Điều Kỳ Diệu Của Tình Yêu (Yêu Đâu Cần Lý Do 2)

Chương 9

Chương 9 : Trận đấu bóng rổ
Chương 9:

TRẬN ĐẤU BÓNG RỔ

2 năm sau.

- Sao giờ này Dũng còn chưa đến nữa chứ? Trận đấu sắp bắt đầu rồi mà. – Thảo Anh đứng lên ngồi xuống ngóng người bạn thân nhất của cô nàng nhưng Dũng thì chẳng thấy tăm hơi đâu cả.

- Thảo Anh này! Cậu có biết Dũng ở đâu không? – Một người bạn trong đội bóng của Dũng hỏi Thảo Anh. Thảo Anh chơi rất thân với Dũng nên hầu như bạn của Dũng ai cũng biết cô nàng hết.

Thảo Anh lắc đầu:

- Không cậu à. Tớ cũng đang thắc mắc là tại sao giờ này nó chưa đến.

- Cậu gọi cho cậu ấy chưa? Bọn tớ gọi mãi mà không được. – Người bạn kia nói.

Thảo Anh gật đầu:

- Tớ gọi nó cũng không biết bao nhiêu cuộc nhưng nó không nghe máy.

Cậu con trai lo lắng:

- Chúng ta phải làm sao bây giờ? Cậu gọi cho bố mẹ cậu ấy xem cậu ấy thế nào được không?

Thảo Anh gật đầu, cười:

- Phải ha! Vậy mà tớ quên mất.

Nói rồi cô nàng liền lấy điện thoại và gọi cho mẹ Dũng.

- A lô! Thảo Anh à! – Mẹ Dũng trả lời.

- Dũng có ở nhà không cô? – Thảo Anh hỏi.

Mẹ Dũng lắc đầu, ngạc nhiên hỏi:

- Không cháu ạ. Hôm nay là trận chung kết nên nó ra đi từ sớm rồi kia mà. Cô cũng muốn đi cùng nhưng bận quá nên không đi được. Giờ này nó vẫn chưa tới sao cháu?

Thảo Anh gật đầu:

- Dũng chưa có đến đây. Không biết nó xảy ra chuyện gì nữa.

-...

- Dạ vâng ạ.

Thảo Anh cúp máy. Hy vọng vừa nhen lên thì lập tức đã bị dập tắt. Cô nàng chán nản nhìn người bạn đang mong chờ kia, nói:

- Mẹ Dũng cũng không biết cậu à.

Người bạn kia gật đầu:

- Cảm ơn cậu. Giờ bọn tớ không biết phải làm sao nếu thiếu Dũng nữa.

Rồi cậu ta chạy đến chỗ ông thầy huấn luyện đội bóng, nói:

- Không liên lạc được với Dũng thầy ạ.

- Cậu ấy ở đâu mới được chứ? – Một người nói.

- Chúng ta phải làm thế nào hả thầy? – Người bạn khác nói.

-...

Ông thầy đập tay lên trán rồi thở dài:

- Năm phút nữa là trận đấu bắt đầu rồi mà Dũng còn chưa đến. Thôi thì Thành thay Dũng làm đội trưởng vậy. Chúng ta xem tình hình thế nào rồi tính tiếp.

- Vâng ạ! – Cả đội đồng thanh.

Thế rồi, ánh mắt của họ đều đổ dồn ra phía cửa, hy vọng một bóng hình thân quen với họ sẽ xuất hiện.

Thế nhưng, ông trời lại chẳng mấy khi chiều lòng con người bởi lúc này Dũng còn đang đứng trong một góc phố với trước mặt là năm tên đang chặn đường cậu:

- Rốt cuộc là chúng mày muốn gì đây? Có để tao đi hay không thì bảo. – Dũng tức tối nói.

Cậu đã rất khó chịu với năm kẻ này từ sáng tới giờ. Dũng chẳng hiểu chúng muốn gì nữa mà cứ bám theo cậu hoài, thỉnh thoảng thì vượt lên trước chặn cậu làm cậu phải chuyển đường. Lạ là chúng không nói gì, chỉ cản đường chứ cũng không động thủ với cậu. Nếu như không phải cậu đã hứa với Tùng là sẽ không bao giờ đánh nhau trừ khi bị đánh trước thì cậu đã cho năm tên này tan xác rồi. Tuy nhiên giờ này thì Dũng cũng không thể nhẫn nhịn được thêm nữa bởi ngày hôm nay là ngày quan trọng với cậu mà bọn chúng cứ luẩn quẩn thế này thì không biết đến khi nào cậu mới thoát được. Thế nên, cậu đành phải rẽ vào con ngõ này, làm trái lời Tùng vậy.

- Tao hỏi chúng mày có trả lời không ? – Dũng nổi giận, cậu trừng mắt nhìn năm kẻ trước mặt.

Lúc này, một tên nhìn lên đồng hồ rồi cười khẩy:

- Chờ thêm một tiếng nữa rồi mày muốn đi đâu thì đi.

Dũng gắt:

- Mày nói gì?

