Lúc rời đi, thực ra là anh có nghe thấy tiếng khóc của con bé ở phòng bên cạnh, trái tim anh như bị siết chặt lại một cái, anh phải cố gắng kiềm chế cảm xúc bản thân, nhưng lại nghe thấy Phương Gia Lăng nói: “Anh có thể đi gặp con bé.”
Nhưng anh lại lắc đầu, sống lưng rất thẳng: “Quảng Xương đã rơi vào tay tôi, tôi cũng đã đồng ý trả Lạc Lạc lại cho anh.”
Giọng nói của Phương Gia Lăng cất lên từ phía sau có phần châm chọc: “Rất nhiều chuyện anh và tôi đều hiểu rõ… là không thể nào trao đổi được. Nếu ban đầu tôi là người lựa chọn trao đổi, thì bây giờ tôi sẽ không để anh đắc ý đâu.”
Tiêu Trí Viễn xoay người lại, trên đôi môi mỏng là ý cười đậm đà: “Không lâu nữa anh sẽ được như vậy, Phương tổng.”
Trở về chuyến này, anh chỉ cảm thấy sự mệt mỏi ngày càng đến với anh nhiều hơn, cho nên khi trông thấy bóng dáng phía trước, anh không thể không nghĩ bản thân đã bị hoa mắt.
Anh vẫn còn nhớ rất rõ, lần đầu tiên Tang Tử Quan theo anh về nhà, bộ đồ cô mặc cũng là loại váy liền áo này. Đương nhiên bộ đồ đó là anh nhờ người chọn giúp, nhưng lúc ấy cô gầy đến đáng sợ, rõ ràng chiếc váy ấy đã là size nhỏ nhất nhưng phần eo vẫn mảnh khảnh như trước…
Đang lúc ngỡ ngàng thì một cô gái mặc bộ đồ màu trắng sữa sải bước tiến nhanh đến trước mặt anh, mỉm cười: “Có bất ngờ không nào?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn ấy dần hiện lên rõ ràng, ngũ quan dù rất giống nhau thì vẫn chỉ là hai người khác nhau mà thôi.
Tiêu Trí Viễn mỉm cười, mặc kệ cô ta ôm lấy chính mình, anh hỏi: “Sao em biết anh đáp chuyến bay này?”
“Suýt nữa thì không kịp đón anh.” Trác Sam mỉm cười rạng rỡ, ôm lấy cánh tay anh, “Mình đi thôi.”
Hôm qua Tiêu Trí Viễn tự đến sân bay một mình nên xe ô tô của anh vẫn còn ở trong gara, anh đưa cô đi lấy xe, khởi động xe rồi đi về phía cửa ra của gara.
Lúc này hình như cũng không có ai đến đỗ xe hay lấy xe nên trong gara vô cùng yên tĩnh, Trác Sam nhìn bộ dạng chuyên tâm lái xe của anh, đôi lông mày trở nên vô cùng cuốn hút, nhưng dường như vẫn chất chứa đầy tâm sự.
Trong lòng cô không phải là không mất mát, nếu như trước kia khi ở bên người đàn ông này cô thường xuyên cảm thấy lo âu, sợ hãi mình không thể chinh phục được anh… thì hôm nay cô đã gặp được vợ cũ của anh rồi.
Tao nhã, lịch sự, xinh đẹp, cũng là một cô gái không tệ, có điều, cô hơn cô ta ở phần tuổi tác… hạ thấp cửa sổ ô tô xuống, cô ngắm chính mình trong kính lần nữa, đôi môi được tô son màu cam, trang sức bạc lóng lánh, nước hoa nhàn nhạt mang hương vị hoa quả mà anh thích. Trác Sam khẽ cắn môi, nghiêng người ôm chầm lấy cánh tay đang đặt trên vô lăng của anh, trên trán có chút giận dỗi: “Đã một tuần không gặp rồi, anh không nhớ em chút nào sao?”
Anh chỉ nhếch môi một cái, rồi nói: “Đừng lộn xộn, anh đang lái xe.”
“Em cứ thích lộn xộn đấy.” Trác Sam đột nhiên tháo dây an toàn ra, chồm về phía trước vòng tay ôm lấy cổ anh, nhẹ nhàng hôn lên má anh.
Tiêu Trí Viễn đành phải đạp phanh, giơ một tay ra như muốn ngăn cô lại. Nhưng cô vẫn không chịu từ bỏ, dùng răng cửa khẽ cắn lên môi anh, hai tay càng càn rỡ mà lướt qua lướt lại, chóp mũi chạm khẽ lên chóp mũi anh.
Mùi hương nhàn nhạt này… Trong lòng Tiêu Trí Viễn nổi lên một ngọn lửa nho nhỏ, anh trở nên nghiêm túc, nhìn cô với vẻ kỳ lạ, giọng nói trầm đến khàn đặc: “Em… đổi nước hoa?”
Mái tóc màu hạt dẻ vừa dày vừa dài, trong mắt cô gái trẻ có vài phần du͙© vọиɠ chưa tiêu tan, cô dùng sức cắn nhẹ môi mình đầy lẳиɠ ɭơ, một chăn vắt vẻo ngồi trên đùi anh, tay nâng mặt anh lên, rồi lại hôn xuống thật sâu, “Anh ngửi thấy sao?”
Tiêu Trí Viễn đột nhiên không biết nên đón tiếp sự nhiệt tình này thế nào, cô thậm chí còn chủ động hơn cả anh, cô đặt tay anh lên váy mình, một tay cô vẫn quàng lên cổ anh như cũ, đầu ngón tay kia đã chạm vào phần da trong lưng anh, một tay đặt lên gáy anh, chậm rãi tiến thẳng xuống ngực, rồi cuối cùng là đùi.
