Cô Dâu Bảy Tuổi: Làm Dâu Âm Phủ

Chương 4

Không xong rồi!

Tôi điên cuồng gọi bác sĩ cấp cứu. Họ gấp gáp chạy đến, tôi phải ra ngoài chờ, mắt rưng rưng nhìn vào bên trong.

“Cô dâu của tôi, em hư lắm. Tôi thì lo lắng cho em, còn em thì lại lo lắng cho tên đàn ông khác.”

Trong lúc trái tim tôi đang treo ngược lên cành cây vì sợ hãi, chợt có một giọng nói âm u quỷ dị không biết từ đâu truyền vào tai tôi.

Tôi giật nảy người nhìn tới nhìn lui, đến khi nhìn kĩ khuôn mặt của người đang đứng kề sát mình, thì lông tơ trên người dựng đứng cả lên. Ai đây??? Tôi không nhìn nhầm chứ???

Là anh Nhất Long!

Sao có thể… anh ấy rõ ràng đang nằm trong phòng bệnh kia mà!

Tôi hoang mang nhìn khuôn mặt của người đang nằm trong đó, rồi lại nhìn người đang đứng cạnh mình, tâm trí khủng hoảng tột độ. Tại sao… hai khuôn mặt lại giống hệt nhau như vậy chứ?

Một tia lý trí cuối cùng nhắc nhở tôi quan sát kĩ người đàn ông bên cạnh một lượt từ trên xuống dưới. Thật quái dị, anh ta quá giống Nhất Long, từ khuôn mặt, ánh mắt, nụ cười, cho đến dáng người, chiều cao, … tất cả đều giống nhau như cùng đúc từ một khuôn ra vậy!

Ngoại trừ khí chất là không giống.

Nhất Long thì rất hiền hòa điềm đạm, luôn tạo cho người đối diện cảm giác vui vẻ ấm áp. Còn người này… trên người anh ta tỏa ra một khí chất hoang dã, cuồng loạn và rất quỷ dị…

Bên trong phòng bệnh, các bác sĩ vẫn hối hả cấp cứu cho Nhất Long, tôi nghe những tiếng “tút tút” lạnh lùng truyền ra mà trong lòng càng lúc càng hoảng. Không phải chứ… đừng nói người bên cạnh tôi là… là hồn ma của Nhất Long chứ…

Không lẽ anh ấy đã…

Tôi bị suy nghĩ này dọa cho sợ mềm nhũn người, nước mắt rơi như mưa, điên cuồng đập cửa muốn đi vào phòng. Đúng lúc có một vị bác sĩ mở cửa bước ra, tôi mất đà ngã bổ nhào vào trong.

“Bác sĩ… anh ấy sao rồi…”

Vị bác sĩ nhìn tôi khóc lóc giàn giụa, chắc hẳn nhìn ra tôi vẫn chỉ là một đứa học sinh cấp ba, bèn đỡ tôi dậy, dùng giọng điệu dỗ dành an ủi nói với tôi:

“Cô bé, cháu bình tĩnh đã, cậu ấy đã qua cơn nguy hiểm rồi.”

Tôi như được kéo lên khỏi vực thẳm, rối rít cảm ơn rồi nhào về phía giường bệnh. Nhất Long vẫn phải thở bình oxy, nhưng anh ấy đã tỉnh lại, ánh mắt mê man nhìn tôi.

“Anh… anh Nhất Long… anh… tỉnh rồi…”

Thấy anh ấy chẳng có phản ứng gì, tôi luống cuống lo sợ anh ấy bị biến chứng gì đó, không nhịn được mếu máo nức nở:

“Anh… anh còn nhận ra em không…”

Nhất Long vẫn im lặng một lúc, mãi sau mới khẽ vươn tay chạm vào mặt tôi, mỉm cười. Anh ấy chưa nói được nên dùng khẩu hình yếu ớt nói:

“Sao anh quên em được?”

Tôi vui sướиɠ cười như con ngốc, cả đêm không ngủ được, chờ đến sáng thì vội vã gọi điện thoại báo tin cho cha mẹ anh ấy và cha mẹ tôi. Trong lòng vẫn còn băn khoăn về người đàn ông kỳ lạ nọ, nên tôi cố tìm cơ hội gặp bác sĩ hỏi han một chút. Vị bác sĩ này rất bận, nhưng Nhất Long là bệnh nhân VIP, nên tôi mới có thể lấy lý do là người nhà hỏi thăm bệnh tình của anh ấy.

“Cháu có chuyện này muốn hỏi… có phải trong lúc cấp cứu anh Nhất Long bị… bị chết lâm sàng không…”

Dứt lời tôi mới nhận ra mình hỏi như vậy hơi kỳ quái. Quả nhiên vị bác sĩ kia không giấu nổi ngạc nhiên hỏi lại:

“Sao cháu lại hỏi thế?”

Tôi không thể nói về người đàn ông đó được, mọi chuyện vẫn còn rất mơ hồ. Đêm qua tôi thấy Nhất Long tỉnh lại, quá vui mừng nên không nhận ra, người đàn ông đó đã biến mất từ bao giờ rồi.

Nếu anh ta là hồn ma của Nhất Long, thì có thể giải thích rằng anh ấy chết lâm sàng, sau đó anh ấy tỉnh lại thì tự khắc cái hồn ma kia sẽ biến mất. Còn nếu anh ấy không hề chết lâm sàng, vậy thì…

Vậy thì, người đàn ông đó là một người hoàn toàn khác, không phải là Nhất Long!

Tôi liền gãi gãi đầu nói:

“Tại lúc mới tỉnh anh ấy không nhận ra cháu, cháu sợ…”

Nghe vậy vị bác sĩ mới mỉm cười giải thích:

“Không sao, cháu đừng lo, tim cậu ấy chưa có lúc nào ngừng đập cả, chỉ là hơi thở yếu ớt một chút thôi…”

Tôi ngơ ngẩn, miệng thì vâng dạ nhưng tâm hồn thì như người trên mây. Không phải chứ…

Thật sự người đàn ông đó không phải là Nhất Long? Anh ta là một người hoàn toàn khác? Anh ta là người hay ma, mà lại có thể biến mất không chút động tĩnh vậy được?

Mấy ngày sau, Nhất Long được xuất viện, nhưng vẫn phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng ở nhà. Tôi đến thăm anh ấy. Trong lòng tôi vẫn luôn canh cánh lo sợ về người đàn ông đó, nên đã lỡ buột miệng nói ra:

“Có phải anh có anh em sinh đôi không…”

Lúc đó Nhất Long đang cầm trên tay cốc nước đưa lên miệng uống. Tôi chỉ buột miệng hỏi, vậy mà bàn tay đang cầm cốc nước của anh ấy lại khẽ run rẩy, biểu cảm trên mặt nghiêm trọng vô cùng.

Anh ấy nhìn khắp một lượt xung quanh, không có ai thì mới dùng sắc mặt nghiêm túc nói với tôi:

“Em nghe ai nói?”