Dù nôn mửa, cộng với vết thương ở chân và ở lưng đang âm ỉ nhưng cô vẫn đáp lại bác sĩ:
"Không cần đâu. Tôi không phải bị ngộ độc, tôi bị dị ứng với thuốc khử trùng tại bệnh viện"
Bác sĩ hỏi:
"Đã biết bị dị ứng với thuốc khử trùng sao còn đến đây?"
"Tôi nói không muốn đến, nhưng mấy người kia không nghe, cứ bắt tôi đến cho bằng được".
Vừa nói, mắt cô vừa đảo qua Đậu Đình và Trần Thanh Phong. Vị bác sĩ thấy thế thì cũng nhìn qua. Trần Thanh Phong nghe vậy thì cũng nhíu mày:
"Vậy sao cô không nói?"
Cô chất vấn lại:
"Tôi đã nói không đến bệnh viện, nhưng mấy người không nghe. Liệu tôi nói tôi bị dị ứng thì mọi người có tin không? hay lại nghĩ tôi kiếm lí do để ăn vạ mấy người? "
Hừ, tưởng chị sợ sao.
Trần Thanh Phong: " "
Đậu Đình: " "
Trần Thanh Phong không nói câu gì nữa là biết đuối lí rồi. Anh lại bế bổng cô lên rồi đi về hướng bãi đỗ xe. Đậu Đình há hốc mồm, phải biết rằng tổng giám đốc của bọn họ chưa bao giờ làm những chuyện này, nếu để người trong công ty biết thì có lẽ bọn họ sẽ sốc mất. Tuy ngac nhiên nhưng anh vẫn chạy nhanh về hướng đỗ xe và mở cửa để Trần Thanh Phong bế Hạ An vào rồi vào xe nổ máy. Khi anh định hỏi giờ đi đâu thì Trần Thanh Phong lên tiếng:
"Về biệt thự của tôi, gọi bác sĩ Bình qua khám cho cô ấy."
Hạ An cũng không thèm nói gì nữa, có lẽ do tác dụng của dị ứng cộng với đau đớn làm đầu óc cô trở nên mơ màng, thế là chiếc xe chạy thẳng về khu biệt thự cao cấp ở quận hai.
Cả đoạn đường đi Trần Thanh Phong vẫn bế cô trên người, cảm giác được cả người cô hơi nóng lên và ra nhiều mồ hôi, lại nhìn xuống gương mặt cô hai mắt nhắm chặt, có vẻ như đang nhịn đau đớn và khó chịu, lòng anh cảm thấy hơi có lỗi.
Vừa về đến nơi thì bác sĩ Bình cũng vừa đến, anh bế thẳng Hạ An vào phòng ngủ của mình rồi kêu bác sĩ Bình vào khám. Trần Thanh Phong đi ra ngoài dặn dò gì Trang và Đậu Đình làm những việc còn chưa xong ở công ty rồi quay lên phòng. Một lát sau thì bác sĩ Bình cũng khám xong, đóng cửa và đi ra.
"Cô ấy có sao không?" Vừa ra cửa Trần Thanh Phong liền hỏi.
Bác sĩ Bình dặn dò:
"Chân cô ấy bị rạn xương, lưng bị trầy xước rất nghiêm trọng, ngoài ra cô ấy có triệu chứng bị dị ứng rất nặng. Hiện tại tôi đã cho cô ấy uống thuốc giảm đau và một ít thuốc dị ứng. Đừng để lưng cô ấy chạm nước, và không nên đi lại. Đợi tầm một tuần nữa xem tình hình sao đã rồi mới được đi lại. Thuốc tôi đã để sẵn trên bàn, nhớ uống đầy đủ và mỗi ngày khử trùng vết thương sau lưng một lần."
