Siêu Sao Yêu Đại Thúc

Chương 4

"A Dật đúng là người tốt."

Sau khi kết thúc buổi học, Đường Văn Bác về nhà mình với một bao đựng đầy quà vặt, có bánh quy, có bánh bơ ngọt, chocolate, nước trái cây...

Lúc rời đi, Thần Dật đưa cho anh một túi đầy thức ăn, mặc dù anh rất thích ăn đồ ngọt nhưng làm sao có thể không biết liêm sỉ nhận hết trong lần gặp mặt đầu tiên chứ. Mà nếu đối phương đã thành khẩn như vậy, anh phải nhận lấy thôi. Là một người đàn ông, không thể cự tuyệt ý tốt của người khác.

【Wow, nhà A Dật nhiều đồ ăn quá...】

【Muốn ăn thì tự lấy đi.】 Thần Dật bất quá chỉ là thuận miệng nói đại một câu, vậy mà ông chú từ Sao Hỏa tới này không chút khách khí mà lấy nguyên một bao lớn mang đi.

─────────

"Thanh niên thời đại mới thật là lợi hại, tiếp thu rất nhanh, hôm nay dạy gì cũng có thể vận dụng được thuần thục, cứ tốc độ như vậy khóa học sẽ được đẩy nhanh, mặc dù thời gian ba tháng không thể hoàn toàn thành thạo ngôn ngữ, nhưng có thể ứng phó được với những lời giao tiếp hằng ngày. Ha, quả nhiên mình dạy rất tốt." Ngồi trên ghế sofa bấm điện thoại, Đường Văn Bác bắt đầu lần lượt đem đồ ăn mang ra khỏi túi.

"Thật đáng tiếc, nếu như Tiểu Lăng nhìn thấy nhiều thức ăn ngon như vậy, hẳn nó sẽ rất cao hứng." Đường Văn Bác nhìn ra ngoài trời, đã 10 giờ đêm, hình như còn sớm với múi giờ ở Mỹ, hay là chờ qua nửa đêm rồi gọi cho Tiểu Lăng xem sao.

Đem từng đồ ăn vặt lấy ra, Đường Văn Bác kinh ngạc "Cậu Thần không chỉ là người tốt, hơn nữa còn thú vị như vầy, đồ nào cũng lấy hình mình in lên, haha, chỉ là tặng quà thôi mà đã rất dụng tâm rồi."

Sự thật là, Đường Văn Bác y hoàn toàn xuyên tạc ý niệm của Thần Dật.

Nếu Đường Văn Bác không chút khách khí mà nhận hết đồ ăn vặt, Thần Dật dứt khoát sẽ tương kế tựu kế. Những hãng đồ ăn này là do cậu làm đại diện, cậu không tin Đường Văn Bác là sinh vật chưa xác định được tới từ sao Hỏa, mà cậu thì ám chỉ bằng mọi cách, không ngờ anh lại thực sự không biết cậu là siêu sao Thần Dật nổi tiếng nhất hiện nay!

May sao Thần Dật không có ở đây, nếu không cậu sẽ hộc máu mà chết.

"Thật kỳ quái, lúc đi nhận việc thì đối phương vẫn luôn nhấn mạnh rằng A Dật là người không tốt để ở chung, tính tình hết sức ngang bướng. Song hôm nay mình thấy A Dật là một thanh niên tốt mà."

"Với lại A Dật lớn lên cũng không tệ, nếu ở trong trường học chắc sẽ trở thành nam sinh làm mưa làm gió."

"Giọng hát cậu ta cũng dễ nghe, rất có cảm tình."

"Dường như ngày thường đều rất thích rèn luyện thân thể."

"Là thanh niên thông minh nữa."

Đường Văn Bác thở dài, lẩm bẩm "Hỏng bét, mình để ý cậu Thần quá kĩ càng rồi."

Biết tính hướng của mình, cũng vì ngày trước đột nhiên y phát hiện mình đối với một nam sinh trong lớp có đặc biệt chú ý, trước kia chỉ cảm thấy đó là tâm ý tán thưởng. Nhưng bỗng năm nọ có một học sinh không thường lên lớp, sau khi thi, nam sinh đó năn nỉ Đường Văn Bác giúp mình, khiến anh chợt ý thức được là mình thích người cùng giới.

