Khi Anh Gặp Em

Chương 90

“Tiêu Trí Viễn!”

“Giận rồi à? Đã từng nói anh sẽ nhường nhịn em mà!” Tiêu Trí Viễn cười tủm tỉm tiếp tục lái xe, “Anh sẽ không tính toán với em đâu.”

Như mười ngày gần đây, người nào đó tự nhận là trụ cột gia đình với tác phong cực kì bá đạo đột nhiên trở thành con người ngoan ngoãn nghe lời, nguyên nhân chính là chuyện bất ngờ sáng nay. Vốn dĩ đã hẹn cùng đưa Lạc Lạc đến trường, sau đó còn đi thử váy cưới và chụp ảnh cưới, thế mà Tử Quan mãi không chịu rời giường. Tiêu Trí Viễn đã sớm nấu xong cháo, cho Lạc Lạc ăn xong mới vào phòng ngủ xem Tử Quan.

Bóp mũi cô, nhìn cô hất tay anh ra với vẻ mặt khó chịu, Tiêu Trí Viễn rất kiên trì: “Dậy thôi nào!”

“Anh đưa nó đi học một mình đi.” Tang Tử Quan xoay người một cái, “Em ngủ thêm chút nữa.”

“Có phải em không khỏe?” Tiêu Trí Viễn giơ tay đặt lên trán cô, “Sao mấy hôm nay đều không muốn rời giường thế này?”

“Papa, con sắp muộn học rồi…” Lạc Lạc đã đeo cặp sách đứng chờ ở cửa, bĩu môi với vẻ sốt ruột.

“Được rồi, papa đưa con đi học ngay đây.” Tiêu Trí Viễn cúi đầu hôn lên má Tử Quan, “Nhớ dậy ăn sáng đấy nhé.”

“Papa, dạo này mẹ ham ăn lười làm.” Lạc Lạc ngồi trên xe mách lẻo tội mẹ, “Lần trước con bảo con muốn ăn xương hầm, kết quả mẹ mới làm được một nửa đã kêu mệt phải đi nghỉ ngơi, sau đó liền đưa con về nhà ông nội!”

Tiêu Trí Viễn nhíu mày, Tang Tử Quan mấy ngày nay thực sự có chút kì quặc.

“Papa, tới rồi tới rồi.” Lạc Lạc hô lên, “Papa đi quá rồi… Dừng lại thôi.”

Tiêu Trí Viễn vội vàng đạp phanh, giúp Lạc Lạc tháo dây an toàn, sau đó hôn lên má con bé: “Đi học đi.” Anh nghĩ có lẽ hôm nay nên đưa Tử Quan đến bệnh viện kiểm tra, cho nên lập tức trở về nhà.

Thực ra Tang Tử Quan đã dậy, chỉ là cố níu kéo chiếc giường ấm áp nên không chịu đứng dậy.

“Tiêu Trí Viễn, em muốn uống nước.” Vừa thấy anh về, Tang Tử Quan liền ngồi dậy, “Còn báo ngày hôm nay đâu?”

Tiêu Trí Viễn cầm báo và nước vào phòng, xoa tóc cô: “Đói không?”

“Không muốn ăn.” Tang Tử Quan nhìn anh.

“Cũng được.” Tiêu Trí Viễn đứng dậy, rất tự nhiên đứng cởϊ qυầи áo ra, vì anh đưa lưng về phía Tang Tử Quan cho nên cô có thể thấy rất rõ đường cong khỏe khoắn của anh.

“Nè, vô duyên quá.” Tang Tử Quan cười rồi giả bộ nhắm mắt lại, “Anh cởϊ qυầи áo làm gì?”

Tiêu Trí Viễn chắp tay sau lưng, cười và tiến về phía giường, giọng khàn khàn, “Em chọc phải lưu manh rồi…”

“Này, tối qua còn chưa đủ sao…” Tử Quan trốn vào chăn không chịu ra, giọng nói rầu rĩ, “Em khó chịu thật mà.”