Tuy bác sĩ Bình hơi tò mò về cô gái nhỏ kia, nhưng không dám hỏi. Bác sĩ Bình là bác sĩ riêng của Trần Thanh Phong đã hơn chục năm nay. Kinh nghiệm của ông thì khỏi phải bàn, nhưng ông cũng rất khiêm tốn. Ở điểm này Trần Thanh Phong rất ngưỡng mộ ông.
Anh nói:
"Tôi biết rồi. Cảm ơn bác sĩ."
"Không có gì, nếu không có gì nữa vậy tôi về trước. Có gì không ổn thì cứ liên lạc. Đừng đưa cô ấy đến bệnh viện." Ông dặn dò xong thì đi luôn.
Nhìn bác sĩ Bình ra khỏi cửa thì Trần Thanh Phong mở cửa phòng rồi đi vào, nhìn người trên giường đang nhắm chặt mắt, có lẽ tác dụng của thuốc làm cô ngủ đi. Khuôn mặt đỏ ửng do dị ứng vẫn còn, nhưng trong mắt Trần Thanh Phong lại thấy cô rất cuốn hút, lúc này anh cũng không hiểu tại sao lại mang cô gái này về nhà mình.
Đường đường là tổng giám đốc lạnh lùng nắm trong tay huyết mạch kinh tế của cả nước cùng khối tài sản kếch xù cùng với những dự án trọng điểm của cả nước, vậy mà có những lúc anh lại hành động đến cả bản thân mình cũng không hiểu nổi.
Phải biết rằng dù năm nay đã 30 tuổi nhưng bên anh chưa bao giờ có bóng hồng nào. Từ nhỏ anh đã sống trong sự giàu có nhưng lại không có một gia đình hạnh phúc. Bố mẹ ly hôn, anh và em gái sống với bố, nhưng cuộc sống của ba bố con ngày càng xa cách khi trong nhà xuất hiện một bà mẹ kế với nhiều mưu mô, dùng mọi cách để chia rẽ tình cảm bố con bọn họ. Dần dần, làm anh không có niềm tin vào phụ nữ, giống như việc anh cho rằng cô gái này muốn ăn vạ mình như lúc mới gặp. nhưng hôm nay sao anh lại thấy bản thân mình hơi lạ lạ, nhưng cụ thể lạ ở điểm nào thì anh lại không xác định được.
Đang ngắm nhìn cô gái nằm trên giường thì có người gõ cửa:
"Cốc cốc cốc.."
Trần Thanh Phong thu hết lại biểu cảm và lên tiếng:
"Vào đi."
"Cậu chủ, cháo đã nấu xong đây rồi ạ" Gì Trang bê bát cháo tiến vào.
"Gì để trên bàn đi".
Lúc nãy Trần Thanh Phong dặn dò hầm cháo và đi mua bộ đồ để thay cho cô. Lúc lăn trên đường, đồ cô đã bị bẩn hết.
Lúc mơ màng tỉnh dậy, có lẽ là tác dụng thuốc đã hết, Hạ An thấy ánh sáng lờ mờ, phải nhìn mất một lúc cô mới thấy mình đang ở trong một căn phòng lạ, được trang trí với gam màu đen trắng chủ đạo, nhìn tuy rất giản dị nhưng lại mang một vẻ đẹp rất sang trọng và đặc biệt là sạch sẽ.
Nhưng ngay lúc cô đang thầm than phục vẻ đẹp từ căn phòng thì cửa nhà vệ sinh được mở ra, Trần Thanh Phong quàng chiếc áo ngủ, những giọt nước từ trên đầu chảy xuống gương mặt góc cạnh làm anh thêm phần quyến rũ. Hạ An lại bị vẻ đẹp trai này mê hoặc, cứ nhìn anh chằm chằm, ôi thần linh ơi, nam thần của tôi ơi, sao trên đời này vẫn còn tồn tại những con người đẹp xuất sắc như vậy chứ.
Nhìn thôi là muốn đẻ rồi.
Chị An một phút mơ mộng.