Chương 7
tự dưng nó nghe bài mưa nước mắt của phan đinh tùng làm nó nhớ tới em quá – mọi kí ức trong nó ùa về làm nó phải tạm dừng công việc để gõ tiếp về em – mong mọi người vừa đọc chap này vừa bật bài hát Mưa Nước mắt của Phan Đinh Tùng trình bày rồi cảm nhận cùng với siro nha . thank trước hađoạn đường ngày hôm nay, sao có mưa bay đôi bên hàng cây?
Chúng ta tay trong tay, cớ sao…chỉ thấy nỗi sầu?!
Đường về ngày hôm sau, sẽ vắng bóng anh(em) bên em(anh) đi cùng
Sẽ xa vời 1 người… 1 người…lặng lẽ âm thầm…
nó bồi hồi lặng thầm nhớ lại.
tiếng bà giáo giảng đều đều thì nó cũng chẳng nghe nổi bả nói những gì xung quanh trong đầu nó chỉ là hình ảnh của nhỏ
nhỏ bị té ở đâu – trầy xước chắc nhỏ đau lắm – từ nhỏ giờ chắc nhỏ chưa bao giờ bị như zậy đâu ha – suy nghỉ làm nó đau đầu bực bội
Rầm – nó giật chỏ vào tường phía sau làm bà giáo và cả lớp bỗng dưng im phăng phắt vì trong mắt mọi người chắc nó cũng là thằng cá biệt – rồi không biết từ ai mà nó trở thành một thằng giang hồ đi đánh nhau hàng ngày
chém nhau như cơm bữa chẳng biết là nó có đau không
hình như là có – nó đau nhưng không bằng nỗi đau trong lòng nó
bà giáo lườm lườm nó rồi lấy sổ đầu bài ra ghi tên nó vào cái sổ nam tào vì tội gây mất trật tự không để bả giảng bài – sao nhìn mặt con mụ cô sao nó thấy ghét thế
Liên quay sang nhìn nó với vẻ thông cảm ghê gớm lắm –
” còn lần nữa thì tôi đuổi anh lên phòng ban giám hiệu ngồi hết tiết ” tiếng mụ cô văng vẳng bên tai
” dm – ghi tên rồi còn muốn đuổi nữa hả ” nó đứng dậy không chịu nổi cái không khí ngột ngạt của lớp học của cái tiết bà này rồi – nó nhìn lên bảng chỉ nhìn thấy chữ nhảy múa lởn vởn chứ đâu thấy được gì
” dạ thưa cô – cho em đi vệ sinh ” nó mạnh dạn cắt lời mụ cô đang giảng bài vì nó biết – nó ngồi thêm tí nữa chắc cũng đập bàn đập ghế thì nó cũng lên ban giám hiệu ngồi uống trà là có no phải thoát ra gấp cái bầu không gian này
” làm ồn rồi giờ còn đòi đi vệ sinh nữa hả ” – tiếng mụ cô léo nhéo
tiếng mụ nói làm một vài đứa quay lại nhìn vào nó – nó cứ thế câng câng nhìn vào mặt bà già làm bà già biết cũng không thể đấu với nó làm mất thời gian
” đi đi – mà lần sau tới tiết tôi nếu anh không thix thì không cần ngồi trên lớp đâu nói với tôi một tiếng tôi cho anh vắng mặt cả năm mà vẫn đủ phẩy ” nghe qua thì biết mụ cô chửi đểu nó
dm yên tâm đi má tui không học hết tuần sau đâu mà lo – nó không nói không rằng chỉ nhếch mép cười
nó bắt gặp vài anh mắt ngưỡng mộ của đám con gái trong lớp – đúng là trường bán công có khác – chỉ cần quậy phá hoặc đánh đấm giỏi thì tụi con gái mê tít thò lò .
