Trái tim thiện lương chảy máu đầm đìa, như có lưỡi dao sắc bén, vô tình cắt thành hai nửa.
Tên tiếng anh của Thẩm Uyên, chính là Marcel.
“Dạ Phong”, Dạ Lam, Cốc Dạ Lam? Chỉ có Dạ Lam và cô cùng nhau lớn lên, lại đang làm việc ở công ty của Thẩm Uyên, hơn nữa, chỉ có Cốc Dạ Lam biết chuyện Thẩm Uyên mua hoa tươi và đồng hồ kim cương hàng hiệu tặng cô làm quà tạ lỗi.
Mà Thẩm Uyên và Cốc Dạ Lam cùng nhau phản
bội cô.
Tại sao?
Nước mắt khẽ tuôn rơi không ngừng, trong lòng cô tràn đầy bi thương cùng đau lòng, nước mắt tràn đê che khuất khuôn mặt nhỏ nhắn, cô ngã xuống giường khóc thút thít.
Nhớ lại mối tình ngọt ngào như mộng, cùng cảm giác không chịu tin mình đã bị phản bội, níu chặt lấy lục phủ ngũ tạng, đau đớn như bị dao đâm, theo dòng nước mắt không ngừng, làm trái tim bi thương thật sâu của cô đau nhói.
một Doãn Tịnh Thủy chưa biết tư vị nỗi buồn từ nhỏ, cuối cùng bị tổn thương thật rồi.
thì ra đoạn đối thoại anh họ Đỗ Thăng Bình nghe được cách đây không lâu trong phòng cấp cứu bệnh viện là thật, cô còn tưởng anh nói đùa, cầu xin anh không được nói cho người khác biết, để Cốc Dạ Lam khỏi lúng túng.
một thời gian sau, thấy Tôn Vô Nộ vẫn không có hành động theo đuổi, cô cũng tin Tôn Vô Nộ không phải loại người nhàn rỗi không có chuyện gì làm, lấy cá tính của hắn mà nói, càng không thể nào để mặc người khác định đoạt.
Chính vì vậy, Cốc Dạ Lam nóng nảy, trực tiếp xuống tay với Thẩm Uyên? Mà Thẩm Uyên cũng không cự tuyệt?
không, cô phải xác nhận “Dạ Phong” thật sự có phải là Cốc Dạ Lam không đã?
cô khóc đến nỗi sắp không thở nổi, nếu như chứng minh được chuyện này chỉ là hiểu lầm, chẳng phải cô biến thành Đại Ô Long?
(*) Đại Ô Long: một cậu bé trong TruyenHD, hễ gặp chuyện gì, chuyện đầu tiên cậu ta làm là khóc gọi mẹ.
Doãn Tịnh Thủy cô, từ nhỏ đến lớn muốn cái gì liền có cái đó, chưa bao giờ phải hưởng chung một thứ với người khác, huống chi là bạn trai.
cô không muốn nói bóng nói gió, đi hỏi người đứng xem, lau nước mắt, cô trực tiếp gọi điện thoại cho Cốc Dạ Lam, tiếng chuông reo thật lâu, chẳng lẽ sợ nhận điện thoại của cô?
“Uy.” Thanh âm Cốc Dạ Lam có chút hư nhược.
Tim Tịnh Thủy đập liên hồi, thật ra cô rất sợ, sợ nghe thấy chân tướng cô không thể chấp nhận. Nhưng mà cô cũng không chịu nổi vì hiểu lầm mà hành hạ chính mình.
“Này!” Cốc Dạ Lam bên kia tựa hồ cũng có lòng tốt để cô chuẩn bị tinh thần.
Ai cũng không chịu gọi tên đối phương, đây là một hồi chuông báo động.
Tịnh Thủy hít sâu một hơi, “Trả lời mình, blog “Dạ Phong” là cậu sao?” Thẳng tay đánh phá hoàng long. (*)
(*) Thẳng tay đánh phá hoàng long: dứt khoát đánh vào điểm mấu chốt của địch.”
Bên kia trầm mặc năm giây. “Đúng.” Dũng cảm thừa nhận mới có cơ hội chiến thắng, dùng tên giả “Dạ Phong” tâm sự trên blog, mục đích thật sự không phải muốn cho Tịnh Thủy biết sao?
Thanh âm bên này khẽ run: “Marcel là Thẩm Uyên? Cậu yêu Thẩm Uyên?”
“Đúng!” Trong lòng Cốc Dạ Lam biết rõ, nếu như cô ta không xuất chiêu, Thẩm Uyên tuyệt đối sẽ không thẳng thắn với Tịnh Thủy, hắn sẽ vẫn muốn kết hôn với Tịnh Thủy, không cho cô ta bước ra ngoài ánh sáng.
“Tất cả những gì cậu viết trên đó đều là sự thật?” Tịnh Thủy nắm chặt điện thoại di động, trong lòng tự đâm thêm một đao.
“Đương nhiên là thật, hơn nữa không chỉ một lần, cũng không tránh thai…”
“Đừng nói nữa --” Tịnh Thủy tức giận hét.
“Tịnh Thủy…” cô ta còn muốn nhờ Tịnh Thủy buông tha cho Thẩm Uyên, thành toàn cho cô ta.
“Đừng gọi tên tôi!” Nội tâm Tịnh Thủy không nhịn được đau nhói, lục phủ ngũ tạng co rút, giãy giụa trong đau đớn thật sâu. “Cốc Dạ Lam, cậu thật là hạ tiện!” Chặt đứt liên lạc, ném di động vào tường. “A ~~a ~~”. cô khóc, điên cuồng mà khóc, mà la hét, không biết nên làm thế nào để giảm bớt nỗi đau thật lớn trong lòng.