“Được rồi, không trêu em nữa.” Tiêu Trí Viễn kiên nhẫn chui vào chăn cô, cười, “Anh nằm với em thêm chút nữa…”

“Vậy không được động tay động chân nhé…”

“Được.” Trả lời rất chắc chắn.

“Thế tay anh đang làm gì vậy??? Này…”

Chiếc chăn trắng sạch mềm mại kéo qua kéo lại hồi lâu càng thêm nhàu nhĩ, cằm Tiêu Trí Viễn dựa vào bờ vai đầy dấu hôn của Tang Tử Quan, giọng nói khàn đặc, “Vợ à…”

“Hả?” Tang Tử Quan mặc kệ anh ôm, vốn dĩ đang ngồi bất động, đột nhiên lại nghĩ ra điều gì đó, “Anh ngày mai phải đi công tác!”

“Ừm…” Anh cắn nhẹ lên vai cô, “Hay là em đi cùng anh luôn?”

Tang Tử Quan quay đầu lại, trợn mắt nhìn anh, “Đi mấy ngày?”

“Còn phải xem lịch trình của đối phương đã.” Tiêu Trí Viễn mỉm cười, khóe môi cong lên, “Cũng hay đấy, tiểu biệt thắng tân hôn.”

“Xì, vợ chồng già rồi.” Mặt Tang Tử Quan đỏ bừng, muốn ăn miếng trả miếng nên quay sang cắn môi anh.

“Bảo bối, đừng có mà trêu anh.” Anh nghiêm trang đẩy cô ra, “Anh sợ cơ thể em không chịu nổi.”

Cuối cùng anh vẫn dứng dậy đun cháo trước cho cô, anh nói, “Dậy nhanh lên, đừng nằm cố nữa.”

“Ừ.” Tang Tử Quan uể oải trả lời, không hề có thành ý.

“Anh thấy trước đây em có lười biếng thế này đâu?” Tiêu Trí Viễn nhíu mày, nhìn cô như nhìn một đứa trẻ.

“Trước đây phải đưa Lạc Lạc đi học…” Tang Tử Quan nhìn anh mỉm cười, “Bây giờ đã có anh rồi!”

Đáy lòng Tiêu Trí Viễn mềm hẳn đi, đột nhiên anh có cảm giác đạt thành tựu, cảm giác này còn vượt xa lần chiến thắng trong vụ thu mua Quảng Xương đó. Anh mỉm cười, rồi đi ra hâm lại sữa đậu nành, sau đó mới ngửa đầu về phía phòng ngủ hô một tiếng, “Nhanh lên ra ăn sáng nè.”

Đáp lại anh là tiếng vật gì đó nặng nề rơi xuống đất.

Tiêu Trí Viễn giật mình, vội vàng chạy vào phòng ngủ, phát hiện Tang Tử Quan ngất xỉu ngã trong nhà tắm, không hề động đậy.

“Tử Quan!” Tiêu Trí Viễn không nhận ra giọng nói của mình gấp gáp đến mức nào, chẳng để tâm đến việc bàn tay mình vẫn còn ướt sũng mà đặt cô ngồi dậy, rồi bế cô lên giường. May mà lúc anh gọi điện thoại cho trợ lý thì Tang Tử Quan cũng tỉnh lại, “Em vừa nãy bị sao vậy?”

“Hỏi em mấy lần có phải bị ốm hay không mà cứ chối, đến khi ngất xỉu rồi mới lòi đuôi ra.” Ngữ khí Tiêu Trí Viễn đã có chút trách móc.

“Em không sao, chắc là sáng sớm bị tụt huyết áp thôi.” Tang Tử Quan vẫn cảm thấy hơi đau đầu nhưng không dám nhiều lời nữa.

Tiêu Trí Viễn mím môi, đáy lòng có cảm giác hối hận… cho đến giờ anh vẫn tự tin rằng bản thân mình tự chủ rất tốt. Không biết có phải giận quá nên mới nặng lời với Tử Quan như vậy hay không, anh đành vội vàng mặc quần áo cho cô rồi đẩy cô ra cửa.

