Phi Nhân Loại Tan Tầm Lại Có Việc Làm

Chương 3: Bạo lực gia đình

Âm thanh tan nát cõi lòng, xuyên thấu tận cả một toà nhà.

Những người khác đều bị hấp dẫn lại đây.

Lão Trần trầm mặt, còn thiếu chút đã chửi một câu "ngu xuẩn" : "Các cậu rốt cuộc đã làm gì?"

Nữ sinh cấp ba trước tiên nói: "Không liên quan đến tôi!"

Lông vàng cũng tùy cơ phản ứng lại: "Tôi chỉ liếc mắt nhìn, tôi, tôi không hề làm gì cả."

Lão Trần lạnh lùng liếc Lông vàng một cái: "Nếu tự mình tìm chết thì không trách ta được, chúng ta đi."

Lông vàng vội vàng đuổi theo, nói chuyện cũng không lắp : "Không phải nói tôi đem tích phân cho ông, ông bảo vệ tôi qua ải sao? Ông phải bảo vệ tôi, không thể quỵt nợ —— "

Lão Trần đi qua người Lông vàng: "Đây là chính cậu tìm đường chết."

Nói xong, liền đi xuống lầu.

Dây chuyền vàng cùng học sinh nữ cấp ba cũng không có cách nào, liếc nhìn hắn thương hại, cũng đi xuống lầu.

Lông vàng không có cách nào, chỉ có thể kiên trì đi theo.

Nhưng mới đi xuống một nửa cầu thang, vừa mới quẹo ngang, không đề phòng mà đυ.ng phải một gương mặt tái nhợt.

Coi như lão Trần gan lớn cũng bị giật mình, suýt nữa la lên, nhưng nhớ tới nhắc nhở củ nữ chủ nhân, xem như là ở ban ngày cũng không dám mạo hiểm, chỉ có thể nín họng. Hắn định thần nhìn lại, chính là nữ chủ nhân.

Nữ chủ nhân mặc bộ đồ quần dài màu đen, đôi mắt tối om, nhìn một đám người không có chút tìm cảm nào, âm thanh lạnh lẽo: "Mấy người đang làm gì?"

Rõ ràng là tại ban ngày ban mặt, nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy sau lưng lạnh lẽo.

Lão Trần cười khan nói: "Đi, đi dạo."

Nữ chủ nhân không có một tia biến hóa, hiển nhiên là không tin lời nói của lão Trần.

Lão Trần cảm thấy một tia khí tức nguy hiểm.

Xem ra bà chủ này không phải là một nhân vật đơn giản.

Lão Trần nuốt một ngụm nước bọt, chỉ cảm thấy sau lưng toát ra mồ hôi lạnh, hắn cũng không phải là người chơi lâu năm, nếu không thì cũng không được xếp ở nhiệm vụ người mới.

Trên người lão chỉ có hai tấm bùa vàng bảo mệnh, những lời kia đều là doạ người mới, hiện tại lão sờ về phía túi, một khi có gì khác thường, thì có thể lấy bùa ra tự vệ.

Về phần những người khác, chỉ có thể tự cầu phúc.

Ngay lúc này, Thẩm Đông Thanh trả lời: "Chúng tôi đi tìm đồ."

Con ngươi bà chủ đảo quanh, tập trung vào Thẩm Đông Thanh: "Tìm thứ gì?"

Những người khác sốt sắng mà nhìn Thẩm Đông Thanh, chỉ lo hắn nói lời gì không nên nói, chọc giận NPC dẫn đến diệt đoàn.

Chỉ thấy Thẩm Đông Thanh giơ lên điện thoại di động cúp nguồn, hỏi: "Có cục sạc điện thoại không?"

Bà chủ trầm mặc chốc lát, đi vào gian phòng thứ nhất.

Bà chủ vừa biến mất, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm.

"Không sao rồi?"

"Chắckhông có chuyện gì đâu, chúng ta nên đi nhanh lên đi."

Chỉ là chưa về lại lầu hai thì lại thấy bà chủ quay lại trước mặt mọi người —— rõ ràng hồi nãy cô đã đi rồi.

Lão Trần run rẩy một cái, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: "Còn có việc gì sao?"

Bà chủ lướt qua lão Trần, trực tiếp đi tới Thẩm Đông Thanh, đem một vật bỏ vào tay hắn.