Tên kia cười nhạo:

- Mày điếc hả?

Dũng hừ một tiếng, nói:

- Bọn mày do chúng sai đến?

Ngay lập tức, cả năm tên cười vang. Thằng tóc vàng nói:

- Mày ngu quá đi! Giờ mới biết sao hả thằng đần. Ha ha ha...

Dũng nghiến răng:

- Thật là chó má!

Lời vừa dứt chân cậu đã rời khỏi mặt đất, đạp thẳng vào miệng đang cười của thằng tóc vàng làm nó ngã ngửa ra sau. Ngày hôm nay, cậu đành thất hứa với Tùng vậy và Dũng nghĩ anh cũng sẽ không trách cậu về chuyện này. Đối với hạng người bỉ ổi vô liêm sỉ thì có lẽ Tùng còn đánh trước chứ đừng nói gì là Dũng.

- Hôm nay tao không tới được đó thì cả năm đứa mày cũng không toàn mạng đâu! – Dũng chỉ mặt từng tên rồi nói.

Bốn tên kia hừ nhẹ rồi dàn ra thành một vòng tròn. Thằng tóc vàng thì nhổ ra ba chiếc răng gãy rồi khó nhọc đứng lên vào vị trí.

- Mày cũng to gan gớm, dám đánh bọn ông hả? – Một thằng nói.

Dũng cười khẩy:

- Chúng mày tưởng chúng mày là ai chứ?

Thằng tóc vàng tức giận:

- Chúng mày mau đập chết nó cho tao!

Và rồi cả bọn bắt đầu xông vào Dũng. Trong khi đó Dũng cười nhạt. Cậu nhảy lên, hai chân dang rộng, đá ngang ngực hai tên làm chúng lảo đảo, đồng thời hai tay của cậu thì kéo đầu hai tên còn lại cho chúng đập đầu vào nhau trước khi tiếp đất.

Máu nhỏ ra từ trán, tên áo đen giận dữ:

- Mày khá lắm!

Rồi hắn giơ nắm đấm chĩa thẳng vào mặt Dũng. Đồng thời ba tên kia tấn công sau lưng cậu còn thằng áo vàng đang chỉnh lại cái miệng của hắn. Có vẻ hắn là thủ lĩnh của năm tên này.

Trong khi đó, Dũng không một chút nao núng. Tay cậu đón thẳng lấy nắm đấm ấy, vin lấy nó làm đà để cả người cậu tung lên và lộn một vòng ra phía sau, bẻ quặt tay tên áo đen. Như thế, thành thử ra ba đòn tấn công của ba tên kia đều đánh trúng tên áo đen. Một cú đá vào mạng sườn và hai cú đấm vào ngực làm tên áo đen không chịu nổi mà cúi đầu hộc ra một ngụm máu.

Dũng thấy vậy thì cười thích thú. Cậu buông tay tên áo đen ra và vui vẻ giáng cho hắn thêm một cú đá vào lưng nữa làm hắn đổ nhào về phía trước, đổ ập lên thằng trước mặt đang đứng ngây ngốc vì đón đánh nhầm của mình khiến cho cả hai ôm nhau ngã chỏng queo trên mặt đất.

- Chúng mày đúng là đồ ngu! – Thằng tóc vàng quát cả bọn. Tuy nhiên tiếng quát không được lớn lắm vì cái miệng của hắn đang sưng lên rồi.

Dũng nhìn thằng tóc vàng lớn lối như vậy thì rất ngứa mắt. Cậu hạ thấp trọng tâm, đưa chân quét một vòng cho hai tên trước mặt mình ngã xuống trước khi tung nắm đấm, một lần nữa hướng thẳng miệng tóc vàng.

Thằng tóc vàng không còn cách nào khác, phải ngửa đầu ra sau tránh. Hắn đâu ngờ rằng chân của Dũng chỉ chờ khoảnh khắc đó, nhẹ nhàng tấn công hạ bàn của hắn làm hắn không khác nào những kẻ kia, ngay lập tức khuỵ xuống.

Thế nhưng, Dũng không để hắn dễ dàng ngã xuống như mấy tên kia. Chân cậu giẫm mạnh lên bắp chân của thằng tóc vàng trong khi tay giật ngược tóc của hắn lên làm hắn quỳ trên nền đất trong đau đớn.

Dũng quắc mắt nhìn cả bọn một lượt, nói:

- Hoàng Đăng Dũng này không phải là người để chúng mày dễ dàng qua mặt.

Rồi cậu nâng chân đá thằng tóc vàng vào bốn tên kia thành một đống:

- Đừng để tao phải thấy mặt chúng mày thêm một lần nào nữa.

Dứt lời, Dũng lên xe và phóng đi song không quên để lại cho chúng một tràng cười "kinh thế hãi tục".