Lúc Tang Tử Quan bị nhét vào xe, cô cảm thấy anh đúng là cẩn thận quá đáng. Gần dây chỉ là cô quá bận rộn nên mới gầy đi một chút, thế mà Tiêu Trí Viễn cứ lo lắng mãi, lại còn bắt cô đến bệnh viện kiểm tra mà không cho phép cô kháng cự nữa chứ.

Không ngờ tới bệnh viện, chỉ làm một xét nghiệm nho nhỏ đã phát hiện ra “tâm bệnh”.

“Anh Tiêu, cô Tiêu, chúc mừng.” Bác sĩ nhìn kết quả xét nghiệm, mỉm cười.

Lúc Tang Tử Quan còn chưa hiểu gì thì Tiêu Trí Viễn đã hiểu ngay, vẻ mặt anh đờ đẫn hỏi bác sĩ, “Vợ tôi mang thai à?”

“Đúng vậy.” Bác sĩ giải thích thêm, “Lúc mới mang thai xuất hiện triệu chứng ngất xỉu, buồn nôn là điều rất bình thường…” Đường cong trên mặt Tiêu Trí Viễn vẫn co rúm, không hề thả lỏng, chỉ là Tang Tử Quan có thể nhận ra năm ngón tay anh vẫn l*иg chặt vào năm ngón tay cô, còn hơi run rẩy nữa.

“Mấy hôm trước bà xã tôi bị cảm, lúc đó bác sĩ đã kê đơn thuốc cho cô ấy, tôi sẽ về lấy đơn thuốc đến đây, phiền ông xem xem có vấn đề gì không…” Tiêu Trí Viễn nghĩ kĩ một hồi lâu, “Còn nữa, tối qua cũng uống chút rượu…”

Ngay cả bác sĩ cũng nhìn ra người cha trẻ với vẻ bề ngoài lúc nào cũng ung dung bình thản này tâm trạng đang rối bời, sốt ruột cỡ nào. Nên ông chỉ cười cười, “Anh Tiêu đừng lo lắng quá, nếu anh sợ thì có thể để bà xã ở đây theo dõi một ngày…”

Mãi đến khi phòng bệnh chỉ còn hai người, Tiêu Trí Viễn mới cởϊ áσ khoác vắt lên sofa, mặt lạnh như một tảng băng.

Tang Tử Quan cuối cùng cũng bột phát, “Này, anh sao vậy?”

“Hả?” Anh đáp có vẻ hoảng hốt, xua xua tay về phía cô, ý bảo phải ra ngoài gọi điện đã.

Không lâu sau Tiêu Trí Viễn quay lại phòng bệnh, ngồi xuống bên giường cô, tiếp tục chủ đề ban nãy, “Em muốn nói gì?”

“Anh không vui à?” Tang Tử Quan nhìn thẳng anh.

“Ơ, đâu có.” Tiêu Trí Viễn bình thản nói, “Anh mới vừa gọi điện thoại, không đi công tác nữa, để Trần Phán đi.”

“Không phải bà xã Trần Phán tháng sau sinh con sao?”

“Đâu có đi công tác đến tận tháng sau.” Tiêu Trí Viễn đứng lên rót nước cho cô, thản nhiên nói, “Ai bảo anh là ông chủ?”

Tang Tử Quan nghoẹo đầu đi, “Tiêu Trí Viễn, em hỏi anh… có phải là anh không vui không? Bày cái bộ mặt ấy ra cho ai xem? Em cũng thấy tâm trạng anh không tốt!”

Tiêu Trí Viễn giật mình, nhệch miệng ra tạo thành một nụ cười.

Tang Tử Quan phì cười một tiếng.

Anh thở dài, ngồi xuống bên cạnh Tang Tử Quan, “Vợ, không phải anh không vui mà là quá vui… Anh sợ mình chăm sóc em không tốt…”