Nam Thần Trong Lốt Mèo

Chương 6

Về đến nhà, A Hàm cởi chiếc áo khoác vừa bị mưa hắt thấm ướt. Vừa định đi tắm, cô bỗng phát giác thấy trên giường mình có một sinh vật không rõ lai lịch trong hình hài quả cầu nhung đen thui.

A Hàm thảng thốt bịt miệng, cẩn thận mon men từng bước tới bên giường. Quả nhiên thấy được con mèo đen đã mất bóng mấy hôm nay.

"Ôi! Mèo ơi!"

A Hàm hân hoan bưng má, vội khoanh chân ngồi lên mé giường, xoa nhiệt tình lên đầu mèo ta, miệng hú hét: "A a a! Chị nhớ em chết mất!"

Suýt chút nữa mèo đen đã bị sức mạnh của A Hàm quăng rớt xuống gầm giường. Nó luống cuống vươn móng quắp chặt lấy ga giường, không ngừng giãy giụa hòng thoát khỏi tay A Hàm, không ngừng gào lên "meo meo".

A Hàm nới lỏng tay, áp sát mặt mình vào lưng nó, nhẹ nhàng cọ lên lưng mèo đen: "Cám ơn em đã về thăm chị! Cũng cám ơn em hôm ấy đã giúp chị thu phục người xấu! Em biết không? Cái tên hôm ấy ấy, gã đã gϊếŧ mấy cô gái rồi. Nếu không có em, chắc giờ chị đã không thể lành lặn ngồi đây tâm sự thế này..."

Nghĩ tới sự việc mấy hôm trước, quả thật A Hàm sợ đến túa mồ hôi lạnh toàn thân. Cô không bị thương gì, ấy đã là may mắn trời ban.

Cô kiên quyết đòi tìm kiếm mèo đen như vậy, phần cũng vì muốn cám ơn nó thật đàng hoàng.

Vốn đang giãy giụa cật lực nhưng khi nghe những lời này, mèo đen bỗng chầm chậm lắng xuống.

Nó vặn người qua đối mặt với A Hàm, đôi mắt mèo xanh màu đá quý nhìn cô đăm đăm. Hồi lâu sau, nó nhẹ giọng "meo" lên khe khẽ, liền đó rướn người dí trán mình lên trán A Hàm nhẹ thật nhẹ.

A Hàm ngỡ ngàng nhìn nó. Động tác dí trán mình lên trán cô mà mèo đen vừa làm, nửa tháng trước nam thần cũng từng thực hiện. Mười năm về trước, một con mèo khác cũng từng làm như thế. Nhưng giờ, con mèo đó đã chết.

A Hàm hồi tưởng về những cuộc vui bên con mèo quá khứ, chợt thấy sống mũi cay cay. Cô nói với mèo đen: "Chắc chị kể với em rồi nhỉ! Em giống con mèo hay chơi với chị lắm. Nếu đúng như những gì chủ em nói, thật sự có kiếp trước kiếp này tồn tại, vậy chị hi vọng nó có thể thuận lợi đầu thai, hi vọng kiếp sau của nó sẽ được hạnh phúc."

A Hàm chẳng thèm để ý xem mèo đen có hiểu lời mình nói không, chỉ mải huyên thuyên với nó: "Suy cho cùng vẫn là chị nợ nó. Rõ ràng đã hứa sẽ về thăm nó rồi, thế mà lại không về nữa. Mặc cho nó bỏ nhà đi, chạy hết mấy cây số từ dưới quê lên thành phố tìm thế mà chị vẫn đưa nó về lại quê. Chỉ vì ba mẹ không cho nuôi mèo... Cuối cùng nó bị người ta bắt làm thịt, bị người ta ăn mất rồi. Chắc là nó giận chị lắm!"

Con mèo đen vẫn lẳng lặng nhìn cô không rời, đôi mắt mèo xanh biếc và sáng rỡ tựa như có làn sương bảng lảng giăng kín. Nhưng khi A Hàm định nhìn kĩ, mèo đen bỗng nghiêng đầu, đứng dậy chực bỏ đi.

A Hàm cũng đứng lên theo nó. Ý chí muốn đóng kín cửa sổ, ngăn mèo đen bỏ đi sục sôi thôi thúc cô. Rồi A Hàm bảo: "Mèo à, khó lắm em mới đến đây một lần, ở lại chơi với chị thêm lát nữa nhé!"

Con mèo đen ngó lơ lời cô, ngúng nguẩy nhảy phắt lên bệ cửa sổ. A Hàm đã hơi cuống, bèn vội vươn tay túm chặt lấy đuôi nó nài nỉ: "Em đừng thế mà!"

Bỗng, con mèo quay đầu lại, móng vuốt lạnh lùng hất phăng tay cô ra. Tuy không bị móng nó cào phải mà chỉ là đệm thịt mềm đập lên tay song sức nó vẫn rất mạnh, khiến mu bàn tay A Hàm xuất hiện dấu hồng.

Bấy giờ, A Hàm mới nhận ra gợn nước trong mắt nó. Đôi mắt xanh biếc ấy hiện đang ngân ngấn những nước, khiến A Hàm tưởng như có con dao cứa hờ qua tim.

Cô thẫn thờ buông lỏng đuôi nó ra. Con mèo đen giành lại được tự do bèn nhảy phốc xuống bệ cửa sổ, bỏ đi mất bóng.

Mèo đen đi rồi, A Hàm vẫn ngẩn ngơ buồn mãi. Cô dựa lưng vào thành giường, tay vòng qua đầu gối, chẳng thể biết những gì đang ngổn ngang trong đầu.

Bởi vì, con mèo đen lúc nãy sao mà giống con mèo từng vui đùa với cô đến thế. Cô vốn đã ôm lòng áy náy với nó, càng chẳng dám giữ nó lại bên mình.

A Hàm không biết là, con mèo đen nọ vẫn chưa bỏ đi. Nó đứng trong một góc khuất kín đáo ngoài cửa sổ, ánh mắt thất thần mãi nhìn cánh cửa chăm chú.

***

Trời chuyển tối dần, xung quanh con mèo đen lờ mờ có sương mù bủa vây. Sương dần che phủ những công trình kiến trúc hiện đại, biến khắp bốn phía chỉ còn một màu xám mịt mờ. Con mèo đen chỉ có thể trông thấy con đường quanh co uốn lượn không thấy điểm cuối dưới chân.

Đôi con ngươi xanh biếc của nó dần dâng tràn sắc đỏ, lạnh giọng cất tiếng: "Tôi sẽ không đầu thai. Cho dù hồn phi phách tán, tôi cũng sẽ không đầu thai."

Cơ thể nó thoắt chốc biến hóa. Từ một con mèo đen, nó bỗng biến thành một chàng trai tuyệt đẹp trong bộ đồ độc một sắc đen tuyền.

Hai bên đường nhanh chóng mọc đầy những bông Mạn Châu Sa Hoa đỏ tươi rực rỡ. Biển hoa ngút ngàn như vô tận, chẳng thể nhận rõ đầu và cuối. Hệt như tấm thảm đã thấm đẫm máu tươi.

Chỉ chốc sau, khoảng hư không trước mặt chàng trai áo đen bỗng đâu có thêm một chàng trai áo đỏ. Chàng trai ấy mang gương mặt điển trai hút hồn người, đường nét gương mặt hệt người áo đen như một khuôn đúc ra.

Chất giọng ngỡ băng giá của người áo đỏ vang lên: "Cậu thật sự không sợ hồn phi phách tán?"