Khi Anh Gặp Em

Chương 63

Ăn cay vào đầu lưỡi lại có một chút ngòn ngọt, Tang Tử Quan cẩn thận uống một ngụm nhỏ nữa, cảm thấy mát lạnh, vô cùng sảng khoái.

“Đây có tính là cuộc sống về hưu non không?” Tang Tử Quan híp mắt, nhìn bầu trời đầy sao trông như những hạt trân châu lớn có nhỏ có, rơi lả tả trên bầu trời, dường như chỉ cần giơ tay lên là có thể lấy được một ngôi: “Em vốn dĩ tưởng rằng dù sao cũng phải chờ đến khi Lạc Lạc trưởng thành rồi mới có thể sống thoải mái như thế này.”

Tiêu Trí Viễn im lặng ngẩng đầu lên nhìn cô gái với gương mắt hơi đỏ này, đáy lòng anh không hiểu sao giật mạnh một cái, như ngứa nhưng lại như đau đớn. Từ rất lâu, dưới một tình huống đã bị xếp đặt trước, cô đã trở thành một bà mẹ trẻ, cô cực khổ nhưng lại rất nỗ lực. Đó có lẽ cũng là nguyên nhân mà trong những năm gần đây, rõ ràng đã chiến tranh, bất đồng, tranh chấp với cô bao lần như thế nhưng vẫn không muốn cô rời khỏi mình.

“nếu em thích, chúng ta cứ cách một thời gian lại đưa Lạc Lạc đến đây chơi vài ngày.”

Tang Tử Quan từ chối bày tỏ quan điểm, ngửa đầu uống một hớp rượu…bây giờ cô đã có thể nuốt hết cả ngụm rượu ấy vào bụng được rồi. Cô nhướn mày, khóe môi, khóe mắt đều là một màu hơi đỏ, nhưng điều ấy lại làm bớt đi phần lạnh lùng thường thấy, mặt khác tăng thêm vẻ quyến rũ rất đặc biệt của cô.

“Tiêu Trí Viễn, chúng ta đã quen nhau bao lâu?”

“Sắp được sáu năm rồi.”

Cô nghiêng đầu, lẩm bẩm: “Đã lâu vậy rồi sao…”

Tiêu Trí Viễn lặng lẽ lấy chén rượu của cô đi, “Đừng uống nữa, em sắp say rồi.”

Tang Tử Quan rướn người lên định cướp lại, hung dữ lườm anh: “Anh làm gì vậy?”

Anh chen chén rượu lại, không cho cô lấy đi, hai bên giằng co, đúng lúc Tiêu Trí Viễn phải đứng lên nhận điện thoại. Cô liền nhân cơ hội đó đoạt lại, vui vẻ tự tại uống xong chén rượu ấy, cả người đều cảm thấy lâng lâng.

Không biết đã qua bao lâu, Tiêu Trí Viễn mới cúp máy rồi quay lại ngồi xuống ghế, vẻ mặt không có gì thay đổi, chỉ hơi liếc mắt nhìn Tang Tử Quan, thyá cô đang co mình trong ghế cười rúc rích, anh bèn giơ tay xoa mặt cô thấy nóng đến kinh người. Anh khẽ thở dài một hơi, nhìn thấy bình rượu đã thấy đáy, anh chợt cảm thấy rất hối hận, đáng lẽ anh không nên cho cô uống loại rượu nặng thế này.

“Tiêu Trí Viễn, đột nhiên em suy nghĩ đến một việc.” Tang Tử Quan nói to, nhưng có vẻ rất lộn xộn.

“Chuyện gì?” Giọng nói anh lãnh đạm khác thường.

“Cuối cùng em đã hiểu… điều anh trân quý nhất là gì rồi.”

Anh giật mình, vô thức hỏi lại: “Cái gì?”

Nhưng Tang Tử Quan không trả lời anh, cô nghiêng đầu ngủ rõ say, tiếng hít thở khe khẽ, chầm chậm khiến buổi tối này có vẻ cô cùng thoải mái.

Anh chỉ có thể một mình mà thu dọn tàn cục, có vẻ như đang cam chịu số phận mà nghiêng người xuống, bế cô về phòng.

Mới đi được một bậc thang, Tang Tử Quan đã chợt thức giấc. Cô mơ màng nhìn bốn phía xung quanh sau cùng toàn bộ sự chú ý của cô dồn đến bàn tay đang đặt trên mặt Tiêu Trí Viễn của mình. Cô dường như đã nhận ra người này, nên dí sát mặt lại gần hơn cuối cùng đặt cả hai tay lên mặt anh, thì thào hỏi: “Tiêu Trí Viễn?”

Dòng nhiệt nóng bỏng trong lòng anh có phần cháy dữ dội, “Ừm” một tiếng.

“Tiêu Trí Viễn…” Cô cười cười rồi gọi tiếp “Tiêu Trí Viễn…”

“Em đã đợi rất lâu, rất lâu rồi…” Cô mơ màng nói năng không rõ ràng, đầu dịu dàng dựa vào lòng anh, “Tiêu Trí Viễn…Em mệt…”

Bước chân anh dừng hẳn lại, cúi đầu, hôn lên thái dương cô, “Anh biết, bảo bối, có anh ở đây.”

Cô cảm nhận được độ ấm trên thái dương, có vẻ như rất thích thú bèn ngửa đầu ra, tìm tòi với vẻ vô cùng chờ mong, thuận thế vòng hai tay quanh cổ anh, thầm thì: “Tiêu Trí Viễn…”

Đó giống như là ba chữ duy nhất cô có thể nói được.