Nguyên ngày hôm nay là trận chung kết Giải bóng rổ sinh viên toàn quốc giữa đội của trường Dũng và trường XXX mà Dũng thì là đội trưởng của đội bóng. Hai năm vừa qua, cậu không những phụ giúp Tùng trong công việc kinh doanh và giảng dạy mà còn phấn đấu không ngừng trong học tập và thể thao. Nếu như trước đây cậu luôn đứng cuối lớp, thậm chí cuối trường về thành tích học tập thì từ khi yêu Tùng, Dũng đã có một cú đảo chiều ngoạn mục, luôn luôn đứng đầu toàn trường.

Đối với bóng rổ thì đó là niềm yêu thích của Dũng. Cậu đã phải nỗ lực biết bao nhiêu để được vào đội bóng của trường. Nhưng rồi thông tin về cậu là người đồng tính được tung ra làm cậu phải rời khỏi đội bóng. Tuy nhiên, Dũng đã không bỏ cuộc bởi Tùng chính là động lực lớn lao nhất do cậu. Anh có thể vì cậu hi sinh sự nghiệp thì cậu không có lý do gì để không vì anh mà làm mọi điều thật tốt. Cậu tập luyện không ngừng nghỉ hy vọng chứng minh một điều rằng những người đồng tính hoàn toàn có thể làm xuất sắc mọi việc. Và trong những lúc ấy, Dũng vui biết bao khi luôn có anh bên cạnh. Tùng chính là một người thầy, một người bạn đồng hành của cậu trong những buổi tập luyện bóng không mệt mỏi ấy. Tùng dạy cậu cách chơi, cách dẫn bóng, cách ném bóng, cách đưa bóng vào rổ sao cho hoàn hảo nhất. Theo đó, tiếng cười vang lên cho niềm vui hoà chung niềm hạnh phúc luôn luôn hiển hiện trên gương mặt của hai người.

Một năm sau đó, Dũng trở lại đội bóng và thêm ba tháng nữa thì cậu là đội trưởng. Thế nhưng, không ngờ điều này đem đến không biết bao nhiêu rắc rối cho Dũng. Cậu không thể nào hiểu nổi tại sao các cô gái lại thích những chàng trai bóng rổ đến vậy. Dù biết Dũng là người đồng tính và có người yêu song vẫn không biết có bao nhiêu cô nàng vẫn theo đuổi cậu. Dường như họ tin vào cảm giác của mình thì phải bởi vẻ ngoài của Dũng không giống một người đồng tính chút nào, thậm chí còn mạnh mẽ hơn rất nhiều những người đàn ông khác. Và từ đây, không biết bao nhiêu lá thư, bao nhiêu món quà, bao nhiêu của hẹn được gửi tới Dũng làm cậu bối rối không biết nói sao với Tùng. Anh mà ghen thì cậu sẽ chết chắc. Nhưng thật may cho Dũng, với những chuyện đó Tùng chỉ cười nhẹ và xoa đầu cậu bởi đơn giản anh hiểu cậu và tin cậu hơn bất cứ ai trên đời này. Điều này làm Dũng vui không để đâu cho hết. Chỉ có điều Dũng không biết rằng trước đây số lượng "đuôi" của Tùng còn gấp mấy lần cậu bởi khi đó đâu ai biết anh là người đồng tính ngoài anh và mẹ anh.

Sáng nay, biết là ngày quan trọng nên Dũng dạy từ rất sớm để chuẩn bị mọi thứ thật tốt. Giờ đây cậu không ngủ nướng như trước nữa. Nếu so sánh Dũng của hôm nay và Dũng của trước kia thì đúng là khác nhau một trời một vực như thể hai con người khác nhau vậy.

Dũng cười tươi ra khỏi nhà và hào hứng cho trận đấu sắp tới nhưng nào ngờ vừa đi được một đoạn thì năm kẻ đó đã bám theo cậu không rời làm cậu đi không được mà đánh chúng cũng không xong. Lời hứa với Tùng cậu không bao giờ dám quên. Nhưng rồi, sự nhẫn nhịn có giới hạn, cuối cùng Dũng đã dạy cho chúng một bài học. Hiện tại cậu đang phải tăng tốc để có thể đến với trận đấu. Song có lẽ hy vọng đến kịp là khá mong manh bởi theo như lịch thi đấu thì lúc này đang là hiệp thứ ba rồi.

Đèn đỏ.

Dũng khó chịu với con đường và chiếc xe.

Trong khi đó, trên sân bóng lúc này, đội của Dũng đã bắt đầu yếu thế. Tỉ số cộng dồn hiện giờ là 62-75 nghiêng về đội trường XXX. Huấn luyện viên đội của Dũng đang tiếc hùi hụi vì những cơ hội đáng ra có thể ghi điểm mà đội của ông lại bỏ qua. Ông thầm nghĩ rằng nếu có Dũng ở đây thì cậu đã làm được rồi. Nhưng...cậu đang ở đâu mới được chứ? Thật là làm cho người ta mong muốn chết mà.

Phía bên kia, huấn luyện viên của trường XXX đang nở nụ cười đắc ý không kém phần gian tà. Ông ta đang rất hài lòng vì những gì mình và học trò của mình làm được.

