Màu sắc sống động trên đời này biến thành hai màu trắng đen, Tang Tử Quan ngơ ngẩn ngồi xuống, thì thào: “Lạc Lạc… Lạc Lạc là con gái của anh cơ mà.”
Tiêu Trí Viễn hơi cụp mi xuống, hàng mi dài và dày đã che đi tâm trạng đang cuồn cuộn trong lòng anh, anh nói: “Nó là con gái của chị gái cô và Phương Gia Lăng.”
Đột nhiên trong lúc ấy, Tang Tử Quan cảm thấy bản thân thật buồn cười.
Trên thế giới này, cái gì là thật? Cái gì là giả?
Nếu như Lạc Lạc thật sự là con gái của chị cô và Phương Gia Lăng thì bản thân cô được coi là gì? Tiêu Trí Viễn được coi là gì?
“Tôi không hiểu.” Cô có chút đờ đẫn, khó khăn hỏi, “Vì sao… anh lại gạt tôi như thế?”
Lời giải thích của Tiêu Trí Viễn lại cực kỳ lạnh lùng, “Một mặt là vì cô, mặt khác, là vì Phương Gia Lăng.”
“Lúc đầu, tôi dùng Lạc Lạc để giữ cô bên cạnh mình, nếu tôi nói nó không phải là con tôi nhất định cô sẽ không do dự mà rời khỏi tôi. Mặt khác, để đối phó với Phương Gia Lăng, Lạc Lạc là lợi thế cuối cùng của tôi.”
Khi nghe thấy vế câu cuối cùng kia, Tang Tử Quan chỉ cảm thấy hai tai mình cứ ong ong lên, mắt nhìn mọi vật cũng hoa lên, cô không chút do dự đứng lên, dùng hết sức mà tung về phía đối diện một bạt tai.
Chát… một tiếng vang lanh lảnh.
Phản lực khiến lòng bàn tay cô đau rát, trong giây lát đã mất đi tri giác. Tang Tử Quan nhìn thẳng vào người đàn ông không thèm trốn tránh kia: “Đây mới là lý do thực sự của anh, phải không?”
Anh nhìn cô không rời, giọng nói vẫn khiến người ta lạnh tới tim gan như trước, “Tang Tử Quan, ngày đó tôi chưa nhắc cô hay sao? Nếu như cô không đem toàn bộ tin tức tiết lộ cho Phương Gia Lăng, chúng ta có lẽ không phải đi đến bước này.”
Anh ta nói không sai… Một chút cũng không sai… Tang Tử Quan lùi về sau vài bước, giơ tay vịn lấy thành bàn, phải rồi, nên trách ai đây?
Trách lòng dạ thâm hiểm của Tiêu Trí Viễn hay là trách anh tàn khốc?
Không…Không… Vốn dĩ không cần đi tới bước này.
Nên trách bản thân cô tự cho mình là thông minh.
Cứ tưởng rằng làm như vậy có thể hoàn toàn từ bỏ, hoàn toàn rời khỏi, nào ngờ cô đã bị mù mất rồi. Loanh quanh trong thế giới tàn khốc này, cô chỉ có thể dựa vào thương hại của người ngoài nên mới tồn tại được đến bây giờ.
Cô ngẩng đầu lên lần nữa, cố gắng kiềm chế dòng nước mắt sắp rơi xuống: “Vậy Lạc Lạc đang ở đâu?”
“Phương Gia Lăng đón đi rồi.” Nơi sâu nhất trong mắt Tiêu Trí Viễn cuộn lên mãnh liệt rồi biến mất rất nhanh, “Phương Gia Lăng sẽ chăm sóc tốt cho nó. Nếu không… anh ta cũng sẽ không đồng ý cuộc giao dịch này.”
“Nhưng Tiêu Trí Viễn à, con bé cũng là… con gái của anh cơ mà?” Tang Tử Quan trừng mắt nhìn, cuối cùng có thứ gì đó không thể kiềm chế được nữa mà rào rào rơi xuống, nóng hổi lướt qua da thịt, “Anh cứ đem nó cho đi như vậy sao… Bốn năm nay…anh không hề có tình cảm gì với nó ư?”
Anh bình tĩnh nhìn thẳng cô, dường như những lời vừa nãy chỉ là trong một câu chuyện cười mà thôi, khóe môi hơi nhếch lên, “Đúng vậy, thời gian bốn năm trời, một khoảng thời gian dài như thế… Vậy cô có dành chút tình cảm nào cho tôi không?”
Nụ cười lạnh lùng ấy như vô vàn mũi kim sắc nhọn đâm vào thật khẽ, máu tươi chảy ra nhuộm đỏ tất cả mọi thứ trước mắt. Ánh mắt Tang Tử Quan nhìn anh đã có phần mờ đi, nhẹ giọng hỏi: “Vậy thì… Tôi còn có thể gặp Lạc Lạc không?”
“Vài năm nữa rồi nói.” Tiêu trí Viễn thản nhiên, “Phương gia không mong chuyện này bị quá nhiều người biết nên định đưa Lạc Lạc ra nước ngoài.” Anh tiến lên phía trước vài bước, khom lưng ngồi xổm xuống, khẽ gạt nhẹ nước mắt đọng trên má Tang Tử Quan đi, giọng nói vẫn không hề có độ ấm nào như trước, “Lạc Lạc vốn dĩ không phải của tôi cũng không phải của cô, nghĩ thoáng một chút.”
Nghĩ thoáng một chút… Cô phải nghĩ thoáng thế nào đây?
