Lạc Hoa Khuynh Vũ

Chương 3

Chương 3
3. Chương thứ ba : Hảo muội muội Yên Nhi





Sáng ngày thứ hai nàng đã lên đường đi đến Lạc Dương,ở trên đường gặp được một đám nam nhân đang vây quanh một cô gái,không muốn để cho nàng kia đi,vốn là không muốn xen vào việc của người khác để tránh phiền phức,nhưng thật sự là không thể nhịn được nữa.

"Khốn kiếp,ban ngày ban mặt cưỡng bức dân nữ,các ngươi chán sống" Hoa Thánh Vũ nhảy xuống ngựa vẻ mặt phẩn nộ nhìn đám nam nhân kia.

"Không có việc của ngươi,mau cút nếu không đừng trách bổn đại gia không khách khí"

Một tên mập mạp cầm đầu chỉ tay vào lỗ mũi của Hoa Thánh Vũ quát lớn,không nghĩ đến nàng một cước đá vào bụng của hắn,khiến cho hắn quay 360 độ té lăng trên mặt đất,nàng nhanh tay kéo cô gái về phía sau lưng của mình,kế tiếp mấy tên khác cũng xông lên giơ một quyền về phía nàng,nàng nhanh chống tránh thoát,ở hiện đại lăn lộn trong giang hồ cũng phải biết chút võ công để phòng thân,đối với mấy tên côn đồ này mà nói Hoa Thánh Vũ giải quyết rất dễ dàng,chỉ trong chóc lát năm sáu tên côn đồ đã nằm lăng ra đất,cả người vặn vẹo mặt vô cùng thống khổ.

"Còn không mau cút" cả đám nhìn đến ánh mắt đầy sát khí của nàng không khỏi rùng mình bỏ chạy thục mạng.Lúc này nàng mới xoay người lại nhìn cô gái trước mắt,phản ứng đầu tiên là quá đẹp,phản ứng tiếp theo là quá xinh đẹp,sắc mặt vì bị hù dọa mà có mấy phần tái nhợt,nhưng không thể che giấu đi nét khả ái cùng xinh đẹp của nàng,một thân y phục màu hồng nhạt,xem ra cũng là đại tiểu thư nhà giàu có,ăn mặt vô cùng hoa quý,khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi,còn đang trong suy nghĩ cô gái đã ôm chầm lấy nàng.

"Ca ca ngươi mấy tháng nay đi đâu a,Yên nhi thật là nhớ ngươi" bị cô gái ôm chặt lấy mình ,khiến cho Hoa Thánh Vũ mới đầu còn tưởng nàng vì quá cảm kích mình cho nên mới như vậy,lại không nghĩ đến nàng gọi mình là ca ca,cái gì ca ca ?,ta khi nào thì trở thành ca ca của nàng?

"Cô nương ngươi có phải hay không nhận lầm người ?,ta thật sự không biết ngươi"

"Hừ,ngay cả muội muội của mình cũng không nhận,ngươi muốn chết" cô gái nắm lỗ tai của Hoa Thánh Vũ trừng mắt nhìn nàng.

"Cô nương ta thật sự không biết ngươi đang nói cái gì nha,mau buông tay" đúng là bệnh thần kinh ,cứu người không có báo đáp thì thôi ,còn bị ngắt nhéo,nhận làm ca ca ? xin lỗi ta không có phúc phận này,Hoa Thánh Vũ vô cùng buồn quay đầu bỏ đi,không thèm để ý đến nàng.

"Hoa.Thánh.Vũ ngươi đứng lại đó cho ta" cô gái không thuận theo không buông tha,đi đến trước mặt của nàng ngăn cản không cho nàng đi.Hoa Thánh Vũ kinh ngạc nhìn cô gái trước mắt,quan sát lần nữa vẫn là không có một chút ấn tượng nào về cô gái này,bất quá mới đến cổ đại không bao lâu tại sao có người biết tên nàng đây ? không lẽ...

"Ngươi là ai ? tại sao biết tên của ta? ngươi cũng là xuyên không đến có phải hay không?"

"Ca ca ngươi đầu óc bị hư có phải hay không,ta là muội muội của ngươi tại sao không biết tên ngươi "

Nàng thật sự cũng mau điên, tuy là ca ca của nàng nói chuyện có chút khó hiểu,nhưng là nàng không giải thích được tại sao mới mấy tháng không gặp Hoa Thánh Vũ liền biến thành cái bộ dạng này.Hai người giằng co nữa ngày Hoa Thánh Vũ đầu hàng,nàng thật khâm phục tiểu nha đầu này,nói nữa ngày có chết cũng không tin lời của nàng,bất quá biết được tiểu nha đầu này tên là Hoa Phi Yên.