Còn trên khán đài, Thảo Anh đứng ngồi không yên. Cô nàng ngấp nghến ra phía cửa không biết bao nhiêu lần nhưng Dũng thì vẫn cứ biệt vô âm tín. Cuối cùng, lòng nóng như lửa đốt, Thảo Anh không thể nào xem thêm được nữa. Cô nàng đứng dậy và rời khỏi khán đài.

Thế nhưng...

- Thảo Anh! Em đi đâu vậy? – Tùng vẫy tay gọi và hỏi Thảo Anh.

Hôm nay, Tùng rất muốn đi sớm cùng Dũng nhưng anh đang mắc kẹt với việc khai trương một chi nhánh mới của mình nên không thể nào đến sớm được. Hai năm qua, nếu như Dũng phấn đấu không ngừng cho việc học và chơi thể thao thì Tùng nỗ lực kinh doanh. Kinh doanh là thứ hoàn toàn mới với Tùng nên anh phải học hỏi rất nhiều. Đôi lúc anh gặp phải thất bại nhưng rồi có cậu bên cạnh cùng sự ủng hộ của những đứa học trò đáng yêu, Tùng đã vượt qua. Nhà hàng của anh càng ngày càng đông khách và cho đến khi nó không thể nào chứa thêm được nữa thì Tùng quyết định mở một chi nhánh mới. Ngày khai trương được ấn định của chi nhánh ấy lại trùng với ngày Dũng đấu trận chung kết làm cho cả hai không biết làm thế nào nữa. Anh hoãn thì không thể được nên sau cùng anh quyết định sẽ cố gắng làm thật nhanh rồi sẽ đến xem cậu thi đấu. Và hiện tại khi công việc đã hoàn tất, Tùng vội vàng đến đây. Vừa bước vào cửa thì Tùng lại thấy Thảo Anh đang hấp tấp đi đâu đó với vẻ lo lắng nên anh bèn gọi lại hỏi.

Thảo Anh thấy Tùng thì nói gấp:

- Em đang định đi tìm Dũng. Thầy có thấy Dũng đi đâu không? Từ sáng đến giờ em không sao liên lạc được với nó.

Tùng tròn mắt ngạc nhiên:

- Không phải hôm nay là chung kết sao? Dũng không có đến ư?

Thảo Anh gật đầu, mắt vẫn dáo dác nhìn quanh:

- Không thầy ạ. Em cũng không biết phải đi đâu tìm nó nữa.

Tùng đập tay lên trán mình. Lúc sáng khi đi, anh gọi cho cậu thì mọi chuyện vẫn bình thường kia mà. Cậu đi đâu mới được chứ? Tùng nhìn vào sân bóng, hiệp ba đã kết thúc và sự thật là Dũng không có ở đó. Thế nhưng trên sân lại có một thứ làm Tùng lo lắng hơn nữa. Đó chính là ánh mắt của huấn luyện viên trường XXX. Anh đã từng trải qua chuyện này nên hiểu hơn ai hết. Chắc chắn Dũng đã xảy ra chuyện.

Nghĩ vậy, Tùng không sao đứng yên được nữa, nói với Thảo Anh:

- Em cứ ở đây chờ xem Dũng có tới không rồi có gì gọi cho thầy. Thầy sẽ đi tìm Dũng.

Dứt lời, Tùng liền chạy đi ngay, đồng thời anh cũng lấy điện thoại và gọi cho cậu.

Thế nhưng.

Tiếng chuông điện thoại quen thuộc của cậu.

Bất giác vang bên tai anh.

Tùng dừng bước và mỉm cười nhìn thân hình anh mong chờ.

Chính là Dũng đã đang đứng bên anh.

- Em không sao chứ? Không có chuyện gì với em đó chứ? – Hai tay Tùng đặt tay lên vai Dũng lo lắng hỏi.

Dũng cười tươi, cậu lắc đầu:

- Em không sao hết á. Bọn chúng chơi đểu em mà giờ thì chắc chưa bò dậy được.

Tùng véo nhẹ lên má cậu:

- Em hư quá rồi đó!

Rồi nhìn vào sân bóng với không khí khẩn trương, Tùng giục:

- Em nhanh lên đi kẻo không kịp. Còn 2' nữa là hiệp thứ tư bắt đầu rồi.

Dũng gật đầu, cười:

- Em đi đây!

Nói rồi cậu chạy vụt đến chỗ đội của cậu đang hội ý. Ngay lập tức, khuôn mặt ai nấy trong đội rực sáng. Huấn luyện viên của cậu nói gấp gáp:

- Em đi đâu từ sáng đến giờ vậy làm tôi lo quá. Em thay đồ nhanh đi, trận cuối sắp bắt đầu rồi.

Dũng cười tươi:

- Vâng ạ!

- Chúng ta có khả năng thắng rồi! – Huấn luyện viên của Dũng cười nói khi nhìn theo bóng cậu.

Ngược lại, phía bên kia, ông huấn luyện viên của trường XXX mặt mày đột nhiên xám như tro, tự hỏi: "Tại sao cái thằng ranh đó vẫn đến được đây chứ?"

