Chương 2: xin lỗi (1)
Anh đi lại lại trong phòng suy nghĩ cách xin lỗi cô nhưng mãi mà không nghĩ được gì cả. Anh lại đến phìng cô gõ cửa:- Cốc...cốc...cốc...
Bên trong vẫn im lặng anh bèn lên tiếng:
- Bảo bối à! Xuống bếp ăn tối với anh được không? Không thì a đem đồ ăn lên ăn với bảo bối có được không, đừng tức giận?
Cô không nói gì liền đi ra mửa cửa:
- Cạch
Thấy cô ra anh lập tức ra nắm tay cô cười nói:
- Bảo bối chúng ta đi ăn tối.
Cô không nói gì liền rút tay ra quay lưng xuống trước. Anh vội vàng đi theo cô cố ý bắt chuyện với cô:
- Bảo bối hôm nay đầu bếp có làm bánh ngọt cho em ăn đó là do anh kêu họ đặc biệt chuẩn bị cho em em thích chứ?
Cô cũng chỉ nhàn nhạt đáp lại ngắn gọn:
- Ừm
Đầu anh nổ "oanh" một cái lần này bảo bối giận thật rồi, bảo bối chưa từng trả lời anh như vậy. Xuống phòng ăn cô không ngồi cạnh anh như bình thường nữa mà ngồi đối diện anh. Anh nhíu mày nói:
- Em qua đây ngồi cạnh anh, mau lên.
Cô nhàn nhạt nói:
- Đã có người không quan tâm em thì ngồi cạnh người đấy làm gì cho vướng mắt người ta em ngồi bên này được rồi.
Nghe cô nói xong anh liền chột dạ, mỉm cười nịnh nọt với cô:
- Em không qua thì anh qua vậy.
Nói xong không đợi cô đồng ý liền di chuyển qua gần cô ngồi. Anh nói:
- Bảo bối ngày mai em đi chơi với anh nha.
Cô thẳng thừng từ chối:
- Em bận rồi.
Anh nhăn mặt nói:
- Bận gì chứ, không làm không được sao?
Cô mỉm cười:
- Bắt buộc phải làm, bận ngủ.
------------------------------------------tua nhanh thời gian--------------------------------------
Sáng hôm sau người nào đó không có tâm trạng đi làm vì muốn ở bên cạnh lấy lòng bảo bối. Hôm qua do bị đuổi qua thư phòng ngủ nên không có thân hình mềm mại kia trong ngực tâm tình của anh cực kì không tốt. Nhưng do hôm nay có cuộc họp quan trọng nên anh không thể không đi nên đành thay đồ đến công ty. Lúc sâu anh bước xuống lầu với bộ tây trang màu xám bạc, đôi giày da đắt tiền nhưng tâm trạng cực kì không vui. Dặn dò quản gia Trần:
- Quản gia Trần, chuẩn bị cho Băng Nhi ít đồ ăn sáng cô ấy không ăn liền gọi tôi.
Quản gia Trần cung kính:
- Vâng thưa chủ nhân.
Hài lòng gật đầu, anh đi ra chiếc siêu xe đã để sẵn ngoài cổng lái đến công ty. Vừa bước vào công ty mọi người liền tập trung hết trong phòng họp không chút chậm trể vì họ để ý khuôn mặt của tổng tài không mấy tốt nha ~ Bên trong phòng họp hết sức căng thẳng anh với nụ cười nhếch mép yêu nghiệt nhưng lạnh băng của mọi người hỏi:
- Hết ý kiến?
Tất cả mọi người trong phòng họp im bặt, vẫn nụ cười đấy nhưng đã lạnh đi vài phần:
- Hình như.....
Anh đang nói dở thì tiếng điện thoại vang lên trong phòng họp, phút giây đó mọi người dường như tắt thở may mắn thay đó lại là điện thoải của tổng tài. Rút chiếc ip 7 ra nghe lạnh giọng hỏi:
- Sao ?
Ông quả gia bên kia nói:
- Chủ nhân tiểu thư đã dậy nhưng nhất quyết không chịu ăn sáng, tôi và giúp việc trong nhà đã hết sức khuyên bảo nhưng tiểu thư đều lơ đi.
Anh nhíu mày rồi nói:
- Đợi tôi về.
Cúp máy anh trở lại với nụ cười yêu nghiệt nói:
- Ngày mai bảm báo cáo này nên tốt hơn, nếu không.....mọi người hiểu rồi chứ, dứt lời anh liền đứng lên đi về nhà dỗ dành tiểu bảo bối không ngoan ngoãn ở nhà kia.
Hết chương 2