Là một giáo viên nghiêm khắc và có trách nhiệm, cuối cùng anh vẫn làm mọi người thất vọng rồi, giúp nam sinh kia qua được kỳ thi.

Cũng không phải nhận tiền bẩn hay những thứ giao dịch khác.

Nam sinh kia, chỉ nói một câu thôi.

【 Thầy ơi, thầy thích đàn ông à? 】

Lần đầu tiên nghe được những lời này, Đường Văn Bác ngơ ngẩn cả người.

Nhiều năm qua anh đã thấy hoang mang, lúc ấy dường như đã được giải thích.

Anh thích đàn ông ─

【 Thầy ơi, em sang năm sẽ tốt nghiệp, thầy cho em đậu nhé, em thề em hứa em đảm bảo sẽ thật kín miệng không nói cho người khác biết bí mật của thầy đâu... 】

【 Wow! Thật là lợi hại, làm sao em có thể nhìn ra thầy thích đàn ông vậy? Nhưng mà em cũng không cần thương tâm, thầy sẽ không thích học sinh như em đâu, vì em chưa phải là đàn ông thực thụ, cố gắng lên! 】

─────────

Ngày hôm sau, Đường Văn Bác tiếp tục đến dạy học cho Thần Dật.

Mới kết thúc đợt quảng bá album, vừa hoàn thành chuyến concert vòng quanh thế giới, Thần Dật liền về nhà nghỉ ngơi, cậu hiện tại có rất nhiều thời gian.

Khoảng thời gian này vốn là dùng để đi du lịch giải trí nhưng nay lại chỉ có thể ở nhà nhét một đống chữ cái lằng nhằng vào đầu.

Vì thế, Thần Dật tâm tình nhàm chán bắt đầu gϊếŧ thời gian, đưa mắt nhìn giáo sư đại học không thu hút chút nào trước mặt.

Ai nói Đường-đầu-gỗ này là người có bằng cấp cao? Nhìn lù đù muốn chết!

Cho xem quảng cáo mình đóng, nghe mình hát, cho anh ăn đồ có in hình mình, nhưng đối phương lại tỏ ra một bộ mặt không biết gì hết? Thật không có khả năng! Đường Văn Bác này tuyệt đối là đang giả bộ không biết, tuyệt đối là đang giỡn hắn!

Vậy mới nói, người nhàm chán rất dễ có ý tưởng nhàm chán, thanh niên cứ gắng sức mà nghĩ nhảm như thế thì sẽ dễ để tâm vào chuyện tào lao, đấy, Thần Dật cố chấp thì dường như nhàm đến muốn té ngã xuống đất.

Đường Văn Bác đang dạy cho Thần Dật cảm thấy hơi lạ, cậu Thần này từ lúc bắt đầu đã nhìn chằm chằm anh như vậy, một thanh niên có khuôn mặt điển trai cứ như vậy mà đặt gần trước mặt, đánh sâu vào thị giác, làm cho Đường Văn Bác đã tuổi trung niên lại còn lầm lì không cách nào chịu nổi.

Người đoan chính cũng là người, cũng có nhu cầu sinh lý, cũng sẽ phản ứng đó!

Thế là anh bắt đầu nói chuyện không thuận miệng, nói cà lăm; mặt bắt đầu nóng lên, đỏ bừng; ánh mắt chớp chớp, lộ ra vẻ mất tập trung...

Thần Dật là ai?

Là đại thiếu gia ở làng giải trí hỗn tạp, là một siêu sao lớn.

Giới giải trí là chỗ nào?

Ngoài gái xinh gái đẹp, còn có một đống chuyện lộn xộn.

Có loại người nào mà cậu chưa từng nhìn qua, phản ứng của Đường Văn Bác ngay lập tức làm cậu bừng tỉnh.

Khóe miệng nhếch lên, trong lòng bắt đầu tính toán làm thế nào cho bầu không khí nhàm chán của buổi học trở nên thú vị.