Trong khi đó, Tùng và Thảo Anh lúc này có thể yên tâm lên hàng ghế đầu ngồi xem hiệp cuối cùng của trận đấu rồi. Thảo Anh ngồi xem bóng từ cả ba hiệp đầu nhưng thực tế là chẳng có gì lọt được vào đầu cô nàng ngoài ý nghĩ là Dũng đang ở đâu. Cho đến bây giờ, cô nàng mới có thể thả lỏng mình để quan sát trận đấu sắp tới.

Quay sang phía Tùng, Thảo Anh hỏi:

- Khai trương thuận lợi chứ thầy?

Tùng cười:

- Mọi thứ đều ổn em à!

Thảo Anh vui vẻ nói:

- Chúc mừng thầy.

Rồi mặt hơi trầm tư, cô nàng nói bằng giọng thấp hơn:

- Nhưng dạo này nhìn thầy gầy đi nhiều quá. Thật là vất vả cho thầy.

Tùng mỉm cười:

- Không sao đâu em. Mà em cũng sắp ra trường rồi nhỉ, có em giúp thầy thì sẽ tốt hơn nhiều.

Thảo Anh cười hì hì:

- Em thì làm được trò trống gì đâu chứ. Sang năm em sẽ ra trường.

Tùng cốc nhẹ vào đầu Thảo Anh:

- Biết cãi lời thầy rồi ha!

Thảo Anh nghe vậy cười tươi trong khi Tùng nói:

- Dũng vào sân rồi kìa. Tập trung xem thôi em.

Thảo Anh gật đầu. Cô nàng hướng mắt mình xuống sân bóng khi mà trọng tài thổi còi cho hiệp cuối cùng chính thức bắt đầu. Hiệp này sẽ có thời gian là 10 phút. Kết thúc hiệp ba, tỷ số là 64-79 nghiêng về trường XXX. Thực sự đó là một khoảng cách rất lớn mà đội Dũng khó có thể vượt qua. Dũng lại là người đến muộn nhất đội nên áp lực dồn vào cậu còn lớn hơn nữa.

- Thầy nghĩ đội của Dũng có khả năng thắng không thầy? – Thảo Anh quay sang hỏi Tùng khi bóng bắt đầu di chuyển trên sân.

Tùng cười:

- Thầy tin là Dũng làm được!

Thảo Anh đáp vâng và cười nhẹ. Hơn ai hết cô nàng hiểu cục diện hiện tại khó khăn đến mức nào. Hỏi Tùng như vậy, Thảo Anh chỉ cốt để tăng thêm niềm tin cho mình mà thôi.

Trong sân lúc này, bóng đang nằm trên tay một cầu thủ to cao thuộc đội của trường XXX. Cậu ta nhanh chóng dẫn bóng về phía rổ của đội Dũng. Tất nhiên, Dũng không thể nào để cậu ta có thể đưa bóng vào rổ dễ dàng được. Nhanh như cắt, Dũng vượt lên trước cậu ta rồi lạng người một cái cho bóng nhẹ nhàng lọt vào tay cậu làm cậu ta đứng thất thần không hiểu chuyện gì xảy ra. Người ngoài nhìn vào sẽ hầu hết tưởng rằng cậu ta tình nguyện trao bóng cho Dũng nhưng có hai người thì không nghĩ vậy. Một là cậu ta và một người nữa là người Dũng hết lòng yêu thương bởi những chiêu lừa cướp bóng của Dũng hầu hết đều xuất phát từ con "cáo già" gian manh đang ngồi cạnh Thảo Anh kia.

Dũng cười khẩy, có được bóng trong tay, cậu liền tung mình nhảy lên và ngay lập tức bóng chui tọt vào rổ trong tiếng vỗ tay rầm rộ vang lên.

- 67-79 – Bình luận viên cười tươi đọc.

Quả bóng vừa rồi, Dũng được 3 điểm vì cậu ném ở khu vực 3. Những cú ném bóng từ xa là sở trường của Tùng nên tất nhiên giờ đây nó được chuyển giao sang Dũng. Sau hai năm tập luyện cùng anh, hiện tại khả năng chơi bóng của Dũng đã ngang ngửa Tùng rồi. Điều này khiến Dũng có thể tự tin ném bóng trúng rổ từ bất kỳ vị trí nào trên sân. "Chỉ cần có bóng trong tay em thì bóng chắc chắn sẽ vào rổ". Đó là lời huấn luyện viên của cậu dành cho cậu.

Và điều ấy hoàn toàn là sự thực khi mà lúc này Dũng chiếm vị trí hoàn toàn chủ động trên sân. Những cú ném bóng ngoạn mục của cậu liên tiếp được tung ra kèm theo với điểm số không ngừng tăng lên cho đội của cậu cùng với tiếng vỗ tay không ngớt vang lên. Sự dồn nén và chịu đựng của cậu trong suốt buổi sáng hôm nay đến giờ này mới được bộc phát. Cậu thật chỉ muốn băm vằm những cầu thủ của đội kia ra thành trăm mảnh hay chí ít cũng đánh cho chúng bầm dập vì dám chơi đểu với mình song cậu biết chuyện đó phải để sau. Lúc này mà cậu làm vậy thì cậu sẽ phải ra khỏi sân ngay lập tức. Điều cậu cần làm hiện tại là làm cho chúng phải thất bại. Thế nên Dũng nỗ lực hết mình, cậu tranh bóng, cướp bóng một cách xuất sắc nhất có thể.

