Từ khi anh ra đời đến nay, đã định sẵn phải thay thế cha thừa kế tập đoàn Hỉ Đức. Từ nhỏ đã phải tiếp nhận giáo dục nghiêm khắc dành cho người nối nghiệp, cơ hồ không có cái gọi là tuổi thơ. Có lúc rõ ràng nhớ cha mẹ đến phát khóc, anh vẫn phải cố gắng nhẫn nhịn, đợi đến khi cha mẹ thật sự trở về nước thì anh đã không còn hưng phấn kêu to, thậm chí còn cố tình xa lánh, bởi vì anh biết rõ sẽ mất đi rất nhanh.
Anh hận nhất cái cảm giác vô lực khi có rồi mà lại mất đi, nếu vậy anh thà rằng không muốn.
Những năm qua, Doãn Tịnh Thủy là cô gái duy nhất anh giữ trong lòng không buông tha, không phải bởi vì cô từng cứu bà nội anh một lần. Phương thức báo ân anh có rất nhiều, nhưng lại cố chấp hướng đến sự nghiệp của Doãn Thánh Kiệt. Cái anh muốn, đơn thuần chỉ là Doãn Tịnh Thủy, cho nên phải dứt khoát chặt đứt hoàn toàn quyến luyến của cô đối với Thẩm Uyên.
Cứ coi như Doãn Tịnh Thủy sẽ khóc đến ruột gan đứt từng khúc, nhưng anh không thể không làm thế. Trước khi kết hôn, biết được sự thật khóc một chút còn hơn sau khi kết hôn phát hiện ra chồng bắt cá hai tay.
Cho dù là tàn nhẫn, anh cũng không từ bỏ.
Nếu như cả đời này đã định anh phải gánh trên lưng vị trí tổng tài của Hỉ Đức, anh sẽ cố gắng làm tròn trách nhiệm, vì vậy hãy để cho anh tùy hứng một lần, đem cô gái anh yêu khóa lại bên người một đời một kiếp, cũng không có gì quá đáng đi!
Coi như giờ phút này khiến cô rơi hết nước mắt của cả đời, những năm tháng về sau anh sẽ bồi thường cho cô.
Bởi vì anh cũng muốn có hạnh phúc.
Càng bởi vì anh muốn được hạnh phúc cùng cô, như cha và mẹ của anh vậy.
Cho dù, Doãn Tịnh Thủy có yêu anh hay không, anh cũng không lo lắng một chút nào.
Cha mẹ Doãn Tịnh Thủy có nằm mơ cũng không nghĩ tới, Thẩm Uyên là kẻ bắt cá hai tay, mà tiểu tam lại là cô bạn thân nhất, cùng nhau lớn lên với Tịnh Thủy, Cốc Dạ Lam.
đang làm mưa làm gió trong giới tài chính, công ty bảo hiểm Chính Thái đã xây dựng được hơn 20 năm. Đến Thẩm gia đời thứ ba, Đại thiếu gia Thẩm Uyên, được mệnh danh là một trong những người đàn ông độc thân hoàng kim, chưa từng có tai tiếng nào, đột nhiên lại xuất hiện trên trang bìa tuần san của tạp chí bát quái, với tựa đề nổi bật: “Thẩm Uyên thường xuyên vào khách sạn với nhân viên nghiệp vụ bảo hiểm Cốc Dạ Lam”, hoặc “Thẩm thiếu thích ăn cỏ gần hang”. Trang bìa là ảnh chụp Thẩm Uyên và Cốc Dạ Lam đi ra từ khách sạn. Mà bài viết tạo nên sóng gió lớn nhất là hình ảnh mẹ Cốc Dạ Lam, Đỗ Thiến Ngâm đến khách sạn gây gổ với Thẩm Uyên. Trong ảnh, Đỗ Thiến Ngâm muốn Thẩm Uyên phải chịu trách nhiệm, cưới con gái bà ta.