Nhưng mà Đường Văn Bác có thật là loại người mà cậu đang nghĩ tới hay không? Vẫn là cần nghiệm chứng, nhưng làm thế nào để nghiệm chứng? Thần Dật tự có biện pháp của cậu.

"Thầy Đường, gần đây tôi có một quyển photobook, thầy dạy tôi cách thảo luận hình ảnh bằng tiếng Anh đi, với mấy lời khen nữa." Đánh gẫy lá cờ chính nghĩa, hết thảy mọi âm mưu quỷ kế đều có lý lẽ.

Tục ngữ nói rất đúng, không sợ lưu manh, chỉ sợ lưu manh có văn hóa, càng sợ lưu manh đẹp trai có văn hóa biết diễn.

"Được thôi." Đường Văn Bác trong bụng giờ đang ca ngợi Thần Dật chăm học, không nghĩ rằng một lát nữa anh sẽ cao hứng không nổi.

Mặc dù hình chẳng có gì đặc biệt, thế nhưng đôi khi có mấy hình tầng tầng lớp lớp ngầm ám chỉ nhiều ý tứ hàm xúc.

Lộ ra hình ảnh trên bìa, thân mặc vest, khuy áo thì mở ra, mái tóc tán loạn, ánh mắt chòng ghẹo... Cho dù là đàn ông bình thường cũng phải nhìn đến hai lần, càng đừng nói chi tới Đường Văn Bác có tính hướng khác thường.

"Thầy Đường, tôi đi rót trà." Thần Dật giành cả thời gian lẫn không gian cho Đường Văn Bác ngắm đủ.

"A... Được, cám ơn." Đường Văn Bác bên này cứ nghĩ Thần Dật là thật tốt.

Sau khi Thần Dật rời đi, Đường Văn Bác lật photobook ra, đây là lần đầu tiên anh xem chân dung của đàn ông, cũng là lần đầu tiên biết thì ra hình của đàn ông nhìn tốt như vậy, thật mê hoặc ─

Lật qua từng tờ từng tờ, anh cảm thấy có chút hoa mắt, một loại cảm giác kỳ quái bắt đầu dấy lên.

"Thầy Đường, thầy thích đàn ông hả?"

Anh ngẩng đầu, chợt thấy Thần Dật cười quái dị với mình.

"A Dật, cậu như vậy là không đúng rồi." Đường Văn Bác lộ ra vẻ mặt khổ sở.

"Thầy Đường, sao lại không đúng?" Quả nhiên bị cậu đoán trúng! Thần Dật không chút keo kiệt, nở nụ cười mị nhân. Cậu dần dần tiến sát vào anh, giống như muốn nhìn thấu nội tâm của Đường Văn Bác thông qua cặp kính dày cộm đang che đi đôi mắt trong suốt của anh. Thần Dật hoàn toàn không biết giờ này khắc này, cậu – đại minh tinh nổi tiếng khắp nơi – đang cười một cách hèn mọn gian trá.

"Mặc dù tôi biết tôi rất tuấn tú, rất có mị lực, nhưng cho dù cậu có cho tôi xem hình của cậu, hay là dùng ánh mắt câu dẫn tôi, nhưng tôi vẫn là người đoan chính 100%, tuyệt đối sẽ không bị cậu dụ dỗ, ngoan, không cần đau lòng, thật ra cậu cũng đẹp trai đó, song thầy giáo với học sinh mà yêu nhau thì không được đâu." Đường Văn Bác đem photobook đóng lại, nhìn bộ mặt cứng ngắc của Thần Dật, nghiêm túc nói.

"A Dật, không nên yêu thầy giáo, học cho tốt đi, biết không?"

Thần Dật cảm giác như mình là thạch cao trong nháy mắt đột nhiên bị bể nát...

"Ai mê ông chứ? Ai thích ông? Chú à, ông đừng có tự kỷ như vậy?" Trong biệt thự truyền ra tiếng la hét của Thần Dật.

"Cậu không cần nói thế, tôi hiểu, chúng ta coi như không có gì xảy ra, ok?" Lời an ủi của Đường Văn Bác sắp làm Thần Dật điên mất.

