Đứng giữa rất nhiều người, ánh mắt anh rơi trên người cô và không hề rời đi.
Còn cô đứng trong góc, nhìn thẳng về phía trước, không mảy may đáp lại anh.
Tang Tử Quan làm xong thủ tục rời khỏi công ty, cô đi thẳng ra cửa lớn của tòa nhà cao tầng. Chân chưa bước được ra ngoài thì đã bị một người mạnh mẽ tóm lấy, vây cô trong một góc nhỏ chật hẹp, hai mắt sáng rực, sắc bén, “Chúng ta nói chuyện đi!”
“Còn nói chuyện gì nữa?” Cô nhìn thẳng anh không hề sợ hãi, nói ra hai chữ như tự lăng trì trái tim mình, “Anh rể.”
Đôi đồng tử anh hơi co lại, nỗi bất an hôm qua đã được chứng minh – quả nhiên là cô có ở đó.
Ở phòng bếp chuẩn bị các nguyên liệu nấu ăn, cuộc gọi đến máy di động của anh và ánh mắt ngạc nhiên của người bảo vệ khi trông thấy Hạ Tử Mạn…
Tia hoảng loạn chợt hiện lên rồi biến mất ngay trong mắt anh đều bị Tang Tử Quan trông thấy hết, cô cười lạnh: “Tiêu Trí Viễn, hãy đối xử tốt với chị tôi.”
“Tử Quan…” Anh giơ tay chặn cô lại, “Anh và cô ấy không có gì hết, em hãy tin anh!”
“Một màn tôi thấy tối qua chẳng nhẽ chỉ là một vở kịch?” Tang Tử Quan không giận mà cười, khóe môi nhếch lên, “Mắt tôi không có màng đâu”
“Tôi không trách chị tôi, vì chuyện này từ đầu đến cuối tôi đều giấu chị ấy. Nhưng tôi hận anh, Tiêu Trí Viễn!” Cô dùng sức đẩy anh ra, ngay cả nơi sâu nhất trong mắt cũng chứa đầy căm hận, nói từng chữ thật rõ ràng, “Tốt nhất là anh đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa!”
Không biết vì sao, ánh mắt Tiêu Trí Viễn như bị tổn thương, chỉ biết bàng hoàng nhìn cô, nhẹ giọng nói: “Em nói gì?”
Nhìn như người vô tội vậy… Tang Tử Quan nghĩ thế rồi cố gắng đẩy anh ra, xoay người đi luôn.
Còn nửa năm nữa là đến mùa tốt nghiệp, mọi thứ trong trường đại học đều có vẻ rất vội vã,
Sau khi rời khỏi Thượng Duy, Hạ Tử Mạn có tìm Tang Tử Quan mời em gái đi ăn cơm một lần, áy náy nói: “Vốn dĩ định cùng em đi Hải Nam đón năm mới, nhưng cha mẹ chị lại muốn chị ra nước ngoài ở cùng họ…”
Tang Tử Quan rất hiểu, mỉm cười độ lượng: “Không sao, sau này còn nhiều thời gian mà!”
Hạ Tử Mạn nhìn cô thật kỹ cuối cùng phát hiện ra vẻ bất an của em gái, hơn nữa còn gầy đi rất nhiều. Chị lo lắng giơ tay đặt lên trán em, khẽ hỏi: “Sao vậy? Sức khỏe có vấn đề gì à? Hay là áp lực tìm việc lớn quá?”
Tang Tử Quan mỉm cười lắc đầu, cúi xuống ăn một miếng, miệng cô quả nhiên đắng ngắt.
Chị cô mặc một chiếc áo dạ lông lạc đà màu đen, bên trong là một bộ váy liền thân, dáng ngồi tao nhã, ngũ quan sáng sủa như ánh nắng. Tang Tử Quan bỗng không thể khống chế được suy nghĩ của mình, xét về bằng cấp, hoàn cảnh gia đình, thậm chí là xuất thân, kỳ thực họ mới thực sự là xứng đôi.
Nhưng, cô chỉ có thể đánh lừa được suy nghĩ của mình mà không thể lừa dối được trái tim mình… Lúc cô nghĩ vậy, không chỉ là trái tim mà còn cả khoang ngực đều cảm thấy rất đau đớn, giống như bị cướp mất một thứ gì đó ở tận sâu bên trong, và thứ bị cướp đi ấy, vĩnh viễn… không còn thuộc về mình nữa.
“Tử Quan? Em có nghe không vậy?”
“Dạ?”
“Chị nói lần ra nước ngoài này có lẽ thời gian hơi dài một chút, có rất nhiều chuyện phải làm!” Hạ Tử Mạn dừng lại một lát, khóe mắt đuôi mày đều là hân hoan, “Chị… sẽ dẫn anh ấy đi gặp cha mẹ, sau khi trở về có lẽ sẽ đính hôn!”
Tang Tử Quan dùng đũa chọc chọc cơm trong đĩa, giọng nói như của người mộng du: “Chị, rốt cuộc anh ấy là ai?”
Hạ Tử Mạn không nói mà chỉ cười dịu hiền: “Lần sau gặp mặt em sẽ biết!”
Chị cô đi rồi cô liền quay về phòng luôn, chỉ còn Phương Tự ở lại phòng. Cô ấy đang nằm trên giường xem phim, nhìn thấy Tang Tử Quan là bắt đầu làm ồn: “Anh rể vừa đến tìm cậu đấy! Sao cậu không nghe máy?”