nó rảo bước bước qua khu nhà xe thấy đám tuấn chó cũng đang tụ tập ở đó nó cũng không thèm để ý tới cái đám đang dòm ngó nó
trong đầu nó chỉ nghỉ – vái trời có thằng nào nhảy vào sinh sự với nó để nó giải tỏa cái nỗi bực tức này
nhưng dòm thì dòm chứ không thằng nào dám sinh sự với nó – đυ. má cái lũ hèn – toàn chơi đánh hội đồng còn lại solo thì như ©ôи ŧɧịt̠ thế mà cũng vạch áo tự xưng đầu gấu chủ yếu là cậy đông hϊếp yếu là chính
tại sao nó không trốn về nhà nhỉ dm ở lại trường cũng học có được đâu mà toàn ngồi lo lắng về nhỏ làm nó phát tiết
nghỉ là làm đợi tới kết thúc tiết mụ cô khốn nạn nó phi vào lớp quay sang hỏi Liên
” ủa ai làm lớp phó zậy bà ” – nó hỏi gấp rút
” đó con nhỏ ngồi đầu bàn ba ah “- nhỏ Liên chỉ
“uh thôi tui về đây – ngồi học không được chạy qua nhà Xuân xem thử chứ nóng ruột quá ” nó nói rồi cho cuốn vở vào cặp nó vội vã chạy lên bàn nhỏ lớp phó
” ey – có gì bà cô hỏi tui thì cứ nói tui bị bệnh xin về sớm nha ” không đợi nhỏ đồng ý hay trả lời gì nó xách cặp chạy ra khỏi lớp như ma đuổi trong lòng nó bây giờ là phải tới nhà Xuân gấp nhanh nhất có thể .
ra tới nhà xe lại cái màn thứ 2 làm nó bực bội – ” đυ. má cái xe bị kẹp giữa hàng xe ”
sẵn đang bực bội nó kéo xe này cái bánh , nó đá đầu xe kia – cuối cùng nó cũng kéo con ngựa sắt nó ra khỏi bãi
vừa bước ra chuẩn bị đi về thì gặp ngay thằng cha bảo vệ – cái thằng hại nó hôm bữa vì không đánh trống sớm tí làm nó phải cắt tóc
” giờ này sao không ở trong lớp mà lấy xe làm gì thế anh kia ” tiếng thằng già bảo vệ hỏi với vẻ mặt nghênh nghênh
dù ghét là thế – thù thằng chả là thế nhưng nó cũng phải lễ phép chứ không chả lại tìm cách giữ nó lại thì khổ
” dạ bị bệnh mệt quá không học nổi nữa nên xin cô về sớm ” nó trả lời chả
” nhìn cái tướng mày mà bị bệnh hả ” chả tò mò nhiều chuyện soi xét nó làm nó cảm thấy bực bội thực sự
” dạ xin cô giáo rồi không tin chú cứ lên lớp hỏi – tên Minh học 10 A 3 ” nó nói với vẻ mặt van lơn ghê gớm chắc làm thằng chả động lòng
gã cũng không thèm nói chỉ mở cho nó cái cổng nhỏ đợi nó vừa bước qua lão nhanh chóng đóng lại ngay lập tức
nhìn cái cổng – bức tường cao chót vót nếu không có cái bảng tên trường chắc người ta lại tưởng nơi đây là cái nhà tù.