Tiêu Trí Viễn…Tiêu Trí Viễn….

LÚc mới quen, là Tiêu Trí Viễn chín chắn, trấn tĩnh; lúc ở bên nhau, là Tiêu Trí Viễn luôn nhường nhịn cô; lúc trong cuộc sống không hề êm đềm, là Tiêu Trí Viễn tàn khốc quyết liệt… Nhiều Tiêu Trí Viễn như vậy, cô yêu cũng được, hận cũng được…trong sáu năm nay trong cuộc sống của cô chỉ có một mình anh mà thôi.

Hiện tại, cô đã uống rất nhiều rượu, cho nên tất cả yêu hận đều đã bị lãng quên hết…chỉ còn lại ba chữ đó – Tiêu Trí Viễn.

Đây chính là cô gái mà anh cưng chiều vô bờ, luôn dễ dàng bao dung, tha thứ…

Nhưng… cũng là cô gái anh không nắm bắt được.

Anh có thể chờ nhưng không thể dễ dàng tha thứ cho việc cô im lặng mà bày ra chuyện ly hôn này…đó là điểm mấu chốt của anh.

Giống như bốn năm trước, lúc gặp phải hiểu lầm và đau đớn, chỉ cần cô đồng ý kết hôn với mình, anh tình nguyện để cô hận anh cả đời, anh vẫn lựa chọn việc tham lam giữ cô bên cạnh, bất kể là dùng cách thức đê tiện đến mức nào đi nữa.

Dừng bước trong vô thức, đang cúi đầu nhìn vẻ mặt cô thì ánh mắt nồng nàn của cô đã xẹt qua cằm dưới, chậm rãi rơi lên mặt anh, cmả giác bị con mèo nhỏ này nhìn chằm chằm như vậy anh cảm thấy có một chút khó kiềm chế mà hơi run rẩy.

Nếu như nói lần cường bạo trước khiến anh hổ thẹn thì loại hổ thẹn này vẫn không đủ để khiến điều khiển được sự cường bạo của mình.

Cô gái trong lòng anh dĩ nhiên không biết người đàn ông này đã nỗ lực bao nhiêu để khống chế bản thân, đôi mối dường như đã tìm được một nơi mềm mại, liền khẽ mυ'ŧ vào một chút, nhưng cái một chút rất nhỏ ấy lại như một người ném củi cháy vào đám xăng dầu, làm lửa lớn bốc lên hừng hực, nhất thời cháy lớn đến mức không thể khống chế.

Nụ hôn thật lâu này cuối cùng cũng kết thúc, Tiêu Trí Viễn cố chịu thêm chút nữa, chân bước nhanh hơn ôm cô ra khỏi ban công đi vào phòng của mình, luồn tay về phía sau đóng cửa lại.

Điện thoại di động réo chuông.

Anh biết đây là tin nhắn xác nhận mà luật sư gửi tới, có lẽ ở một nơi cách đây hơn trăm cây số, vài ngày nữa, họ sẽ đi theo hai ngả đường khác hẳn nhau. Ngón tay thon dài của Tiêu Trí Viễn đẩy mái tóc của Tang Tử Quan ra, hai con ngươi luôn cuộn sóng của cô lúc này rất tĩnh lặng.

“Tiêu Trí Viễn…”

Anh chợt ý thức được, cả đời này, có thể gần nhau được thế này, họ ý loạn tình mê, họ vô cùng hòa hợp với nhau.

Tất cả những ý niệm trong đầu đều bị xóa bỏ.

“Anh ở đây, vẫn luôn ở đây.”

Anh hôn mạnh xuống dường như là nhiệt tình cả đời này của anh đều đã bị tiêu hao hết trong đêm hôm đó.

Sáng sớm trên miền núi tiết trời hơi lành lạnh, lúc anh thức giấc cô đã dậy, chân trần đứng ở ban công, bám slấy lan can, mái tóc dài thả xõa sau lưng, lộ ra bắp chân trắng trẻo, thon dài.

Đột nhiên mất đi năng lực ngôn ngữ anh không biết nên nói gì, dù chỉ là một câu chào buổi sáng bình thường. Tiêu Trí Viễn khẽ khàng tiến lên phía trước, đắp chiếc chăn mỏng lên vai cô, khẽ nắm lấy hai vai cô.

Tang Tử Quan vẫn đứng im như thế.

Có lẽ từ lúc thức giấc đến giờ, cái ôm ấp này mới khiến cô giật mình tỉnh mộng… không ngờ, cô lại có thể làm ra một chuyện đáng hổ thẹn như thế.

Cả người cứng đờ, không cách nào đối diện với cái ôm thận trọng này, cô cố gắng cắn chặt môi dưới.

Một đôi bồ câu lông trắng vỗ cánh bay qua, xa xa có vài tiếng chó sủa, yên lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng hít thở của đối phương.

“Tiêu Trí Viễn.” Cô khẽ nói.

Tim anh nhảy lên một cái, không thể nói rõ đó là sợ hãi, hay là chờ mong

“So với hận anh, có đôi lúc tôi còn hận chính mình hơn.” Cô lách ra khỏi vòng ôm của anh, lùi về phía sau, xoay người bước đi.

Không có sự hỗn loạn của tình hình thế giới ở bản tin buổi sáng, không có tiếng ù ù của lò vi sóng, ba người họ hiếm lắm mới ăn sáng cùng nhau thế này. Lạc Lạc đang miêu tả giấc mơ gián đoạn đêm hôm qua, có điều papa và mẹ của cô bé đều giữ im lặng, có lẽ đôi bên đều có tâm sự riêng nên không ai có tâm trạng để ý đến con bé.