Khi Anh Gặp Em

Chương 70

“Không cần gọi.” Vẻ mặt lạnh lùng của hai cha con anh giống hệt nhau, lão gia giơ tay ra ấn vào nút kết thúc cuộc gọi, “Tiêu Trí Viễn, tôi vẫn luôn không hiểu được vì sao anh lại kháng cự việc công bố tin tức của Tử Quan và Lạc Lạc ra ngoài đến vậy…mãi đến ban nãy, cuối cùng tôi đã hiểu rồi.”

Tiêu Trí Viễn nhìn cơn lốc đang xoáy tròn trong mắt cha mình, anh cảm thấy hơi hơi bất an.

Lão gia nói từng chữ thật rõ ràng: “Anh giải thích cho tôi, tại sao anh và Tử Quan đều là nhóm máu O, vậy mà Lạc Lạc lại là nhóm máu B?”

Tiêu Trí Viễn thu lại vẻ bất an ở sâu trong mắt mình rất nhanh, “Ai bảo vậy? Lạc Lạc là nhóm máu O.”

“Những xét nghiệm máu của Lạc Lạc từ lúc sinh ra đến giờ anh đều đã động tay vào hết rồi.” Mấy tờ giấy bị ông già hung dữ ném thẳng lên mặt Tiêu Trí Viễn, đương nhiên là ông đã bị thái độ này của anh làm cho giận dữ, “ Đến giờ vẫn còn muốn lừa dối tôi ư? Nhìn cho kỹ đi, đây là xét nghiệm máu nó vừa mới kiểm tra xong!”

Tiêu Trí Viễn giữ im lặng, khí nén trong phòng đủ để cuồng phong có thể thổi bùng lên bất cứ lúc nào.

“Anh nói đi! Nói đi! Tiêu gia chúng ta bốn năm nay đang nuôi con thay ai?” Ông cười giận dữ, “Khi tin này bị tung ra ngoài! Cái tít tiếp theo chính là scandal vợ Tiêu Trí Viễn đi nɠɵạı ŧìиɧ!!!”

Việc đã đến nước này, Tiêu Trí Viễn biết rằng có lừa dối thêm nữa cũng vô dụng. Anh giữ bình tĩnh cúi người nhặt tờ giấy xét nghiệm đó lên, bỏ vào máy hủy giấy, động tác rất ung dung bình thản. Đợi đến khi bốn tờ giấy đó thành bột giấy anh mới ngẩng đầu lên, nói với cha mình: “Bất luận Lạc Lạc do ai sinh ra thì nó đều là con của con. Cha, cha hãy coi như là không biết chuyện này được không? Con không muốn Tử Quan bị ảnh hưởng, ít nhất là… trong khoảng thời gian này.”

Cây gậy bị nhấc lên thật cao rồi rơi vào lưng Tiêu Trí Viễn, lúc chiếc gậy quét qua, ngay cả màn hình vi tính cũng rơi xuống mặt đất, loảng xoảng vỡ tan tành, có thể hình dung được động tác này của lão gia mạnh đến mức nào.

Nhưng Tiêu Trí Viễn vẫn đứng thẳng lưng, không tránh, cũng không kêu đau, chỉ nhắc lại một lần nữa, “Con không muốn bất cứ ai biết chuyện này.”

Lão gia giận sôi người, lại tiếp tục giơ gậy lên, bốp một tiếng, dường như muốn đánh gãy sống lưng Tiêu Trí Viễn.

Nhưng anh vẫn kiên cường như vậy, không hề nhúc nhích.

“Tại sao vậy?” Lão gia cuối cùng cũng nói ra ba tiếng này từ đôi môi hơi nhếch lên của mình.

Trầm mặc thật lâu, anh hơi ngẩng đầu lên, nói rất nhỏ: “Con không muốn ly hôn.”