nhảy lên ngựa sắt nó để số lớn nhất gồng đầu gồng cổ mà đạp vừa mới chạy ngang qua quán nước
” ông Minh ” tiếng ai quen quen gọi tên nó – nhìn quanh quất vào quán chè sát bên trường Thái Nguyên – ah nó bắt gặp Dung đang ngồi chung với 2 con nhỏ nữa ngồi ăn chè
kít – thắng gấp của nó làm chiếc xe leo núi đang bon bon thì dừng lại đột ngột cũng hên lúc này gần 10h30 nên không có ai trên đường
nó quay lại quán chè – ” gì zậy nhox” nó hất hàm hỏi Dung
” không thấy ông chạy ngang qua đây nên tui gọi vào ăn chè cho vui chứ gì đâu “- Dung nói với vẻ mặt bình thản
” thôi để hôm khác đi chứ giờ tui đang có chuyện gấp có gì chiều gặp trên lớp võ nha ” nó nói với vẻ mặt nghiêm trọng
nhìn mặt Dung chưng hửng làm nó cũng thấy tội tội nhưng giờ thì trong đầu nó việc quan trọng nhất là phải gặp Xuân
nó lại cắm đầu cắm cổ gồng cơ chân mà đạp mong sao mau tới nhà Xuân
vừa đi nó vừa suy nghĩ nhỏ té thì bị trầy ở đâu – có khi nào bị trầy ở mặt không ta – mà chắc không đâu nó nghỉ chắc trầy ở chân cứ miên mang suy nghỉ như thế mà nó xém bị xe tung mầy lần rồi lại bị chửi kệ mẹ không lo đây rồi căn nhà 3 tầng khang trang bề thế hiện ra trước mặt nó
reng reng – nó mạnh dạn bấm chuông
nó ngóng vào trong thì bà vυ' cũng bước ra ngoài bà vυ' cũng không hỏi gì thêm hình như không biết bả biết được gì mà chỉ biết bả mở cửa cho nó vào mà không thèm hỏi gì nhiều – bà già thế mà tinh ý nhỉ
” cô cho con hỏi phòng của Xuân là phòng nào ” nó hỏi
” cậu đi theo tôi ” tiếng bà vυ' nói làm nó tưởng tượng ra phần nào nghiêm trọng của nhỏ leo lên lầu 2 rồi cuối cùng lầu ba đi qua mấy bậc cầu thang mà cũng thấy nhà nhỏ bề thế cỡ nào
các bậc thang được lớp đá đi mát lạnh cả lòng bàn chân – tây cầm cầu thang làm bằng gỗ mà ngay tầng một là cái trụ được khắc đẽo con rồng cuốn quanh đầy tinh tế nhìn cầu thang thì cũng biết nhà nhỏ giàu rồi
đúng là phòng của nhỏ – cánh cửa cũng được sơn màu hồng – không cần nói nhiều suy nghỉ nhiều cũng đủ biết trong căn phòng nhỏ chắc toàn màu hồng
cốc cốc – bà vυ' gõ cửa ” cô xuân còn thức không ” tiếng bà vυ' hỏi vọng vào trong
” dạ con đang đọc báo có gì không vυ' ” tiếng nhỏ lễ phép trả lời
chỉ cần nghe tiếng của nhỏ cũng làm con tim nó vui – vui vì nhỏ không sao – ít ra vẫn còn nói được nó thở phào nhẹ nhõm ít ra cũng trút bớt gánh nặng
“có cậu Minh tới thăm cô nè ” bà vυ' nói
chưa đợi bà vυ' nói hết nhỏ đã vội vàng mở cửa
như hiểu chuyện đời bà vυ' lặng lẽ nói : ” thôi vυ' xuống nấu cơm chuẩn bị cho ông bà về ăn trưa ”
nhỏ tròn xoe đôi mắt nhìn nó vừa ngạc nhiên vừa mỉm cười nhỏ nói
” hihi sao tự dưng tới thăm mà không mua gì ah thăm người bệnh mà không có cam quýt nho gì ah ” nhỏ vừa nói vừa cười
nó tiến lại gần nhỏ – 2 tay giơ lên – nó hết lực véo vào đôi má bầu bĩnh của nhỏ làm nhỏ phải la lên
” đau em ” nhỏ la lớn
nó nhớ cảm giác nựng lên bầu má bầu bĩnh đó – cứ mỗi lần như thế nó lại cảm giác em là của nó mãi mãi
” người ta đang đau mà béo má người ta nữa chớ đúng là không thương người ta mà ” nhỏ nói
” đâu té chỗ nào đưa đây coi ” nó hỏi nhỏ vội vàng
” nè ” nhỏ chỉ vào đầu gối – trời ơi trầy có chút xíu ah má ơi làm nó lo gần chết vậy mà miếng trầy chút xíu mà cũng xin nghỉ học hả
” thì thì – đang có chuyện nên mệt rồi té xe nè – ba má em lo nên bắt em ở nhà nghỉ một bữa chứ sao ” nhỏ thanh minh –
haizz đúng là tiểu thư có khác mà – sau khi nỗi lo lắng qua đi nó mới bắt đầu quan sát nhỏ – nhỏ ở nhà cũng toàn diện quần short với áo thun đã vậy nhỏ không thèm mặc áo ngực giờ nó mới để ý chi tiết đó
” ê ê – tới thăm người bệnh mà sao nhìn gì nhìn kĩ zay ” nhỏ hỏi nó mặc dù thừa biết nó đang nhìn cái gì
” dô duyên – vợ người ta người ta nhìn – ai nhìn bà đâu mà lo ” nó trả lời .