Hơn nữa, tuần san bát quái còn rất lợi hại, tìm ra tài khoản blog “Dạ Phong” là của Cốc Dạ Lam, ngụ ý cô ta là tiểu tam.
một mẩu tin được tung ra, khiến nhiều gia đình cực kì phẫn nộ, người ngã ngựa đổ.
Doãn Tịnh Thủy tuyệt thực ba ngày, được người nhà khẩn cấp đưa vào viện truyền nước biển.
Doãn Thánh Kiệt giận đến mức đỉnh đầu bốc khói, Đỗ Thiến Dung đích thân đi tìm Đỗ Thiến Ngâm và Cốc Dạ Lam nói chuyện, chị em tức giận ra về, tuyên bố từ nay về sau không gặp mặt.
Anh trai Doãn Thiện muốn đi tìm Thẩm Uyên tính sổ, thay em gái trút giận, lại bị Doãn Khánh Kiệt ngăn cản.
“Ba, chẳng lẽ ba muốn tha thứ cho Thẩm Uyên sao?” Doãn Thiện bực bội.
“Ai nói ba tha thứ cho nó? Cho dù Tịnh Nhi muốn tha thứ, ba cũng không cho phép!” Doãn Khánh Kiệt âm ngoan nói. “Thẩm Uyên là cái thá gì, dám khi dễ con gái của ba, khiến con gái ba khổ sở phát điên, cho đến chết ba cũng không tha thứ cho nó! Chỉ là, con hô hào đi tìm nó tính sổ, cứ coi như nó ngoan ngoãn để cho con đánh một trận, sau đó thì thế nào? Nó sẽ cho là nó bị con đánh rồi coi như đã chuộc tội rồi, lại muốn bắt đầu lại với Tịnh Nhi thì sao?”
“Ba, tuyệt đối không thể gả Tịnh Thủy nhà chúng ta cho cái loại đàn ông bắt cá hai tay đó! Vốn còn nghĩ rằng Thẩm Uyên không giống ba và ông nội hắn. Thời gian qua hắn đối với Tịnh Nhi vô cùng quan tâm, săn sóc, chúng ta mới đồng ý để hắn lui tới với Tịnh Nhi, không ngờ….Hừ hừ, Cốc Dạ Lam vừa quyến rũ, hắn liền mê muội.
“Đừng nhắc đến đôi cẩu nam nữ kia nữa, nhà chúng ta không qua lại với loại người cầm tinh con chó.” Doãn Thánh Kiệt âm ngoan nói.
“Ba, vậy ba tính toán xử lý chuyện này thế nào? Có cần gọi anh cả trở về không ạ?”
“Tính khí anh con thế nào con còn không hiểu sao? Nó sẽ chặt chân Thẩm Uyên, khiến cậu ta không thể đi lăng nhăng nữa.” Doãn Khánh Kiệt lắc đầu một cái, hàn quang trong mắt lóe lên rồi biến mất. “Tiểu tử, con an phận một chút! Ba quyết chặt đứt duyên phận giữa Tịnh nhi với Thẩm Uyên, vì vậy, ba không cho phép hai anh em con ra mặt chỉnh Thẩm Uyên, Thẩm Uyên đừng mơ tưởng có cơ hội chuộc lỗi! Cốc Dạ Lam lại càng không.”
“Mẹ nhất định rất đau lòng, con gái dì cư nhiên lại làm chuyện như vậy.”
“Con đi đặt vé máy bay, chờ hai ngày nữa thân thể Tịnh Nhi khá hơn một chút, để mẹ con bồi Tịnh Nhi đi đến chỗ anh cả con ở Thượng Hải, thay đổi nơi dưỡng bệnh, khổ sở vì thất tình sẽ nhanh hồi phục hơn.”
“Aiz, theo con thấy, đau đớn nhất không phải là thất tình, mà là bị hai người thân nhất liên thủ phản bội! Tịnh Thủy đáng thương, bao giờ em ấy mới có thể khá hơn đây?”