Ánh mắt của mọi người đều dính lên từng hoạt động của bà chủ, chăm chú nhìn Thẩm Đông Thanh, muốn nhìn một chút thứ bà chủ cho hắn, chỉ là còn chưa thấy rõ thì nghe thấy nữ chủ nhân nói một cách lạnh lùng: "Trên lầu là mẹ chồng tôi, bà ấy bị điên rồi."

Sau khi nói xong, bà chủ liền đi thẳng tắp một mạch.

Một đám người như chạy trốn về tới đại sảnh.

Lão Trần đi tới kế Thẩm Đông Thanh: "Bà chủ cho cậu cái gì?"

Trải qua hai lần chơi, lão Trần biết có một số đồ vật nhỏ không đáng kể cũng có thể trở thành mấu chốt giải mã, huống chi là đồ mà NPC tự tay đưa.

Thẩm Đông Thanh sờ sờ túi, rút ra một cọng dây: "Cục sạc pin điện thoại á. Điện thoại tui đang hết pin, có nó bây giờ tui có thể chơi game rồi."

Lão Trần có chút không tin: "Chỉ là cục sạc?"

"Không phải sao?" Thẩm Đông Thanh kỳ quái hỏi, "Ông cũng muốn dùng hả? Chờ tui sạc xong thì cho ông mượn."

Lão Trần: Cmn ai muốn dùng cục sạc chứ

Lão Trần liếc mắt nhìn, phát hiện đúng là cục sạc, cười lạnh mắng một câu: "Đồ ngu."

Đồ của NPC dễ xài như thế? Nói không chừng nó có thể muốn mạng người!

Những người khác nơm nớp lo sợ.

Vốn Lông vàng đang muốn trở thành nhân vật chính, sau khi trải qua chuyện kia, sợ đến mất gan.

Dây chuyền vàng càng không phải nói, trông cậy mười phần vào việc lão Trần dẫn bọn họ nằm thắng.

Chỉ có Thẩm Đông Thanh bị bài trừ ra ngoài.

Hắn tìm ổ cắm để sạc điện thoại, quay đầu lại thì thấy một đám người mặt mày ủ rũ, trong lòng có chút kỳ quái: "Mấy người làm sao vậy?"

Lông vàng đập ghế sofa, đem bực tức tiết ra: "Mày chỉ biết chơi điện thoại di động, nếu như không tìm được hung thủ gϊếŧ người, chúng ta sẽ chết ở chỗ này!"

Thẩm Đông Thanh hậu tri hậu giác: "Nguyên lai hồi nãy mấy người đang tìm hung thủ gϊếŧ người." Hắn gãi đầu một cái, nhỏ giọng nói, "Tui còn tưởng rằng mấy người chỉ là đơn thuần đi dạo."

Những người khác: . . .

Sau khi Thẩm Đông Thanh nói xong, lại nói: "Tui có cái ý nghĩa lớn mật."

Ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người Thẩm Đông Thanh, lão Trần âm thầm cười lạnh một tiếng, cũng muốn nhìn hắn có thể làm cái trò gì.

Thẩm Đông Thanh hơi ngượng ngùng mà gãi đầu một cái, nói: "Gia đình này tổng cộng có bốn người, chúng ta một người đoán một hung thủ, coi như mèo mù cũng có thể va vào chuột chết."

Ngoại trừ A tiên sinh đã chết, gia đình này còn có một bà chủ, một người mẹ chồng bị điên cùng một cặp sinh đôi nữ.

"Tui nghĩ chắc không phải bà chủ." Thẩm Đông Thanh nghiêm túc nói, "Cô ấy là người tốt." Còn cho hắn một cục sạc điện thoại.

Lão Trần như hiểu ý hắn, vội vã ngăn cản: "Không được! Nếu như đoán sai . . ."

Chỉ là Thẩm Đông Thanh không nhìn thẳng lão Trần, đối máy truyền hình nói: "Tui đoán hung thủ là mẹ chồng bị điên."

Xì xì xì ——

Màn hình TV rơi hoa tuyết không ngừng, bầu trời ngoài cửa sổ đột nhiên tối lại, thổi qua từng đợt âm phong lạnh lẽo.

Thẩm Đông Thanh sờ sờ cằm: "Xem ra đã đoán sai, ông nói người đoán sai sẽ bị gì?"

Ánh mắt lão Trần xem hắn bây giờ như người chết: "Đoán sai, sẽ chết."

Thẩm Đông Thanh vừa nghe, thở phào nhẹ nhõm: "Tui còn tưởng rằng có gì ghê lắm, ai ngờ là chết một lần thôi."

Mấy người sợ chết khác: . . .