"Ông nghe tôi giải thích, tôi căn bản không có thích ông! Đừng có tự mình đa tình nữa?" Thần Dật phát điên nói.

"Giải thích chính là che giấu, thầy hiểu mà, mặc dù thầy không cách nào nhận tình yêu của cậu, nhưng mấy cuốn photobook này tôi sẽ tiếp nhận." Đường Văn Bác cầm lấy photobook nhét vào trong cặp mình.

Thần Dật không ngờ rằng photobook của mình rơi vào trong tay một tên đàn ông như vậy, có trời mới biết Đường Văn Bác sẽ làm gì với đống photobook đó! Cậu đưa tay đoạt lại photobook "Không được! Không thể! Trả lại cho tui!"

"A Dật, thật sự không cần khách khí!" Đường Văn Bác ôm lấy không buông.

"Trả lại cho tui, ông chú biếи ŧɦái!" Thần Dật dùng sức như muốn xé toang cuốn sách.

"Được rồi." Không hề dự liệu, Đường Văn Bác buông lỏng tay, Thần Dật lập tức ngã về phía sau, vuột tay làm cuốn photobook quăng ra ngoài, làm bể tường thủy tinh, đυ.ng vào cũng là đυ.ng, một tấm gương cứng rắn bền chắc khác cũng rớt theo, nghĩa là lúc xây biệt thự này đã bị bớt xén vật liệu, kết quả là...

"Loảng xoảng", toàn bộ thủy tinh được đặt ở tường đổ xuống, vỡ tan tành trên mặt đất thành mảnh nhỏ.

Đường Văn Bác nói với Thần Dật đang té lăn trên đất "A Dật, sao cậu lại đập hết gương trong nhà thế?"

Thần Dật nhìn đống miểng chai trên nền nhà, rồi lại nhìn Đường Văn Bác, bất đắc dĩ vỗ vỗ vai y, nói "Thầy Đường, thật không thể xem nặng vẻ bề ngoài của thầy! Thầy là nhân tài đương thời, văn võ song toàn, bội phục!"

"Ừ, đây là sự thật" Đường Văn Bác sắc mặt không chuyển trả lời.

Thần Dật vốn muốn nghĩ quên đi, tính toán ngày mai đem ông chú kỳ quái này đuổi đi, sa thải ổng! Ổng mà còn ở đây chắc cậu điên thật mất! Nhưng mà cho Đường Văn Bác đi, Thần Dật thật sự không cam lòng! Nghe được giọng nói của anh, nhìn bộ dáng của Đường Văn Bác cậu lập tức đổi ý.

Cậu không tin mình lại thua bởi một ông chú đầu gỗ!

Cạu là siêu sao đó! Làm hàng vạn hàng nghìn nam nữ chết mê chết mệt, nam nam nữ nữ, nữ nữ nam nam, từ trẻ đến già, không có cậu thì họ ăn không ngon ngủ không yên, làm sao cậu có thể thua trong tay ông chú này?

Hít sâu... ậuC không thể tức giận, ông chú này tuyệt đối là đang giả ngu, không thể cùng ổng so đo, nếu không cậu sẽ thua thật.

"Ông chú, buổi học kết thúc sớm, tui mệt rồi đi nghỉ ngơi trước, ngày mai... ngày mai gặp. Ha ha ha ha!" Trên mặt là nụ cười ôn nhu, Thần Dật không làm diễn viên thực phí của trời, nhưng hiện tại chỉ trời mới biết mặt cậu đang co lại.

Thần Dật đi lên lầu, nhớ lại chuyện vừa qua, cậu tự bẻ lại quai hàm cứng ngắc của mình. Cậu cảm thấy ông chú Sao Hỏa này do chú Lý cố tình điều tới chọc cậu, chứ dạy tiếng Anh cái gì? Mặc dù ông chú Sao Hỏa này cũng không khác với mấy giáo viên dạy tiếng Anh khác, nhưng tính cách này hoàn toàn không bình thường!

Không được, nhất định phải gọi điện cho chú Lý hỏi xem người này rốt cục là ai!