- Thủ lĩnh Ánh Sáng đã ra tay rồi, xin ngài hãy…
Dĩ nhiên, bọn trẻ biết Balibia đang cầu cứu trùm Hắc Ám và điều đó khiến tụi nó nhận thức rất rõ hiểm họa đang tới gần. Lúc phát hiện Nguyên và Kăply sau khi ăn quả táo vàng, năng lượng pháp thuật đột nhiên tăng tiến vượt bậc, có thể chống chọi ngang ngửa với các siêu phù thủy phe Hắc Ám, đứa nào đứa nấy như cởi được mối lo. Nhưng bây giờ thì sự sợ hãi nhanh chóng quay trở lại với cả bọn. Tụi nó đã tận mắt chứng kiến uy lực của thần chú kim cương, biết rằng nếu trùm Bastu quyết định tham gia vào trận chiến hôm nay, cả K’Rahlan lẫn tụi nó không một ai có cơ may thoát nạn.
- Vậy thì có lẽ ta không thể đứng yên được nữa rồi.
Trùm Bastu chậm rãi cất tiếng, giọng vẫn ôn tồn như mọi khi nhưng lần này bọn Kăply cảm thấy trong giọng nói nhẹ nhàng của hắn có giấu những cây kim tẩm độc và tụi nó không khỏi run lên vì ý nghĩ đó.
Trước vẻ mặt khϊếp đảm của bọn trẻ, tấm lưới bạc lại bay lên theo tiếng nói của trùm Hắc Ám, lượn về phía Mã sát tinh đang đánh nhau với tả hộ pháp và sứ giả thứ năm của phe Hắc Ám, êm ái sa xuống.
Chuyện xảy ra lạ lùng đến mức bọn Kăply đứa nào đứa nấy tròn xoe mắt: Trong khi Mã sát tinh không hề hấn gì thì hai bàn tay máu của Balibia và Buriăk tắt phụt, hai tên loạng choạng lùi lại cả chục bước, cuối cùng như không gượng nổi, ngã bệt xuống đất, giương cặp mắt thất thần ra nhìn trùm Bastu.
Trong đấu trường bây giờ chỉ còn lại hai người đối diện nhau. Cả trùm Bastu lẫn K’Rahlan đều không hé môi, cả hai câm nín nhìn nhau như thể người này cố đọc ý nghĩ trong đầu người kia, không khí căng như sắp phát nổ.
K’Rahlan nhìn chằm chằm vào tấm khăn che mặt của trùm Hắc Ám một hồi lâu, hắng giọng một cái rồi khẽ mấp máy môi:
- Ngươi muốn tự tay gϊếŧ ta à?
Thật khó mà biết Bastu đang nghĩ gì đằng sau tấm khăn. Hắn không đáp lời thủ lĩnh Ánh Sáng nhưng tấm khăn rung lên dữ dội. Nguyên và Kăply vội vã bước tới vài bước, tay chĩa về phía trùm Hắc Ám, vẻ như sẵn sàng liều mạng nếu hắn ra tay lấy mạng K’Rahlan.
- Sau khi thoát chết dưới sự đột kích hèn hạ của bọn ngươi mười ba năm về trước, thiệt tình là ta chưa nghĩ đến chuyện gϊếŧ Badd. - Thủ lĩnh Ánh Sáng cất giọng trầm trầm. - Nhưng khi hắn điên cuồng tấn công vợ chồng K’Srêgơl. - Ka Lên, ta quyết định không tha cho hắn. Rồi đến cái ngày ngươi đặt ra chức vị sứ giả và chiêu dụ năm sát thủ tham gia cuộc đột kích lâu đài K’Rahlan về với ngươi thì ta lập tức nghĩ đến chuyện hóa ra Badd để tiện bề hành động.
K’Rahlan nhún vai, buông ra một tiếng thở dài đầy tiếc nuối:
- Chỉ tiếc là trong suốt thời gian đó ta vẫn chưa tìm ra cách tiếp cận để hạ sát ngươi được. Đến khi biết ngươi luyện được thần chú kim cương thì ta nhận ra ta không còn hy vọng báo thù được nữa rồi.
Thủ lĩnh Ánh Sáng khẽ phất tay áo:
- Bây giờ thì chúng ta buộc phải sống mái với nhau thôi. Dù sao thì trong những kẻ vây đánh vợ chồng ta, Badd, Basil, Baltalon đã chết, Buriam thì bị bắt. Chừng đó cũng đủ làm ta thỏa mãn rồi. Còn ngươi, Buriăk, tả hữu hộ pháp Balibia và Balikem, vào một ngày đẹp trời nào đó con ta sẽ thay thế ta để đòi nợ.
K’Rahlan đột ngột bắn tia nhìn vào mặt trùm Bastu, cao giọng:
- Ta chỉ có một đề nghị nhỏ: Nếu ngươi tỏ ra xứng đáng với tư cách lãnh tụ Hắc Ám, hôm nay ngươi phải để cho bọn trẻ rời khỏi nơi đây an toàn.
Trùm Hắc Ám vẫn không nhích môi. Từ nãy đến giờ, mặc cho K’Rahlan nói, hắn không ngắt lời, không hỏi lại, từ đằng sau tấm khăn đôi mắt sáng như sao của hắn vẫn lặng lẽ dán vào mặt thủ lĩnh Ánh Sáng, có vẻ như hắn đang suy tính một âm mưu cực kỳ nham hiểm để trả thù cho thuộc hạ.
- Thế nào? - Thái độ của trùm Bastu khiến K’Rahlan cảm thấy chột dạ. Ông hỏi, giọng bồn chồn. - Ngươi không dám nhận lời à?