“Đừng nói lung tung, loại cẩu nam nữ đó không đáng giá để nó đau lòng lâu đâu!”
Thấy ba càng ngày càng giận dữ, Doãn Thiện biết điều không dám nói nữa, vội đi ra ngoài làm việc.
Doãn gia bên này yên lặng, không có động tĩnh, Thẩm gia vốn đang chờ Doãn gia tới cửa hỏi tội, đã sớm chuẩn bị một lời giải thích thỏa đáng cho chuyện tuần san bát quái, lại đứng ngồi không yên, đợi mãi không thấy Doãn gia tới của đòi công đạo. Thẩm Uyên cũng cha mẹ hắn càng đợi càng nóng nảy, liền tự mình tới cửa bái phỏng, thẳng thắn mở miệng hi vọng hai nhà sớm chọn ngày lành đính hôn, kết hôn, để Thẩm Uyên kiên định.
Thẩm gia vẫn không buông tha ý định cưới Doãn Tịnh Thủy vào cửa.
“Thẩm đổng nói đùa!” Nếu như bây giờ vẫn còn là chàng trai hai mười tuổi, Doãn Thánh Kiệt sẽ không do dự túm lấy Thẩm Uyên, đánh cho hắn một trận.”
Có lẽ mấy gia đình danh môn thế gia sẽ không quan tâm đàn ông trước khi cưới có vài scandal, mặc kệ là tuần san bát quái hay báo chí đưa tin, bọn họ vẫn kết hôn như cũ. Nhưng Doãn Khánh Kiệt không chấp nhận, con gái ông lại càng không.
Doãn Thánh Kiệt lạnh lùng nhìn Thẩm Uyên, khiến Thẩm Uyên không dám nhìn thẳng. “Con gái tôi bị đả kích lớn, hai lần đưa vào bệnh viện cấp cứu, tôi không nghĩ muốn bức tử con gái tôi. Thẩm đổng, Thẩm phu nhân, thật may hai nhà chúng ta chưa đính hôn, Thẩm Uyên đương nhiên có quyền lựa chọn người phụ nữ thích hợp với hắn hơn, tỷ như Cốc Dạ Lam. Bởi vì hai nhà chưa có hôn ước, tôi cũng không trách cứ gì Thẩm Uyên và Cốc Dạ Lam, nếu hai đứa tâm đầu ý hợp, con gái tôi không thể làm gì khác hơn là rút lui.”
“không, không! Cháu vẫn còn yêu Tịnh Thủy!” Thẩm Uyên nôn nóng. “Cháu chỉ muốn kết hôn với Tịnh Thủy, cháu ở cùng một chỗ với Cốc Dạ Lam chỉ là nhất thời bị mê hoặc mà thôi, bởi vì cô ta quyến rũ cháu….”
Doãn Thánh Kiệt lạnh lùng nói: “Cậu nói dám nói lời này? Ôm chị họ đi thuê phòng lại còn nói muốn cùng em gái kết hôn! Cậu không chê nhưng tôi ngại bẩn.”
“Bác trai….” Thẩm Uyên chán nản, hắn không hoài nghi tình yêu của hắn với Tịnh Thủy, nào biết Cốc Dạ Lam cư nhiên cũng yêu hắn, hắn nhất thời không kiềm chế được mới phạm vào “tội lỗi của đàn ông trong thiên hạ.”
“Con gái tôi không rẻ mạt như vậy, không cần tranh giành đàn ông với người phụ nữ khác. Tôi chỉ muốn cảm tạ cậu, Thẩm Uyên, ít nhất cậu còn biết bắt cá hai tay trước khi kết hôn, không hủy diệt con đường sống của con gái tôi.” Doãn Thánh Kiệt mắng người không có một chữ thô tục. “Hai nhà chúng ta không thể kết thành thông gia là ý trời, tôi chúc phúc cho cậu và Cốc Dạ Lam bạch đầu giai lão.” Ông cười lạnh mà nói.