Thẩm Đông Thanh thử dò xét nói: "Vậy tui đoán lại nha?"

"Không cần không cần."

Những người khác vội vã đứng lên, sợ bị liên lụy, cách rất xa Thẩm Đông Thanh.

Thẩm Đông Thanh cũng không thèm để ý, ngồi trên ghế salon chơi điện thoại di động, nhìn người khác chạy loạn khắp nơi tìm manh mối.

Mãi cho đến sắc trời biến thành đen.

Thẩm Đông Thanh ngáp một cái, đứng dậy chuẩn bị trở lại thăm bạn cùng phòng của hắn. Nhưng mới vừa bước lên cầu thang thì thấy Lông vàng từ bên cạnh chen chúc tới, mở cửa rồi vào trước hắn.

Thẩm Đông Thanh cầm chốt cửa: "Đây là phòng của tui."

Lông vàng ấn lại ván cửa, sắc mặt có chút bối rối, giả hung dữ: "Gian, gian phòng này là của tao."

Bởi vì lúc trước không nghe theo lời chỉ huy, Lông vàng đã bị đám lão Trần xa lánh, phải đối mặt quỷ quái khủng bố một mình. Hắn đang lo lắng nên làm sao sống quá đêm nay, đột nhiên nhớ tới Thẩm Đông Thanh một mình một phòng cũng sống qua ngày thứ hai.

Thẩm Đông Thanh cũng là người mới, không có năng lực bảo vệ tính mạng, thế chắc do hắn may mắn, chọn trúng phòng không có quỷ quái.

Nghĩ đến điểm này, Lông vàng liền nhanh chóng chiếm phòng Thẩm Đông Thanh .

Trong mắt Lông vàng loé lên chút hoang mang khó phát hiện, chỉ lo Thẩm Đông Thanh nhất định phải ở gian phòng này.

Mà Thẩm Đông Thanh chỉ là nhẹ nhàng liếc Lông vàng một cái, cũng không có cưỡng cầu: "Tui không có ý kiến, bất quá bên trong còn có. . ."

Lông vàng còn chưa nghe xong đã đóng cửa, đem nửa câu nói sau ngăn ở bên ngoài.

". . .Một vị khách trọ, không biết hắn có để ý hay không."

Thẩm Đông Thanh sau khi nói xong thấy trong phòng không có phản ứng gì, liền nhún vai một cái, đi vào phòng bên cạnh.

Lông vàng sau khi đóng cửa liền trốn vào trong chăn, giống như chiếc chăn ấm áp có thể cho hắn cảm giác an toàn. Nhưng trong phòng có một cỗ cảm giác mát mẻ kéo tới, coi như bọc đến kín kẽ, cũng không nhịn được run rẩy.

"Bộp bộp bộp —— "

Bên trong gian phòng vang lên tiếng hàm răng va vào nhau.

Lông vàng sợ sệt rước lấy vật xấu, vội vã giơ tay che miệng lại.

Có thể coi là như vậy, âm thanh vẫn không có dừng lại.

Lông vàng rốt cục phản ứng lại, âm thanh là từ phía sau truyền đến. Hắn cứng ngắc thân thể, không dám nhúc nhích, nhắm chặt hai mắt, nghe tiếng tim đập tăng nhanh.

Một cái lạnh lẽo tay từ khe hở trong chăn duỗi vào, nhẹ nhàng lướt qua sau gáy Lông vàng.

Lông vàng giật mình một cái, từ trong chăn nhảy lên, vừa vặn đối mặt với tấm di ảnh trắng đen đặt ở tủ đầu giường, chỉ thấy nam nhân trong ảnh hướng về phía hắn cười, một cái tay gầy trơ xương từ trong khung ảnh đưa ra ngoài, kéo dài như mì sợi, rơi vào trên người Lông vàng.

"A —— "

Thẩm Đông Thanh nghe được một tiếng rít gào từ phòng bên.

Âm thanh gấp gáp, rất nhanh liền bị hắc ám cắn nuốt.

Thẩm Đông Thanh lắc lắc đầu: "Chắc là bạn cùng phòng bên kia không hoan nghênh hắn."

May mắn là khi hắn đi vào đã chào hỏi bạn cùng phòng rồi.

Nhưng mà bạn cùng phòng của nơi này đều thật nhiệt tình hiếu khách, cũng không biết tại sao Lông vàng lại không được hoan nghênh như thế.