nói dứt lời nó tiến lại gần nhỏ siết chặt nhỏ trong vòng tay nó dịu dàng trao nhỏ nụ hôn say đắm
sau mấy lần hôn nhau nó cũng thuần thục vừa hôn nó lại vừa xoa cái lưng mềm mại mát rượi của em nó bạo dạn cho tay vào áo sơ mi của nhỏ vuốt ve cặp ngực nhỏ nó cứ xoa bóp nhào nắn tay thì hoạt động còn miệng nó và nhỏ gắn chặt với nhau cứ y như bị dính như keo 502
nhỏ bạo dạn cho tay sờ lên cục thịt đang nổi lên của nó – làm nó ngập ngừng – lần đầu tiên được người con gái nó yêu vuốt ve sờ mó mặc dù vẫn còn qua lớp quần tây nhưng nó cảm thấy dễ chiụ thế đê mê thế
nhỏ và nó cứ như thế quấn lấy nhau – nó thì tự do hôn nhỏ sờ mó từ bụng tới vυ' nhỏ nó kéo áo nhỏ lên
nó cuối xuống ngậm vào miệng – ôi sao ngực nhỏ sao mềm thế – sao đầy đặn thế
” ah đau em ” nhỏ khẻ nói – thì ra do nó chưa có kinh nghiệm nên khi nút nó cắn nhỏ –
hi hi – cái này phạt vì tội làm anh lo lắng gần chết nè ” vừa nói dứt lời nó lại cho miệng vào nút tiếp – sao vυ' nhỏ trắng thế đã thế đầu ti hồng hồng nhìn đáng yêu thế chắc cả đời nó tình nguyện chết vì cặp ngực này nó cũng chịu
thỉnh thoảng nó lại hôn xuống rốn nhỏ gần tới gần qυầи иᏂỏ thì nhỏ lại kéo nó lên hihi
nhỏ vội vàng kéo áo xuống rồi mở tủ quần áo lấy áo ngực mặc vào làm cho nó chưng hửng cứ y như đang cho người ta ăn thì giật cái chén lại mặc dù người ta ăn chưa xong
” sao zay ” nó lo lắng hỏi không biết nó có làm điều nhỏ giận không – con gái mà có khi chuyện nhỏ xíu cũng làm nhỏ giận
” ba má em sắp về rồi – lỡ ông ba em về thì ” không đợi nhỏ nói hết lời nó cũng hiểu – dù gì nhỏ cũng là con gái rượu của ông già nhỏ – ông già nhỏ mà về bước lên mà bắt gặp nó với nhỏ thì chắc ông già nhỏ thiến nó tại chỗ là có ah
” ah heng – hì hì zay thoi anh về ” thôi tối nay đau chân thì ở nhà đi nha tối nay anh đi tập võ rồi về gọi dt cho bx nha ” nó nói vội vàng rồi bước xuống cầu thang nhỏ cà nhắc bước theo nó
” thôi chân đau mà xuống tầng 1 làm gì zo phòng nghỉ đi ” nó tỏ vẻ quan tâm làm nhỏ mỉm cười hạnh phúc – cứ mỗi lần viết tới đoạn nhỏ cười lòng nó lại đau nhói – ngày xưa ấy nụ cười ấy em luôn dành cho nó – còn hôm nay hiện tại nụ cười ấy đã thuộc về ai mà không phải là anh
vừa lúi húi dắt xe ra thì mẹ nhỏ cũng về tới nhà- nhìn kĩ mẹ nhỏ thì nó nhận ra nhỏ giống mẹ nhỏ khá nhiều cái miệng nhỏ nhỏ xinh xinh nè – làn da trắng muốt ( nghe nói là nhà ngoại nhỏ ở Đà Lạt )