- Chỉ còn một phút nữa là trận đấu sẽ kết thúc! Tỷ số hiện tại là 91-93 nghiêng về phía đội trường XXX. – Bình luận viên nói.

- Bóng đang trên tay của Nguyễn Duy Anh, trường XXX!

- Hoàng Đăng Dũng đang chạy lên! Hôm nay thực sự Dũng chơi quá xuất sắc!

Bên ngoài, huấn luyện viên của hai đội không thể ngồi yên được thêm nữa. Cả hai đã đứng dậy tự khi nào và đang vã mồ hôi hột. Nếu như ban đầu tưởng như phần thắng đã chắc chắn thuộc về đội XXX thì lúc này thì cơ hội thắng của cả hai bên đã ngang nhau. Tuy đội của trường XXX đang hơn 2 điểm nhưng chỉ cần một quả bóng từ khu vực 3 vào rổ thì tình hình sẽ hoàn toàn khác. Thế nên, phút cuối cùng của trận đấu đang trôi đi thật chậm trong cảm giác của cả hai.

Tùng cũng đã đứng lên. Từ khi Dũng vào sân đến giờ, mắt anh không sao rời được thân hình của cậu. Anh rất vui khi cậu làm tốt như vậy. Trong giờ phút này, với anh đội của cậu thắng thì rất tốt mà thua thì cũng không sao vì với anh chỉ cần cậu chơi thật tốt là được rồi. Vì thế, miệng anh đang nở một nụ cười rất tươi song anh không hay biết rằng, nụ cười ấy đang hút hồn không biết bao nữ sinh ngồi gần anh. Không biết tự khi nào, họ chuyển từ xem trận đấu sang xem Tùng cười.

Trên sân, Dũng đang chạy đua với thời gian. Những phút giây cuối cùng đang vùn vụt trôi trong trí não của cậu. Cậu biết rằng lúc này, cậu chỉ cần sơ suất một chút thì đội của cậu sẽ thất bại ngay. Vì vậy, Dũng vô cùng thận trọng song vẫn không kém phần linh hoạt.

Nhìn Duy Anh đang tiến nhanh về phía rổ của đội mình, Dũng nhanh chóng nghênh tiếp cậu ta. Đây sẽ là cơ hội cuối cùng của Dũng vì đã là những giây cuối của trận đấu rồi. Và trong cái khoảnh khắc này, Dũng nhận ra một điều rằng học võ thật đúng là vô cùng có lợi. Những tiểu xảo trong võ thuật dễ dàng giúp cậu qua mặt được đối thủ và giành được bóng dễ dàng mà không hề phạm lỗi. Vậy còn lần cuối này thì sao? Dũng có cướp được bóng không đây?

- Bóng đã trên tay Hoàng Đăng Dũng! – Bình luận viên cười nói. – Liệu cậu ấy có thể đem phần thắng về cho đội của mình không? Chỉ còn 10s nữa thôi.

Bên ngoài.

Gió ngừng thổi.

Chim ngừng hót.

Dũng hít một hơi thật sâu.

Hai tay giơ bóng, cậu tung mình nhảy lên.

Bóng đã rời khỏi tay cậu và bay đi.

Im lặng.

Tất cả nín thở, dõi mắt theo trái bóng đang bay. Thời gian vật lý thì thật ngắn ngủi nhưng thời gian tâm lý lúc này đã bị kéo căng như thể sợi dây đàn chuẩn bị đứt vậy.

- VÀOOOOOOO!!!!! – Tiếng hô lớn của bình luận viên vang lên kèm theo tiếng còi kết thúc trận đấu của trọng tài cùng một tràng pháo tay cực kỳ rầm rộ.

- Thắng rồi! Chúng ta thắng rồi! – Đội của Dũng hô vang.

- Hoàng Đăng Dũng vừa ghi được 3 điểm cho đội của cậu và tỷ số chung cuộc là 94-93 nghiêng về phía đội bóng của trường Đại học Bách khoa Hà Nội.... – Tiếng nói của bình luận viên tiếp tục vang lên.

Tuy nhiên, hình như lúc này chẳng ai chú ý đến lời của anh ta thì phải bởi tất cả các ánh mắt cùng nụ cười đang dồn cả về phía Dũng. Đồng đội của cậu thì đã sớm tung cậu lên cao trong niềm vui sướиɠ ngập tràn.

Dũng cười tươi. Tất nhiên cậu đang rất vui và hào hứng song vẫn không quên dành cho huấn luyện viên trường XXX một cái cười khẩy làm ông ta tức không để đâu cho hết, hậm hực rời khỏi khán đài.