“Trác Sam…” Anh thở dốc đẩy cô ra, anh nói: “Đừng lộn xộn, để anh lái xe.”
Cô lúc này đã ngồi lên người anh hoàn toàn, trên cao nhìn xuống, quần áo nửa kín nửa hở, “Không sao đâu, ở đây không có người!”
Tiêu Trí Viễn đỡ thắt lưng cô, cố gắng đẩy cô về phía ghế lái phụ, không phát hiện ra người chờ phía sau đã xuống xe, vội vàng tiến về phía chiếc ô tô màu bạc nửa ngày không chịu lái đi này.
Chuyến bay của Phương Tự bị hủy vì cơn bão nên cô nàng đã được hãng hàng không sắp xếp nghỉ ngơi tại một khách sạn. Tang Tử Quan buồn phiền khi phải chạy hết cả một vòng sân bay rồi lại phải xuống lấy xe của mình, thế nhưng chiếc Lexus phía trước mãi không chịu đi. Cô đã ấn còi rất nhiều lần, vì vậy đành phải xuống xe gõ cửa chiếc xe vô duyên ấy.
Thực ra, lờ mờ cũng có thể nhìn thấy người ngồi trong xe ấy là một đôi nam nữ, cô cũng không muốn phá hỏng chuyện tốt của người khác nên chờ khi cửa xe hạ xuống mới nhắm mắt lại, nói thật nhanh: “Phiền anh đỗ xe sang bên trái hoặc bên phải được không?”
Nửa ngày vẫn không thấy đối phương trả lời, Tang Tử Quan đành phải mở mắt nhìn vào trong xe, ngay lập tức bị ngỡ ngàng, cái tên thốt ra khỏi miệng cô là: “Trác Sam!”
Tay cô ta vẫn quấn trên cổ người đàn ông kia, triền miên dây dưa khăng khít đến nỗi son môi bị nhoèn cả ra ngoài mà không phát hiện ra. Cô vốn nghĩ bản thân quá đường đột, thế nhưng người đàn ông mà Trác Sam đang ôm lại là…
Tang Tử Quan cảm thấy tay chân mình run lên, cô chưa bao giờ tưởng tượng ra bản thân cô sẽ gặp lại anh trong một hoàn cảnh đáng xấu hổ như vậy. Cô nhanh chóng ưỡn thẳng lưng, nói với Tiêu Trí Viễn: “Xin lỗi, anh đổi xe, tôi không nhận ra.” Sau đó dùng tốc độ nhanh nhất xoay người quay về ngồi lên xe mình, im lặng chờ đợi.
Xe phía trước cuối cùng cũng đi, Tang Tử Quan liền đi theo, chậm rãi rời khỏi gara.
Thực ra họ quay về trung tâm thành phố trên cùng một con đường, có điều Tử Quan trông thấy tốc độ của chiếc xe kia không thể nói là nhanh nên cô nhanh chóng quyết định sẽ đi bằng đường cao tốc của sân bay. Cô tình nguyện phung phí mất thêm đôi ba tiếng đồng hồ còn hơn là phải nghĩ đến tình huống khiến người ta ghê tởm đó.
Tiêu Trí Viễn thông qua gương chiếu hậu trông thấy chiếc xe phía sau đã đi bằng một đường khác, bất giác anh giảm tốc độ, mặc kệ các chiếc xe phía sau vượt mặt mình, rất lâu sau anh mới hỏi: “Sao em lại quen cô ấy?”
Cô gái bên cạnh đương nhiên lại thu lại sự chủ động vừa rồi, trong ánh mắt có phần bất an: “Ban nãy công ty có một hợp đồng, cô ấy… tiện đường chở em ra sân bay.”
Tiêu Trí Viễn không có phản ứng gì, chỉ nheo hai mắt lại: “Em biết cô ấy là ai phải không?”
“Không phải…” Trác Sam do dự, chẳng biết nên đáp lại thế nào mới khiến anh hài lòng.
Xe tăng tốc đi nhanh hơn cho đến tận khi trên lề đường xuất hiện một trạm taxi và một trạm dừng xe bus, anh mới giảm tốc rồi cho xe dừng hẳn. Anh nhẹ nhàng nói với cô: “Có mang tiền đi không?”
“Hả?” Cô trợn mắt, có chút khó hiểu.
Tiêu Trí Viễn không nói thêm gì nữa, mở ví lấy tiền, “Bắt xe từ đây về thành phố, có lẽ từng này là đủ.”
Cô nhìn người đàn ông không có biểu cảm này, nơi sâu nhất trong đáy lòng như bị kết băng, hơi lạnh bắt đầu lan tỏa.
Nhưng hiển nhiên là anh không muốn nhiều lời với cô, chỉ xuất phát từ phép lịch sự nên mới chờ cô tự động xuống xe.
“Cô ta không phải là vợ cũ của anh hay sao?” Trác Sam nuốt nước bọt đánh ực một tiếng, ngập ngừng, “Hai người…”
“Cô Trác, sau khi tôi ly hôn cô thật sự là người phụ nữ duy nhất khiến tôi cảm thấy thoải mái khi ở bên cạnh…” Anh thản nhiên nói, “Nhưng xin lỗi vì không nói rõ trước khiến cô hiểu lầm… cô lại tự nghĩ bản thân mình là bạn gái tôi, tôi cũng có phần sai sót. Rất xin lỗi.”
Cô nhìn anh ngỡ ngàng, thất thố kéo cánh tay anh: “Anh nói… chia tay ư?”