Ánh tà dương chốn thành thị thẫm màu từ ngoài cửa sổ chiếu vào trong phòng, khiến khuôn mặt Tiêu Trí Viễn nhìn qua có phần tái mét, rồi lại thêm chút hòa nhã. Vẻ mặt này của nó… thật giống mình, cũng thật giống mẹ nó, ông già thở hổn hển, cây gậy bị hạ thấp xuống dần. Ông vẫn còn nhớ rất rõ lúc con trai nói chuyện sắp kết hôn với ông… Vẻ mặt anh khi đó dù bình tĩnh thản nhiên nhưng không thể che giấu được vẻ vui mừng chờ mong trong mắt. Nghe xong hoàn cảnh của cô gái đó, ông cũng chỉ nhíu mày một cái, có lẽ với xuất thân, tướng mạo, phẩm chất của con trai mình, vốn dĩ ông có thể tìm được cho anh một người phụ nữ môn đăng hộ đối hơn nhiều, ông khéo léo hỏi một câu: “Cô gái đó đã sẵn sàng chưa?”

Thực ra, ông không hề để tâm đến chuyện môn đăng hộ đối gì hết, chỉ cảm thấy nên nhắc nhở con trai quan tâm đến tương lai sự nghiệp của mình, ít nhất là cũng không được khác biệt nhau quá nhiều. Nhưng Tiêu Trí Viễn chỉ mỉm cười kín đáo, chầm chậm nói: “Không sao ạ, con đã chuẩn bị tốt rồi.”

Lần đầu tiên ông trông thấy con mình cười vui đến vậy, hệt như một đứa trẻ vừa có được món đồ chơi mình yêu thích nhất, trong nét mặt vẫn còn ẩn dấu vài phần ngây thơ. Thôi được, chuyện nhân duyên này vốn dĩ đã là do trời định trước, chưa vợ mà đã có con… nghe cũng thấy không giống như loại chuyện mà con trai ông có thể làm ra. Vì vậy ông không khỏi tò mò về cô gái kia, “Đưa nó về nhà ăn bữa cơm đi, hơn nữa, cháu gái nhà họ Tiêu chúng ta không thể lưu lạc không danh không phận bên ngoài như vậy được.”

Như vậy coi như là đã đồng ý rồi. Lão gia chờ ngày đó thật lâu, ông tận mắt trông thấy Tang Tử Quan ôm một bé gái tới. Con bé đó dường như còn nhỏ hơn cả những đứa trẻ cùng tuổi, nhưng tóc đen tuyền, mắt to tròn nhìn chằm chằm ông rồi bật cười khanh khách, cười đến mức chảy cả nước dãi. Khoảnh khắc ấy, ông già không còn quan tâm đến chuyện gì nữa, luôn miệng nói: “Úi chà, để ta bế một cái nào. Sao trông thấy ông nội lại vui vẻ như vậy hả cháu gái?”

Lạc Lạc… cháu gái bảo bối bốn năm nay của ông, đương nhiên đây không phải cháu ruột ông, nhưng tình cảm bốn năm trời lẽ nào lại là giả?

Lão gia nhớ lại chuyện cũ, vẻ mặt chợt nhã nhặn hơn một chút, dường như chưa bao giờ hung dữ như vừa nãy. Ông vẫn sa sầm như ban nãy, ngồi xuống sofa, lạnh băng nói: “Anh nói cho tôi nghe xem nào!”

Tiêu Trí Viễn ngồi xuống bên cạnh cha, xoa xoa thái dương theo thói quen.

Thư ký và trợ lý bên ngoài đã ầm ĩ hết cả lên, đoán già đoán non không biết lão gia đến khởi binh vấn tội điều gì… Nhưng chẳng ai ngờ, hai cha con họ ngồi đối mặt thẳng thắn với nhau, đây đúng là một chuyện khó tin.

“Con bé cũng không phải là con của Tử Quan.” Tiêu Trí Viễn rầu rĩ nói, “Chúng con chỉ nuôi con hộ người ta mà thôi.”

Lão gia giật mình, “Nếu như vậy sao lúc đầu không nói? Con tưởng ta cổ hủ đến mức sẽ không đồng ý với hai đứa ư?”