Tùng nhìn cảnh đó thì vui không kém gì Dũng bởi đơn giản với anh chỉ cần Dũng vui thì anh cũng sẽ vui. Hơn nữa, hôm nay cậu chơi xuất sắc như vậy thì anh không thể không tự hào về cậu.

- Em giỏi lắm! – Tùng mỉm cười và nói với Dũng khi cậu chạy từ chỗ đội của cậu về bên anh.

Dũng cười tươi:

- Anh giỏi sao em không giỏi được chứ?

Tùng gật nhẹ, anh lau đi những giọt mồ hôi trên trán cậu, nói:

- Mệt không em?

Dũng lắc đầu:

- Không đâu, em vui lắm. Nhìn bộ mặt của đội kia lúc vừa rồi làm em càng vui hơn nữa.

Lắc đầu cười, Tùng nghĩ cái tính trẻ con của cậu thật là không bao giờ biến mất cho dù cậu có lớn thế nào đi nữa. Hay đúng hơn là trong mắt Tùng thì Dũng vẫn luôn luôn có nét trẻ con hồn nhiên như thế.

- Công việc của anh tốt chứ? – Dũng hỏi.

Tùng gật đầu:

- Chẳng phải em nói anh giỏi thì em cũng phải giỏi sao? Vậy thì có lý do gì em chơi tốt mà anh không làm tốt nào?

Nghe vậy, Dũng cười khúc khích. Nhìn thấy các bạn trong đội của mình đang vẫy, cậu cười nói:

- Em phải ra với đội của em rồi. Em sẽ đi nhanh thôi. Anh phải chờ em đó, không được về trước đâu đấy.

Tùng xoa đầu cậu:

- Đúng là ngốc mà! Đi nhanh đi!

Dũng cười hì hì và chạy đi. Tùng nhìn theo lưng áo của cậu rồi cũng nở một nụ cười tươi như nắng xuân vậy.

Cho đến tối hôm đó, sau khi Dũng cùng bạn bè mình liên hoan xong thì cậu cùng Tùng nắm tay nhau đi dạo quanh hồ Hoàn Kiếm. Nếu như lúc mới yêu, đôi lúc hai người còn ngại ngùng khi bắt gặp người quen thì giờ này họ có thể hoàn toàn thoải mái bên nhau rồi. Bất cứ ánh mắt nào, bất cứ cái nhìn nào thì cả hai đều không để tâm mà dành tất cả sự quan tâm của mình cho đối phương mà thôi. Anh là tất cả đối với cậu còn cậu là sinh mệnh của anh.

Gió nhẹ thổi. Mặt hồ tĩnh lặng. Dũng cúi xuống, cậu nhặt một hòn sỏi nhỏ và ném xuống hồ cho mặt hồ khẽ lay động dưới ánh trăng xuân.

- Em hư quá à! – Tùng nói.

Dũng cười, hỏi:

- Như vậy có sao đâu chứ?

Tùng véo má cậu, chẳng hiểu sao càng lúc anh càng thích làm việc này nữa:

- Nếu ai cũng như em thì hồ Hoàn Kiếm đã sớm chẳng còn.

Dũng cười hì hì:

- Nhưng tiếc là người ta không có như em. Người ta mà như em hết thì anh sẽ không biết là phải yêu ai đâu.

Lắc đầu cười, Tùng nói:

- Càng lúc miệng của em càng lợi hại hơn ha!

Dũng cười đắc chí:

- Tất nhiên rồi. Ở cạnh cáo lâu ngày thì cũng phải thông minh hơn chứ.

Tùng cau mày:

- Em nói ai là cáo hả?

Dũng cười tươi:

- Em nói anh là cáo đó!

Rồi cậu vụt chạy bởi cậu biết hậu quả nếu như còn ngoan cố ngồi bên anh trong hoàn cảnh ấy. Ngoái cổ lại, Dũng nói:

- Xem anh làm được gì em nào?

Tùng cười, anh nhíu mày:

- Được thôi! Em chạy không thoát khỏi tay anh đâu.

Lời vừa dứt, Tùng liền đuổi theo Dũng thành ra hai người đang đuổi bắt nhau quanh hồ Hoàn Kiếm cho tiếng cười ngập tràn, cho không gian nơi này trở nên tươi vui hơn. Có thể có những ánh mắt không mấy thiện cảm với Tùng và Dũng song tất cả những thứ đó đã từ lâu là phù du với hai người rồi.

Gió xuân mang hương thơm nhẹ nhàng làm say đắm lòng người khiến những cành liễu khẽ lay động cho cảnh vật thêm thơ mộng. Trên trời, những vì sao đang lung linh toả sáng, lấn át đi cái sâu thẳm của màn đêm đang bao trùm.

- Thầy Tùng! – Một tiếng gọi khá quen thuộc chợt vang lên bên tai anh và cậu khi hai người còn đang đuổi bắt.

Tùng dừng lại, anh quay đầu về phía sau thì thấy lạ bởi người đứng trước mặt anh không ai khác chính là Linh.