- Ngài đừng nghe lời hắn. - Balibia rên lên từ dưới đất, hắn vẫn nằm mọp chưa bò dậy được. - Chúng ta không thể để sổng bọn chiến binh giữ đền được.
Buriăk hùa theo:
- Balibia nói đúng đó. Ngài nên gϊếŧ sạch bọn chúng. Gϊếŧ không còn một ngoe nào hết.
Như không nghe thấy hai tên thuộc hạ, trùm Bastu thu tấm lưới bạc về, nhìn K’Rahlan, khoan thai nói:
- Ta giấu tấm thảm bay mượn của lão Alibaba trong mé rừng bên phải. Lát nữa, ngươi lái tấm thảm đưa bọn trẻ về trường Đămri, càng nhanh càng tốt.
Gần như không ai hiểu trùm Hắc Ám nói gì. Kăply nhìn sững gương mặt bị che khuất của hắn, bắt đầu nghĩ hắn đã không còn tỉnh táo.
- Bastu! Ngươi nói nhăng gì thế? - K’Rahlan kêu lên bằng cái giọng của kẻ đang cố gắng kéo Bastu trở lại với vấn đề thiết thực mà ông vừa đề nghị.
Nhưng trùm Bastu vẫn tiếp tục nói chuyện với vẻ khùng khùng:
- Các ngươi có biết tại sao Baltalon bị tiêu tùng không?
K’Rahlan nhăn mặt nhưng vẫn nhẫn nại trả lời:
- Hắn bị banh ta lông bởi lời nguyền Không tha thứ.
- Nhưng tại sao hắn lại chết dưới lời nguyền của chính hắn?
Lần này không để thủ lĩnh Ánh Sáng kịp đáp, thằng K’Tub láu táu cướp lời:
- Tại hắn nặn tượng theo bức chân dung tự họa của anh K’Brăk nên bị lộn tay trái với tay phải.
- Thế các ngươi có biết hắn lấy bức tranh đó từ đâu không?
Kăply không biết trùm Hắc Ám định dẫn dắt câu chuyện tới đâu nhưng vẫn vọt miệng trả lời:
- Dĩ nhiên là pháp sư K’Tul đã đưa cho hắn để gài hắn vào bẫy.
- Sai rồi. - Trùm Hắc Ám khụt khịt mũi. - Chính ta đã đưa bức tranh đó cho Baltalon.
Tiết lộ của Bastu khiến Balibia và Buriăk hoang mang đưa mắt nhìn nhau, còn bọn Kăply có bao nhiêu cái miệng đều há hốc cả ra.
K’Rahlan nhíu đôi mày rậm:
- Ta không tin. Hổng lẽ ngươi lại cố tình hại chết sứ giả của mình?
- Đúng là như vậy đó. - Trùm Bastu thản nhiên. - Tiếc là bọn khốn nạn đó chưa chết sạch như ta muốn.
Lúc nói câu này, giọng Bastu hoàn toàn thay đổi. Và đứa đầu tiên nhận ra điều đó là K’Tub. Nó ré lên như thể gặp người quen:
- A, tôi nhận ra rồi. Ông là người cỡi chổi bay bên cạnh tấm thảm của bọn tôi hôm trước. Giọng ông nghe rất giống giọng anh K’Brăk.
Êmê ngơ ngác:
- Hổng lẽ chính ông là người bảo bọn tôi muốn đến núi Lưng Chừng phải tìm cho bằng được Tam phù thủy?
- Đúng là ổng rồi, Êmê. - Nguyên thở hắt ra. - Hôm đó nhìn ổng phóng chạy trên cây chổi, chúng ta thấy giống như một chấm màu vàng lướt đi trong không trung. Màu vàng đó, chính là chiếc áo ổng đang mặc.
Bọn trẻ rọi mắt vào chiếc áo chùng màu mỡ gà trên người trùm Hắc Ám. Trừ Mua, Bolobala, Kan Tô và Tam, những đứa còn lại đều nhớ lại mồn một trong đầu chuyến bay kinh hoàng hôm nọ. Và khi phát hiện ra Bastu chính là người đã mách nước cho tụi nó về cách hỏi đường đến núi Lưng Chừng, đứa nào đứa nấy choáng váng như bị đá rớt trúng đầu.
- Vậy chính ông là người đã cứu Đam Pao và bắt sống Buriăk ở thung lũng phía sau lâu đài K’Rahlan? Và cũng chính ông dùng chiếc mặt nạ thần hộ mệnh kéo dài mạng sống cho anh K’Brêt? - Suku ngẩn ngơ nhìn trùm Hắc Ám.
- Ngươi nói đúng rồi đó.
Mặc dù đoán trước được câu trả lời, bọn Kăply vẫn không tin vào tai mình khi chính Bastu thừa nhận một cách quá đơn giản. Tụi nó sững sờ chìa bộ mặt đần đần vào mắt nhau rồi lại quay nhìn K’Rahlan, xem thủ lĩnh Ánh Sáng phản ứng như thế nào trước sự cố bất ngờ này.
Và cả đống cặp mắt như hoa lên khi thấy K’Rahlan đang xiêu vẹo bước về phía trùm Hắc Ám, hai tay giơ ra phía trước như muốn ôm chầm lấy kẻ thù, miệng mếu xệch đi.
- Tỉnh lại đi, cậu K’Rahlan! - Êmê hoảng sợ la lên.
Nhưng K’Rahlan hoàn toàn không nghe thấy Êmê, như người mất hết lý trí, ông vẫn lảo đảo bước tới, bước tới nữa và đúng như sự lo lắng của bọn trẻ, hai cánh tay dang rộng của ông ôm choàng lấy trùm Bastu, cái hành động mà dưới mắt bọn Kăply cũng nguy hiểm ngang với việc ôm lấy một khối thuốc nổ.