Đôi môi mỏng của Tiêu Trí Viễn khẽ nhếch lên, có lẽ câu hỏi này là một câu hỏi khó đối với anh, qua thật lâu sau anh mới giơ tay bẻ lại cổ áo sơmi: “Tử Quan không biết.”

Lão gia nhướn đôi lông mày đã hoa râm của mình lên cao, kinh ngạc, “Gì cơ?”

“Cô ấy vẫn nghĩ Lạc Lạc là con của con.” Khi Tiêu Trí Viễn nói ra những từ này vẻ mặt anh là vô cùng bất đắc dĩ, “Chuyện rất phức tạp, không thể nói rõ trong chốc lát được.”

Nhưng ông già từng trải qua bao sóng gió cuộc đời này có thể nhìn ra, mọi việc đã rõ ràng đến mức không thể rõ ràng hơn nữa. Không cần đến hai giây, ông đã có thể lý giải được cách làm của con trai, nói thẳng: “Tử Quan cho rằng Lạc Lạc là con của con và chị gái nó. Con lại dùng chuyện này ép con bé ở lại bên cạnh mình. Vậy thì… chị gái nó đâu?”

“Lúc con vào công ty, cô ấy là thư ký của con, tên là Hạ Tử Mạn.” Tiêu Trí Viễn dừng lại một lát, “Sau khi sinh Lạc Lạc xong đã qua đời rồi.”

“Tiêu tổng, chủ tịch, xin lỗi đã quấy rầy.” Thư ký khúm núm tiến vào, “Trình tổng của Đông Lâm tới. Nói bất luận thế nào cũng phải gặp anh bằng được. Còn nữa, văn phòng tổng giám đốc đã nhận rất nhiều cuộc điện thoại gọi tới, tất cả đều là… hỏi việc riêng của anh.”

Cha con hai người đều thu tâm trạng lại, lão gia đứng lên trước, chậm rãi nói: “Con xử lý chuyện công ty đi đã.” Ông chậm rãi bước ra phía cửa rồi ngoảnh lại nhìn con trai một giây, ngữ khí vẫn khá lạnh lùng, “Chuyện vừa nói… Ta biết rồi.”

Tiêu Trí Viễn nhìn bóng lưng ông, cổ họng anh bỗng nghẹn lại, cho dù cha anh đối với anh không bao giờ có vẻ trìu mến, lúc nào cũng nghiêm khắc nhưng ông vẫn luôn đáp ứng những yêu cầu của anh. Anh gật đầu, “Cha, con sẽ xử lý tốt.”

Lúc chủ tịch rời đi, văn phòng tổng giám đốc của Thượng Duy vô cùng rối loạn.

Chắc là vì tới vội quá nên Trình Hoành vừa tiến vào văn phòng đã ngồi sụp xuống rồi lau mồ hôi lấm tấm trên mặt, còn không kịp uống ngụm nước, “Tiêu tổng, cuối tuần là phải gửi tiền đặt cọc rồi, nhưng có vài cổ đông lại gọi điện tới, nói là không muốn tham gia nữa… Họ cảm thấy giá chúng ta đưa ra quá cao. Hơn nữa, việc làm giả cổ phiếu, họ nói là không có lửa làm sao có khói…”

Tiêu Trí Viễn chìa ra cho anh ta một chiếc khăn tay, mỉm cười: “Trình tổng, đừng hoảng hốt. Từ từ nói chuyện. Chuyện làm giả cổ phiếu không liên quan gì đến công ty đầu tư Đông Lâm, vấn đề là của nội bộ trong xí nghiệp đầu tư, người ngoài nghe nhầm đồn bậy, chuyện này không ảnh hưởng trực tiếp đến việc thu mua. Hơn nữa, lúc dùng danh nghĩa của Đông Lâm để tham gia vào vụ thu mua Quảng Xương tôi đã nói qua với mấy cổ đông, tương lai chúng ta sẽ sáp nhập dần dần, đến khi nào Đông lâm thay đổi chế độ trở thành công ty con của Thượng Duy thì sẽ chia tiền lãi cho họ, tuyệt đối sẽ không để họ phải ân hận.”