Có một vị ca ca tên Hoa Thánh Vũ năm nay mười tám tuổi,cùng tên với nàng,không nghĩ tới ngay cả dung mạo cũng giống với nàng,hơn nữa phụ thân của bọn họ lại là thừa tướng của Lạc quốc,đυ.ng đến một tên biếи ŧɦái thái tử đủ khiến cho nàng cảm thấy phiền phức,bây giờ đυ.ng phải nữ nhi của thừa tướng,hơn nữa còn bị nhận lầm thành "con trai" thừa tướng,bây giờ tâm trạng của nàng quá buồn bực,trên đời này đúng thật là chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Nàng cũng muốn gặp tên "Hoa Thánh Vũ" kia xem bộ dáng của hắn thế nào,nhưng nàng đâu biết tên kia bị người đuổi gϊếŧ,rơi xuống vực sâu mà chết,nàng muốn đi Lạc Dương nhưng Hoa Phi Yên vất vả từ nơi đó trốn ra được,làm sao cam tâm tình nguyện trở về nhà đây?, Hoa Thánh Vũ dụ dỗ trẻ em vị thành niên,cam đoan sẽ không để cho nàng gả cho người ta,hơn nữa không có trở về phủ thừa tướng nàng mới chịu ngoan ngoãn đi theo,Hoa Thánh Vũ thật sự không biết tên nào xấu số như vậy,đi cưới một người vừa hung dữ vừa bướng bĩnh như Hoa Phi Yên.

Hai người đến Lạc Dương cũng được hai ngày,nghỉ ngơi cũng đủ rồi bây giờ nên bàn chánh sự,theo lời của Hoa Phi Yên thì kinh thành nỗi danh nhất buôn bán tốt nhất thì phải nói đến hai nhà đó là họ Tiêu,Tiêu lão gia kinh doanh tơ lụa nỗi tiếng khắp nước,nói cách khác bây giờ tiền ít nàng cũng không có thể cùng hắn đối đầu,càng không hứng thú buôn bán tơ lụa,cùng một nhà khác là họ Hạ,do Hạ công tử quản lý kinh doanh tửu lâu,bán các món ăn nỗi tiếng,nàng cũng muốn đi tửu lâu của hắn xem một chút,tục ngữ có câu biết người biết ta trăm trận trăm thắng.

Trước khi đi nàng cũng không quên bắt Hoa Phi Yên cãi trang thành một tên tiểu công tử,để tránh phiền toái,thứ nhất xinh đẹp như vậy làm cái gì ? đi ra ngoài đường chỉ khiến người khác chú ý,thứ hai còn là tay mắt của thừa tướng ,nếu bị phát hiện thì thật chạy không thoát,đợi ở ngoài cửa một lát thấy Hoa Phi Yên bước ra ngoài,một thân bạch y thư sinh "nhất biểu nhân tài" ,tạo hình rất tốt bất quá có một điều khiến cho nàng cảm thấy muốn nỗi máu điên chính là tiểu nha đầu này thật đúng là....ngực to mà không có đầu óc.

"Cũng đã cãi trang thành nam nhân ngươi tại sao không buộc ngực?,ngươi sợ người khác không biết thân phận của ngươi là nữ nhi hay sao ?"

Hoa Phi Yên nghe đến đây liếc nàng một cái sau đó quay trở lại phòng,nàng thật sự là không muốn mặt y phục của nam nhân,không có một chút gì gọi là xinh đẹp,lát sau xuất hiện Hoa Thánh Vũ nhìn nàng,gật đầu một cái ra dấu ok,hai người liền đi ra ngoài,kinh thành có khác, khắp nơi điều là người,buôn bán náo nhiệt,có nhiều thứ cho tới bây giờ nàng còn chưa thấy qua,đáng tiếc té xuống thác nước máy ảnh cái gì cũng bị mất sạch,tất cả điều là tiền a,nàng dành mấy tháng mới mua được,sài chưa được bao lâu đã mất thật là đau lòng a,vừa bước vào tửu lâu đã thấy có rất nhiều người ngồi ăn điễm tâm,đông đến nỗi không có bàn trống để ngồi,tên tiểu nhị nhìn thấy hai vị bạch y công tử ăn mặt hoa quý ,dung mạo xuất chúng như vậy cũng biết là nhà giàu có,dẫn hai người lên lầu.

"Xin hỏi hai vị công tử muốn dùng gì ?"

"Ngươi cứ việc tùy tiện mang mấy món ngon đến đây đi" Hoa Thánh Vũ mặt vô biểu tình nói.Lát sau tiểu nhị mang lên năm sáu món ăn,Hoa Thánh Vũ cầm lên đôi đũa nếm thử mỗi món một ít,bỏ đũa xuống suy nghĩ đến vẻ mặt rất nghiêm túc.