- Thầy có thể cho em một chút thời gian được không? Không lâu đâu ạ! – Linh nhẹ giọng nói.

Tùng thoáng ngạc nhiên bởi đã lâu rồi anh không có gặp Linh. Kể từ sau cái lần ấy, đặc biệt là từ khi Linh tung tin đồn ở trường của anh và cậu thì hai người không có bất kỳ liên lạc gì. Thế nên, hiện tại Tùng không hiểu tại sao Linh lại gặp muốn anh nữa.

- Em có chuyện gì có thể nói luôn tại đây. Cậu ấy với tôi tuy hai mà một thôi nên em có thể thoải mái nói. – Tùng nói sau một thoáng im lặng.

Đôi mắt chợt trùng xuống, Linh nói:

- Em chỉ muốn nói chuyện riêng với thầy 5 phút thôi. Được không thầy?

Nghe vậy, Tùng ái ngại. Anh nhìn cậu, thấy cậu nhẹ gật đầu thì nói:

- Thôi được.

Linh mỉm cười:

- Cảm ơn thầy.

Nói rồi, Linh bước đi bên Tùng và ngồi xuống một chiếc ghế đá ven hồ cách Dũng không xa để đảm bảo rằng Dũng vẫn có thể nhìn thấy anh, chỉ là không nghe thấy chuyện của hai người nói thôi.

- Được rồi, em có chuyện gì thì nói đi! – Tùng mở lời khi ngồi xuống.

Mái tóc dài khẽ lay động, Linh im lặng, hồi lâu mới cất lên lời:

- Em xin lỗi!

Tùng mỉm cười:

- Vì chuyện gì?

Linh cúi đầu:

- Tất cả. Em đã có lỗi với thầy rất nhiều.

Tùng cười nhẹ:

- Tôi quên những chuyện ấy lâu rồi. Em cũng không cần nghĩ nhiều làm gì.

Linh lắc đầu:

- Nhưng em thì không quên được. Kể từ khi thầy rời khỏi trường thì em biết em đã sai thật rồi. Lẽ ra em không nên làm vậy với thầy.

Rồi nhìn về một nơi nào đó xa xôi, Linh nói tiếp:

- Cũng từ ngày đó, lòng em day dứt mãi không thôi. Không một đêm nào em được ngủ ngon. Có lẽ là ám ảnh do những chuyện em từng làm, một phần là vì thầy và một phần là vì những hành động ngu ngốc trước kia của em nữa. Rất nhiều lần em đứng phía sau thầy và muốn xin lỗi thầy nhưng em không đủ can đảm cho đến tận ngày hôm nay.

Gió thổi.

Im lặng. Tùng hiểu cảm giác ấy của Linh. Nó thực sự không dễ chịu chút nào. Nhìn dáng vẻ tiều tuỵ của cô bé trước mặt mình giờ đây thì Tùng biết Linh đã phải khổ sở chịu đựng đến nhường nào.

Trong khi đó, Linh mở túi xách, lấy ra một bộ hồ sơ mỏng và đưa cho Tùng, nói:

- Xin thầy hãy tha thứ cho em!

Tùng nhận lấy bộ hồ sơ ấy và mở ra thì thấy đó là một bản hợp đồng liên quan đến công việc kinh doanh của anh. Hơn ai hết Tùng hiểu nó quan trọng và có lợi với anh đến nhường nào. Anh đã mất bao nhiêu công sức mà vẫn chưa có được nó. Thật không ngờ, hôm nay Linh lại mang nó đến cho anh. Các điều khoản đã được thảo sẵn và được ký tên đóng dấu đầy đủ, tất cả đều có lợi cho Tùng chỉ chờ anh ký tên vào thôi.

- Em... em... Tại sao em lại làm vậy? – Tùng ngạc nhiên nói.

Linh cười nhạt:

- Vì thầy thì có gì mà em không làm chứ? Nhưng bây giờ em hiểu thầy với anh ấy mới thực sự là một đôi. Bản hợp đồng đó em biết thầy rất cần nên thầy hãy giữ lấy. Đó coi như là lời xin lỗi chân thành của em đối với thầy.

Nhìn đồng hồ, Linh nói tiếp:

- Năm phút đã hết, đến lúc em phải đi rồi. Thầy và anh phải hạnh phúc đó. Khi nào hai người kết hôn thì báo cho em biết nhé để em chúc mừng hai người.

Nói rồi, Linh đứng dậy và bước đi.

Tùng nhìn theo bóng Linh rồi chợt nói:

- Cảm ơn em! Ngày đó em nhất định phải tới đó!

Linh quay đầu, cô bé mỉm cười:

- Chắc chắn rồi!

Tùng cười nhẹ, anh vẫy tay chào cô bé.

Hương xuân đang ngập tràn cho sức xuân đến trên từng nhánh lộc non.

Hãy Vote nhiệt tình vào các bạn nhé!~

Cám ơn các bạn đã theo dõi và ủng hộ .

 o((*^▽^*))o

~^^~Midori~^^~