Mẹ cô, Đỗ Thiến Dung vừa nghe thấy tiếng hét bi thương, vội vàng lao vào phòng con gái, bị dáng vẻ cô khổ sở ôm đầu, điên cuồng khóc thét dọa sợ, “Tịnh Nhi! Tịnh Nhi!” Tình thương của mẹ khiến bà xông lên phía trước theo bản năng, ôm chặt con gái đang kích động. “Tịnh Nhi, con sao vậy?”
Bà Đỗ vốn muốn đến nhà bà nội Tôn chơi bài, vì bà Tôn vẫn nhắc khéo muốn gặp Tịnh Thủy, nói chuyện với cô, liền ngồi xe đến đón Tịnh Thủy cùng đi. Kết quả thấy bộ dạng Tịnh Thủy khác thường, liền vội vàng thông báo cho cháu rể tới, sau đó gọi điện cho bác sĩ gia đình, rồi mới gọi điện cho bà Tôn, xin lỗi bà trong nhà đột nhiên có việc gấp, hẹn lần sau gặp mặt.
Đỗ Thiến Dung chưa từng thấy con gái khổ sở như vậy, đau lòng không thôi, càng buồn bực không biết đã xảy ra chuyện gì khiến cô kích động như vậy? Đứa nhỏ này luôn biết khắc chế tâm tình của mình mà.
Bà ngoại Đỗ cũng gia nhập hàng ngũ trấn an cô, Tịnh Thủy là bảo bối trong lòng bà, ngọt ngào động lòng người, khéo hiểu biết, EQ khá cao, nếu như không phải gặp kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá nặng, sao có thể đột nhiên trở nên như thế?
Doãn Tịnh Thủy thật vất vả mới bình tĩnh lại, chỉ là vẫn khóc không ngừng, không nói câu nào, làm bà Đỗ cùng Đỗ Thiến Dung càng thêm sốt ruột.
Doãn Thánh Kiệt nhận được điện thoại của vợ, vội vã chạy về nhà, liền thấy con gái bảo bối của ông đã khóc đến ngất đi. Cả Doãn gia loạn thành một đoàn, thật giống như ngày tận thế sắp đến.
Mà Cốc Dạ Lam bên này ——
cô biết mình đã không còn đường lui, một khi đã ngả bài, sự tình rất nhanh sẽ nổ tung, hậu thuẫn duy nhất của cô là Thẩm Uyên có thể đứng cùng một trận tuyến với cô hay không? cô thật sự không có một chút nắm chắc nào.
Thừa dịp Thẩm Uyên chưa biết cô ngả bài với Tịnh Thủy, cô phải nhanh chân khóa Thẩm Uyên lại, không thể để Thẩm Uyên thoát khỏi tấm lưới cô vất vả giăng ra, nếu không tiền mất tật mang, tất cả đều Game Over!
Cốc Dạ Lam hiểu, bây giờ mình đang đứng trên vách núi rồi.
Chỉ là, cô ta có nghĩ sao vẫn nghĩ nghĩ không thông, kế hoạch ban đầu của cô là muốn chờ Tôn Vô Nộ điên cuồng theo đuổi Doãn Tịnh Thủy, thừa dịp Thẩm Uyên nản lòng, thất tình, tiến lên an ủi hắn, tiện thể tỏ tình, khiến Thẩm Uyên cảm động, sau đó yêu cô. Kể từ đó lưỡng tình tương duyệt, cô ta cũng không phải đeo cái danh hồ ly tinh, hay mang tiếng xấu là tiểu tam, càng sẽ không đắc tội với dì và cậu cả. Ngay cả trong tương lai, người nhà Thẩm Uyên sẽ có phản ứng gì, còn chưa biết được đâu.
cô rất sợ, cũng rất rõ trận đánh này mình tuyệt đối không thể thua, nếu không ngay cả tiền vốn cũng không còn.
Chỉ vì một câu nói nhẹ nhàng của Tôn Vô Nộ, như thể đang hoài nghi cô có phải là bạn gái thật sự của Thẩm Uyên không? Huống chi vấn đề nằm ở chỗ Thẩm Uyên có thể thay đổi mà yêu cô hay không là sự thật. Thế là, dưới tình thế cấp bách, cô liền ra tay trước, nhưng mà cô cũng không muốn “Gạo nấu thành cơm” ngay lập tức, đều là do Thẩm Uyên không quả quyết cự tuyệt cô, còn nói mấy lời vô vị: “… Anh vẫn muốn kết hôn với Tịnh Thủy… Em chỉ có thể làm người tình!”
không ngờ một người đàn ông tốt như hắn cũng có lòng tham như thế, hai tay đều muốn có cá?
Cốc Dạ Lam cô từ nhỏ đã bị đè dưới bóng Doãn Tịnh Thủy, ngay cả người đàn ông cô yêu cũng cho rằng sự tồn tại của cô chỉ để làm nền cho Doãn Tịnh Thủy, làm một tiểu tam không danh không phận!
Cốc Dạ Lam vốn tâm cao khí ngạo, ý chí chiến đấu được khơi dậy, quyết tâm cuốn lấy Thẩm Uyên, cộng thêm say rượu loạn tính, đêm hôm đó hai người xảy ra quan hệ là không thể cứu vãn. Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi Thẩm Uyên tỉnh lại cư nhiên bị dọa sợ, cầu xin cô tuyệt đối không được nói chuyện này ra ngoài, càng không được để cho Doãn Tịnh Thủy biết.
Cốc Dạ Lam đồng ý với hắn, nội tâm lại thầm khóc, cô không đáng giá để được hắn quý trọng như vậy sao? Hai người đã phát sinh quan hệ thân mật, thế nhưng hắn lại chỉ lo Doãn Tịnh Thủy sẽ đau lòng.