Tiêu Trí Viễn đi rồi, Tang Tử Quan vẫn ngồi chết lặng trên sofa luôn suy nghĩ về đoạn đối thoại vừa nãy.
Thời gian bốn năm, từ đả kích của sự phản bội đến sự ra đi của chị gái, Lạc Lạc chính là người đã cứu rỗi cô hết lần này đến lần khác. Tất cả ước mơ, hoài bão của cô đều đặt trên người tiểu cô nương này… Cô còn muốn nhìn thấy con gái đến trường, còn muốn tham gia những cuộc họp phụ huynh của con gái, muốn chứng kiến con gái mình yêu đương, muốn đưa con gái ra nước ngoài du học, muốn thấy con gái đi lấy chồng…
Nhưng giờ đây, e là trong cuộc sống sau này của Lạc Lạc sẽ không còn sự tồn tại của cô nữa.
Hoặc là, sau hai ba năm nữa, khi Lạc Lạc trông thấy cô sẽ không còn thân thiết mà bổ nhào lên gọi “Mẹ!” “Mẹ!” nữa…
“Không thể nào!” Tang Tử Quan thức dậy trong cơn nửa tỉnh nửa mê, hoảng loạn bấm di động, cô bấm số máy của Phương Gia Lăng…
“Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”
Cô buồn bã ngắt máy, suy nghĩ một chút rồi gọi cho đồng nghiệp cũ Elle.
Không ngờ điện thoại được bắt máy rất nhanh, trong giọng nói có vài phần trêu chọc: “Tiêu phu nhân, bây giờ mới nhớ đến người bạn già này ư?”
Tang Tử Quan không có tâm trạng đùa giỡn với cô nàng, chỉ lầm bầm nói: “Phương tổng có ở đó không?”
“Mấy ngày nay Phương tổng không đi làm.” Elle nghe ra có chút không phù hợp, bèn hỏi: “Cậu làm sao thế? Tìm Phương tổng có việc gì à? Tớ giúp cậu nhắn cho anh ấy nhé.”
Tang Tử Quan không biết mình đã nói gì, cô chỉ nhớ mình đã vội vội vàng vàng cúp máy. Cô ngồi xuống, vừa vặn trông thấy tấm ảnh chụp lúc Lạc Lạc hai tuổi được kẹp trong khung ảnh: thời điểm đó, tóc con bé vẫn còn khá thưa, cô luôn lo lắng điều này, không ngờ nửa năm sau, tóc con bé đột nhiên trở nên rất dày và đen tuyền… Trong căn phòng này, góc nào cũng chứa đầy dấu vết của con bé. Cô nhìn bốn phía xung quanh, bỗng nhiên xuất hiện một loại cảm giác nghẹn ngào không thở nổi.
Kể từ sau đêm hôm đó, Tang Tử Quan không còn gặp lại Tiêu Trí Viễn lần nào nữa. Những thủ tục ly hôn có liên quan đều do luật sư giải quyết từ đầu đến cuối, ngày hẹn gặp mặt, luật sư giải thích cặn kẽ những tài sản cô được nhận sau khi ly hôn.
Anh rất hào phóng với cô, luật sư giảng giải về những phần bất động sản và cả phần tiền mặt khổng lồ mất tròn một buổi sáng. Tang Tử Quan chỉ cúi đầu, liên tục ký tên lên những giấy tờ đó, chẳng có bất cứ điều gì lọt vào tai cô.
Luật sư nói nhiều đến nỗi miệng đắng lưỡi khô nhưng không ngờ Tiêu phu nhân ngồi đối diện lại cười rất thản nhiên: “Tôi không hiểu lắm về mấy điều này, nhưng không phải tất cả những tài sản được tạo ra trong hôn nhân đều được chia làm đôi hay sao? Giá trị thực của Tiêu Trí Viễn chỉ có một chút thế thôi sao?”
Đối phương giật mình, lập tức trưng ra vẻ chuyên nghiệp đã được rèn giũa hàng ngày, “Tiêu phu nhân, xem ra cô cũng rất thông hiểu “luật hôn nhân và gia đình” mới… Là thế này…”
“Không cần giải thích nữa, anh cứ gọi điện hỏi xem anh ta có đồng ý hay không đi đã.” Chiếc ghế xoay vừa trượt đi, cô đã đưa lưng về phía người luật sư, rồi không chịu mở miệng nói thêm gì nữa.
Luật sư đi ra khỏi cửa hàng, Tang Tử Quan bất an nhìn ra bầu trời xanh thẳm ngoài cửa sổ, sau một trận mưa lớn tối qua, bầu trời bây giờ đặc biệt trong xanh. Cô đợi một lát thì luật sư đã tiến vào, đưa điện thoại di động cho cô, “Tiêu tiên sinh muốn nói chuyện với cô.”
Cô nhận máy, giọng nói rất nhạt: “Cuối cùng anh cũng đồng ý nói chuyện với tôi.”
Giọng anh có vài phần mệt mỏi, cũng có vài phần không tự nhiên: “Bận quá.”
Có lẽ là không tìm được từ ngữ nào để ứng phó, Tang Tử Quan nhất thời im lặng.
Nhưng anh lại chủ động nói: “Luật sư đã nói với tôi rồi. Chủ yếu là vì trong nhà còn có liên quan đến một số ít cổ phần mà tôi đang nắm giữ, tình huống hơi phức tạp, tương đối khó phân chia, nhưng nếu cô muốn, tôi sẽ bảo họ lưu tâm.”
Tang Tử Quan mím môi cười tự giễu, cầm máy di động rồi đứng lên đi đến bên cạnh cửa sổ, nhìn cái bóng của chính mình được kéo ra thật dài.