Thẩm Đông Thanh nghĩ, liếc nhìn lọ hoa mỹ nhân bên cạnh, chỉ thấy trong bình hoa cắm một cái đầu người, mái tóc đen rối như tơ vò, che giấu nửa bên mặt xanh tím sưng tấy.

Thẩm Đông Thanh đối với lọ hoa mỹ nhân cười cười hiền lành.

Mà lọ hoa mỹ nhân không cảm giác được chút thiện ý nào, chỉ cảm thấy chỗ vừa mới bị đánh đau từng đợt lại từng đợt, đến lọ hoa đều run nhẹ. Nó hơi co lại đầu, toàn bộ đều chui vào trong bình hoa.

Thẩm Đông Thanh tắt đèn, đang chuẩn bị ngủ, nhưng mà mới nhắm mắt lại, liền lại nghe thấy bên ngoài truyền đến một tiếng thét chói tai của phụ nữ, còn có tiếng cãi vã không ngừng.

"Cô là kỹ nữ!"

"Ta không có..."

"Hai đứa này có phải là con của ta không?"

"Đứa con là vô tội, ngươi đừng, a —— "

"Nhỏ giọng một chút, cô muốn làm ồn đến người khác sao?"

Tiếng bước chân từ trên lầu cộng với tiếng gõ cửa từng đợt vang lên.

Bà chủ thay một bộ trang phục, cô mặc một bộ áo ngủ, tóc tai bù xù, trong lòng ôm một đứa bé, vội vội vàng vàng mà chạy đi, không ngừng gõ cửa phòng lầu hai.

Ở đây đều là khách trọ.

Hiển nhiên, những khách nhân này cũng không muốn dính líu vào việc nhà của người khác, không có ai nguyện ý mở cửa, tất cả đều giả bộ ngủ.

Toàn bộ lầu hai đều im lặng, chỉ có tiếng kêu cứu tuyệt vọng của phụ nữ.

Nữ chủ nhân trong lòng đứa nhỏ vô lực nằm nhoài ở chỗ này, không biết sinh tử, từ các nàng trên người chảy ra máu nhuộm đỏ toàn bộ hành lang.

Ba ——

Bà chủ lại gõ cửa một lần nữa, ở trên cửa để lại một vết dấu tay máu rõ ràng.

Không có ai đáp lại.

Bọn họ lựa chọn bo bo giữ mình.

Nữ sinh cấp ba chần chờ nói: "Chúng ta không cứu người sao?"

Dây chuyền vàng nhếch miệng: "Muốn cứu thì tự đi ra ngoài mà cứu."

Nữ sinh cấp ba nhất thời không phản đối, nàng cũng không dám đi ra ngoài.

"Được, sống quá đêm nay là được rồi." Lão Trần hé mắt, "Cái này chắc là hướng về phía Thẩm Đông Thanh, không liên quan đến chúng ta."

"Cô gái nhỏ, cô phải biết ở thế giới này, cô không cứu được tư bản của người khác."

"Bất quá tối nay chắc là tái diễn quá khứ, có thể thu được manh mối quan trọng, chúng ta nhìn là được."

Quả nhiên, bà chủ ở ngoài cửa vỗ hai lần liền dời đi mục tiêu, đi tới trước phòng Thẩm Đông Thanh.

Cả người cô phát run, thiếu chút nữa không ôm được bé gái trong lòng, còn chưa bò đến trước cửa, nàng liền ngã rầm xuống đất, một cái đầu tròn từ trong ngực của nàng rơi ra, xoay vòng vòng mà lăn xa, dừng lại trước chân người nam.

Đầu bé gái nhút nhát hô một tiếng: "Ba ba, ta sẽ ngoan, sẽ không làm ồn đến ba ba..."

Ba ba bé một chân đem bé đá văng lên, nhấc theo một cái rìu, hướng về hướng của bà chủ từ từ đi tới.

Nam nhân đi rất chậm, mỗi một bước đều phát ra tiếng vang, như là gõ ở buồng tim, khiến người ta run lên.

Bà chủ nhìn về phía A tiên sinh mà cầu xin: "Van xin ngươi . . ."

A tiên sinh lộ ra nụ cười dữ tợn, giơ rìu cao lên.

Lúc cái rìu sắp hạ xuống, cửa phòng đằng sau mở ra.

Thẩm Đông Thanh dụi dụi con mắt, nói lầm bầm: "Hơn nửa đêm mà còn làm gì vậy?"

Rõ ràng A tiên sinh đáng lẽ đã chết đang đứng ở trước cửa.