"Ca ca ngươi đang suy nghĩ cái gì a,ngươi lại đang nghĩ đến Dương tỷ tỷ sao?" Hoa Phi Yên chu cái miệng nhỏ nhắn nói.Hoa Thánh Vũ nhìn đến vẻ mặt của nàng thật rất khả ái,cưng chiều ngắt nhéo mặt của nàng hai cái,lại nghĩ đến lời của nàng,Dương tỷ tỷ là người nào a?,tại sao ta phải nghĩ đến nàng,không lẽ họ Dương kia là tình nhân của tên "Hoa Thánh Vũ"

"Dương tỷ tỷ là ai ?"

"Là Dương Vĩnh Nghi ,nàng là người tình trong mộng của ngươi a, ngay cả nàng ngươi cũng không nhận ra?"

Hoa Phi Yên thầm nghĩ ca ca ngươi thật sự mất trí nhớ không nhẹ,người ngày nhớ đêm mong cư nhiên cũng bỏ quên.

Dung mạo của Dương Vĩnh Nghi không thể dùng bốn chữ khuynh quốc khuynh thành mà có thể diễn tả hết được, ngàn dặm cũng khó mà tìm được một người như nàng, thanh nhã mà thoát tục, cầm kỳ thi họa dạng dạng tinh thông,đúng là tài sắc vẹn toàn ,cử chỉ lại ôn nhu tao nhã ,có thể ví nàng là đóa hoa sen, ở trong bùn mà không bị nhiễm một chút bụi bẩn nào,thật là một cái hồng nhan họa thủy,làm điên đảo chúng sinh,từ cổ chí kim cho đến nay anh hùng khó qua ải mỹ nhân.

Cho nên biết bao nhiêu nam nhân dùng trăm phương ngàn kế lấy lòng của nàng,chỉ mong thấy được hồng nhan đối với mình mĩm cười cũng đủ mãn nguyện rồi,cũng không ít người còn bất chấp mọi thủ đoạn muốn đoạt lấy,trong đó có cả "Hoa Thánh Vũ" chỉ nhìn thấy nàng một lần mà đã khiến cho hắn ý loạn tình mê , năm lần bảy lượt xin phụ thân của mình cho hắn cưới nàng làm thê tử,nhưng phụ thân của hắn làm sao có thể đồng ý tiếp nhận một người là phong trần nữ tử ở chốn thanh lâu làm con dâu của mình đây? người cổ đại cho dù có mất mạng cũng muốn giữ danh dự, cho nên xinh đẹp hơn nữa cũng bằng thừa.

Hoa Thánh Vũ nghe đến đây không khỏi bỉu môi,có hơi quá khoa trương hay không?,cái gì là tứ đại mỹ nhân nỗi tiếng trong lịch sử cũng chỉ nghe qua,các ngươi đã thấy qua sao? cũng không biết là cái bộ dáng gì,chỉ toàn những lời đồn đãi,ta mới không tin đây.

Mấy ngày nay Hoa Thánh Vũ rất bận rộn,đi sớm về trể bận đến không có thời gian ăn cơm,nàng muốn kinh doanh cho nên cần phải tìm được vị trí thích hợp để mở cửa tiệm,hơn nữa còn phải trùng tu sửa chữa, bây giờ ngay cả nhà cũng có để ở không cần phải ở trong quán trọ,nhưng là nàng bây giờ còn không có giàu có đến nỗi mua nhà,không cần nghĩ cũng biết là ai,chính là Hoa Phi Yên,bỏ nhà ra đi còn có thể mang theo nhiều tiền như vậy,lại keo kiệt không thuê hộ vệ để đảm bảo an toàn cho mình,lỡ như gặp cường đạo cướp tiền cướp sắc thì làm sao bây giờ?,còn nữa xem ra tên thừa tướng kia cũng là một tên tham quan,cướp bóc dân lành cho nên mới giàu như vậy.

Hoàng đế chắc chắn cũng là một tên hôn quân vô đạo,nhìn phẩm hạnh của tên biếи ŧɦái thái tử cũng đủ hiểu cha của hắn là người thế nào,thật không biết tề an trị quốc thế nào ,lại để cho tham quan lộng hành ,hà hϊếp bá tánh như vậy đây? (Tác giả :Tiểu Vũ ngươi không có thể bất hiếu như vậy a , thừa tướng đại nhân bây giờ là cha của ngươi a,chữi cha coi chừng bị trời đánh nha)

Bây giờ ở kinh thành cho dù có muốn nhìn đến một tên khất cái cũng không có cho ngươi nhìn,bởi vì Hoa Thánh Vũ đã thu nuôi bọn họ,đừng cho là nàng tốt bụng như vậy,nàng thu nuôi bọn họ cũng sẽ phân phó công việc cho bọn họ đi làm,nhưng là ít ra có cái để ăn,có máy nhà che đầu,ai sẽ không tình nguyện đây,cảm kích không kịp nữa là.