy mà Cục Đá Nhỏ còn chưa được thả ra?
Chỉ đến khi đưa flycam bay đến tìm hiểu tình hình thì mới biết được, hai anh chàng vẫn rất khỏe mạnh, đang ăn uống gì đó ở bên bờ biển.
Kiều Thất Tịch đang ăn, bỗng phát hiện trên bầu trời tuyết rơi lả tả.
Ồ, đã có tuyết rồi.
Bông tuyết rơi xuống trên mũi Otis, nhanh chóng tan mất, nó ngẩng đầu nhìn nhìn không trung, tiếp tục ăn cơm.
Ngắm tuyết rơi lại không thấy lạnh là một loại trải nghiệm khá kỳ diệu.
Nhóc gấu bắc cực một bên ngắm tuyết, một bên ăn ngon, tâm tình khỏi phải nói tốt như thế nào.
Nhóc gấu nghịch ngợm luôn luôn không có lúc rỗi.
Ví dụ như ném lên người Otis một con sò còn chưa mở, đối phương bị ném trúng đến sửng người.
Cách hơn hai mét không nhìn rõ ràng biểu tình của Otis ra sao, nhưng hẳn là đang bất đắc dĩ.
Hì hì.
Otis lượm vỏ sò lên, vui vẻ ăn phần quà nhóc gấu tặng.
Không biết ăn bao lâu, nó gọi nhóc gấu, phải đi rồi.
Kiều Thất Tịch bất ngờ, từ đây xuống biển luôn ư?
Không lên bờ lại sao?
Cậu lập tức đưa mắt nhìn về phía thùng vàng nhỏ.. chủ yếu là camera ở bên trong, không lên bờ vậy thì đành phải để camera ở lại đây thôi.
Mặc dù nơi này địa hình hơi gập ghềnh một chút nhưng mà nhân viên hẳn có thể đi xuống lấy camera về nhỉ?
Kiều Thất Tịch chột dạ nghĩ trong đầu, ây dà, cậu không cố ý, sớm biết sẽ không về lại bờ, cậu sẽ không đem theo nó xuống.
Nửa giờ sau, hai chú gấu bắc cực và một cái thùng vàng cùng nhau xuống biển.
Cục Đá Nhỏ đáng thương được nhóc gấu đặt bên dưới vách đá, một mình trơ trọi trên bãi đá ngầm, nhìn ngắm bóng dáng dần xa của bọn họ.
Nghiên cứu viên: What?
Như thế này thì quá trời quá đất rồi có biết hay không?
Mọi người bắt đầu suy nghĩ tìm cách biện lý do không đi ra ngoài thu camera, nói với sếp mình bị cảm chắc ổn á.
Nhóc gấu đã ăn no, sau khi xuống biển cứ có cảm giác bản thân có thể một hơi bơi được 50 cây số không thèm thở mạnh.
Có lẽ đây là minh chứng bản thân đã trưởng thành.
Nhưng mà mặt biển không đủ sáng mang lại cảm giác hơi đáng sợ, lại còn ảnh hưởng bởi trận tuyết nhỏ, khiến cho khung cảnh tuy khá đẹp nhưng tầm nhìn lại hạ thấp.
Kiều Thất Tịch một bên bội phục khả năng cảm nhận phương hướng của Otis, một bên đốc xúc bản thân học tập từng cử chỉ động tác của đối phương.
Cậu cần phải thuộc lòng tuyến đường này.
Cùng với các tình huống có thể xảy ra khi di chuyển giữa biển khơi, tất cả đều là thứ cần thiết.
Khi mọi người biết hai chú gấu bắc cực đã bắt đầu cuộc hành trình bơi lội gian khó, ai nấy đều bắt đầu lo lắng.
Mùa này, cá mập biển sâu Greenland có tần suất hoạt động khá cao.
Trong các tài liệu, mỗi năm đều còn gấu bắc cực chết dưới miệng cá mập Greenland.
Otis tất nhiên biết rõ vị sát nhân vùng biển sâu Thái Bình Dương này, hơn nữa, nó còn từng gặp được một con.
Đó là một lần trải nghiệm lướt qua Tử Thần.
Có lẽ thật sự là vì đã nhiều lần đấu tranh bên bờ sinh tử nên Otis mới có thể có được một loại cá tính uyên thâm, tỉnh táo như bây giờ.
Khiến nó nhìn qua không hề giống như một con gấu chưa hoàn toàn thành niên.