Bởi vì quanh năm làm việc nhà nông, A tiên sinh lớn lên đến khỏe mạnh mười phần, như một toà núi nhỏ. Ánh mắt của hắn nham hiểm, hoàn toàn không nhìn Thẩm Đông Thanh, trực tiếp nhìn bà chủ.

Bà chủ sợ co lại thành một cục, không có sức chống cự, bất đồng với vẻ ngoài yếu đuối, ánh mắt dưới mái tóc đen của cô là lạnh lùng tối tăm.

Cô đã sớm chết rồi.

Đây là tái diễn lại buổi tối ngày hôm ấy.

Chỉ có khi cô chết rồi, mới có năng lực báo thù.

Hai người đều không nhìn Thẩm Đông Thanh - thứ không nên xuất hiện, hết sức có trách nhiệm mà đem quá khứ tái diễn lại.

Cái rìu nặng nề hạ xuống, phát ra một tiếng xé gió sắc bén.

Nhanh thôi, cái rìu được mài sắc bén sẽ đem bà chủ và bé gái chém thành hai đoạn, máu tươi cùng nội tạng chảy loạn ở dưới đất . . .

Nhưng mà hình ảnh trong tưởng tượng cũng không có phát sinh.

Cái rìu dừng ở giữa không trung, vô luận A tiên sinh dùng sức thế nào, đều vẫn không nhúc nhích.

Thẩm Đông Thanh một phát bắt được cái rìu, cau mày: "Làm gì vậy? Bạo lực gia đình hả?" Hắn nghĩa chính ngôn từ nói, "Bạo lực gia đình là không đúng, tốt nhất anh nên dừng lại hành vi của mình."

Tuy rằng Thẩm Đông Thanh làm ác quỷ ngàn năm, mà chuẩn mực đạo đức cơ bản vẫn có.

A tiên sinh nhân cơ hội rút cái rìu của hắn ra, không xem Thẩm Đông Thanh ăn nói linh tinh, lần thứ hai chém về phía bà chủ.

Chém cái là xong rồi.

Thẩm Đông Thanh lại một lần nữa bắt được cái rìu, nghiêm túc nói: "Anh làm như thế coi chừng tui sẽ tức giận."

Nhưng mà A tiên sinh cũng không nghe lời khuyên của người ta, vẫn khư khư cố chấp như trước.

Không có cách nào, Thẩm Đông Thanh chỉ có thể đoạt lấy cái rìu, đem người đá văng.

A tiên sinh rất kiên nhẫn, muốn đoạt lại cái rìu của mình.

Trong lúc hỗn loạn, không biết Thẩm Đông Thanh chém A tiên sinh một búa lúc nào, hắn vội vã dừng động tác lại.

A tiên sinh ngã trên mặt đất, bụng bị chém ra một vết thương hẹp dài, nhưng mà không có máu chảy ra. Sinh mệnh lực của hắn rất ngoan cường, coi như như vậy, vẫn muốn bò lên tiếp tục cướp cái rìu.

Thẩm Đông Thanh suy nghĩ một chút.

Đã chém một búa rồi, hoặc là làm dứt hết, hoặc là không làm ——

Ba người trốn ở sau cửa.

Dây chuyền vàng trợn mắt ngoác mồm: "Hắn đang làm gì?"

Lão Trần hoảng hốt nói: "Lẽ nào hắn nguỵ trang đến nhiệm vụ người mới?"

Nữ sinh cấp ba kinh hô thành tiếng: "Hắn đang gϊếŧ người!"

Thẩm Đông Thanh nhấc lên cái rìu, dứt khoát chém thêm một búa, trực tiếp đem A tiên sinh chém thành hai đoạn. Hắn ngẩng đầu đối mặt với đôi mắt bên trong khe cửa, trên gương mặt hiện lên một cái lúm đồng tiền nhỏ, cười đến vô hại mười phần: "Không, tui giết đều là quỷ."

Hắn đá một cái lên đầu A tiên sinh, thầm nói: "Tui ghét nhất người bắt nạt phụ nữ, là quỷ cũng không được."

Thẩm Đông Thanh xoay người: "Cô không sao chứ?"

Vẻ mặt bà chủ hốt hoảng: "Không. . . Tôi có việc. . ."

Dựa vào nội dung vở kịch của thế giới này, buổi tối hôm đó, phải là nguyên một tầng lầu đều không có ai mở cửa cho cô.

Nhưng bây giờ không chỉ có người mở cửa, còn đem A tiên sinh chém thành hai khúc, bảo cô làm thế nào mà diễn lại đoạn kịch kia chứ?