Tang Tử Quan cũng lười nói chuyện với bạn, lấp liếʍ: “Bọn tớ đã gặp nhau rồi!”
“Ồ, đúng là tiểu biệt thắng tân hôn nha, anh ấy phải ra nước ngoài bao lâu?”
Tang Tử Quan cúi đầu, cố gắng quên đi suy nghĩ làm trái tim cô như bị đâm một nhát thật sâu kia, “Anh ấy cũng nói với cậu là phải ra nước ngoài à?”
“Hihi, tớ bảo anh ấy về nhớ phải mời cơm. Anh ấy không nói với cậu ư?”
Tang Tử Quan không đáp, một tin nhắn thật dài được gửi đến di động của cô.
“Anh biết lúc này em không muốn gặp anh nhưng khi anh trở về, em hãy nghe anh giải thích một lần được không? Giữa anh và chị em không có gì hết. Tang Tử Quan, từ đầu đến cuối, anh chỉ yêu mình em thôi.”
“Yêu”… Từ này thật chói tai, Tang Tử Quan đột nhiên cảm thấy khó chịu đến muốn khóc.
Cô cố gắng nén nỗi xúc động muốn ném điện thoại đi, kiên quyết ấn nút xóa, trực tiếp xóa tin nhắn đi.
Điện thoại tinh một tiếng, báo là đã xóa xong.
Nhìn chằm chằm màn hình trống rỗng, Tang Tử Quan chợt nghĩ, nếu như thứ có thể xóa đi kia là ký ức thì thật tốt biết mấy!
Từ đó về sau, cuộc sống của Tử Quan hoàn toàn khôi phục sự êm đềm như trước. Chị cô và Tiêu Trí Viễn không còn chủ động liên hệ với cô nữa, đúng lúc cô cho rằng bản thân đã thành công trong việc xóa đoạn ký ức kia đi thì cái tên đó rất không hợp thời xuất hiện ngay bên tai cô.
Đó là trong một giờ lên lớp của học kỳ mới, giờ thảo luận nhóm của các em trai, em gái khóa dưới. Tang Tử Quan đã là năm cuối, thầy giáo trưởng khoa vô cùng coi trọng tính thực tế của các đề tài. Cô liếc nhìn, không ngờ đề tài lần này lại là: “Hãy trình bày và phân tích chiến lược mà Thượng Duy đã sử dụng để chống lại nguy cơ bị thu mua lần này.” Dường như cô đã khỏi thế giới ấy rất lâu, rất lâu rồi. Cho đến khi hoàn hồn lại thì tất cả đều đã trở nên xa lạ biết bao!
Tang Tử Quan cầm những tài liệu mà các em khóa dưới sưu tập lên, xem tiếp mới biết trong ba tháng nay, Tập đoàn công nghiệp nặng Thượng Duy đã tận dụng được cơ hội hợp tác cùng một công ty đa quốc gia lập nên chiến lược kinh doanh mới, sau đó những đơn đặt hàng nườm nượp kéo đến, lượng giao dịch lớn đến kinh ngạc, và trong một thời gian rất ngắn đã chính thức trở thành đối thủ cạnh tranh đáng gờm của tập đoàn công nghiệp nặng Quang Khoa.
Suy cho cùng Tiêu Trí Viễn đã làm gì để có thể hồi sinh một công ty đang đứng trên bờ vực thẳm? Cụ thể, chi tiết thế nào thì cô không biết nhưng điều duy nhất có thể khẳng định chính là, mượn thời cơ lần này cổ phiếu của tập đoàn công nghiệp nặng Thượng Duy lên rất cao. Những nhà chuyên môn đều cho rằng ý nghĩa của lần hợp tác này không nằm ở chỗ giá trị thể hiện ra ngoài mà là ở việc Tiêu Trí Viễn biết cách tranh thủ thời gian khiến công ty mình phát triển, anh có thể mượn khoảng thời gian này tiến hành chỉnh đốn và cải cách công ty một cách dứt khoát, từ đó có thể hoàn toàn thay đổi số phận của Thượng Duy.
Anh liên tiếp lên trang bìa trên một số tờ báo ở châu Âu xa xôi. Tang Tử Quan nhìn người đàn ông còn rất trẻ mà lại vô cùng chững chạc trên bìa báo trước mắt kia, có lẽ đó là ảo giác của cô… So với lúc trước, anh gầy hơn rất nhiều, còn trong ánh mắt chỉ tồn tại duy nhất sự tàn khốc vô cùng sắc bén.
“Chị ơi… Chị không sao chứ?”
Tang Tử Quan tỉnh lại sau cơn thất thần, phát hiện bản thân đã thất thố khi nhìn chằm chằm hồi lâu trang bìa của tờ báo kia. Cô vội vàng trả lại cho cô em khóa dưới đó, mỉm cười nói: “Không sao!”
Đã là học kỳ cuối cùng, người thì ra nước ngoài du học, người thì cầm offer và bắt đầu đi làm, bầu không khí trong vườn trường bắt đầu có khác biệt nho nhỏ. Khoảng thời gian trước Tang Tử Quan đi tìm việc với tâm trạng không được ổn định cho lắm nhưng cuối cùng thì cô cũng đã tìm được việc làm. Công ty không lớn, nhưng đãi ngộ cũng không tệ, có thể xin ở tại ký túc xá nhân viên, lại có cả cơ hội ra nước ngoài nâng cao trình độ, cô không hề do dự mà ký hợp đồng ngay.