Tới ngày sinh thần của Lạc lão thái gia, Khúc Liễm theo người nhà đến Bình Dương Hầu phủ.
Tuy bọn họ đã đi rất sớm nhưng lúc đến con phố trước phủ Bình Dương Hầu thì vẫn bị hàng dài xe ngựa nối liền không dứt ngăn lại. Có thể thấy ngày sinh thần hôm nay của Lạc lão thái gia vẫn được đại đa số người ở kinh thành coi trọng, mà loại coi trọng này chủ yếu do Hoàng thượng và Ninh Vương cấp mặt mũi.
Nói thế nào thì Lạc lão thái gia đã vì Đại Chu mà lập không biết bao nhiêu công trạng trên lưng ngựa, hiện giờ ông một thân bệnh tật lui về nghỉ ngơi, lại có người trong thiên hạ nhìn chằm chằm thì Hoàng thượng sẽ không làm chuyện gì gây rét lạnh lòng công thần mà ngược lại còn ưu ái không ít. Cũng bởi như thế nên Bình Dương Hầu phủ mới được hưởng nhiều ân sủng.
Đôi khi thái độ của Hoàng đế đại biểu cho vinh hoa phú quý của một gia tộc nên mọi người trong kinh làm việc gì cũng ít nhiều xem ánh mắt của Hoàng đế. Trên làm dưới theo, những người khác tự nhiên cũng nể mặt Bình Dương Hầu phủ.
Khúc Liễm nhàm chán ngồi trong xe ngựa, vén rèm nhìn ra bên ngoài thấy hàng xe dài dài thì nghĩ có khả năng không đi ngay được lièn buông màn xuống, bắt đầu quan sát người nhà trong xe ngựa.
Nương nàng tất nhiên là an tĩnh ngồi, đệ đệ cũng ngoan ngoãn nghe lời, hai người đang cúi đầu kiểm tra thọ lễ chốc nữa tặng cho Lạc lão thái gia. Chỉ có tỷ tỷ tựa hồ cảm xúc không được ổn định lắm, tuy trên mặt vẫn là vẻ bình tĩnh như ngày thường nhưng chiếc khăn tay đã bị nàng vò đến nhăn nhúm. Nhìn qua thì có vẻ như đang nghe Quý thị nói chuyện nhưng tâm tư căn bản không ở đây.
Khúc Liễm lưu tâm, nàng quyết định hôm nay dù thế nào cũng phải nhìn chằm chằm tỷ tỷ, tuyệt đối không để tỷ ấy rời khỏi tầm mắt của mình.
Đợi tầm một khắc, xe ngựa bắt đầu di chuyển vào cửa hông. Khi Khúc Liễm cùng khúc Thấm đỡ Quý thị xuống xe liền thấy vài vị phu nhân Lạc gia đang đón khách ở nhị môn.
"Ai da Khúc tam phu nhân, Thấm Nhi, Liễm nhi, các ngươi tới rồi." Lạc tứ phu nhân cười khanh khách đi tới, nụ cười trên mặt bà ta xán lạn hơn rất nhiều, lúc nhìn Khúc Thấm không che giấu được sự đắc ý, "Từ khi Thấm Nhi đính hôn liền không hay tới đây chơi nữa rồi, nơi này là nhà ngoại của các ngươi, thường xuyên lui tới mới phải chứ. Đúng rồi, hôm nay Cẩn Nhi cũng về đấy, đến lúc đó tỷ muội các ngươi có thể tụ hội rồi."
Hai tỷ muội lễ phép đáp vâng, nhưng căn bản chỉ coi lời bà ta như gió thoảng bên tai.
Lạc đại phu nhân ngoài cười nhưng trong không cười: "Tứ đệ muội nói cái gì vậy kìa, hai đứa nhỏ đều là đại cô nương đã đính hôn rồi, đâu còn tự do giống tiểu cô nương chứ. Các nàng còn nhiều thứ phải học lắm, làm sao giống dĩ vãng được. Ngươi hẳn nên thông cảm cho hai đứa nhỏ mới phải."
Tứ phu nhân bị trách móc, sắc mặt cứng đờ, cười mỉa nói: "Đại tẩu nói đúng, Liễm nhi chính là Thế tử phi tương lai của Trấn Quốc Công phủ, thân phận tất nhiên là không bình thường."
Nụ cười vui vẻ, lời nói sắc bén, đều lấy việc hôn nhân của hai tỷ muội ra bàn tán khiến tinh thần Khúc Thấm vốn không yên lập tức lạnh mặt: "Hai vị cữu mẫu nếu bận thì chúng ta xin phép đi trước, xin lỗi không tiếp chuyện được. Nương, chúng ta vào thỉnh an ngoại tổ mẫu đi."
Lạc đại phu nhân cùng Lạc tứ phu nhân bị thái độ lạnh lẽo của Khúc Thấm làm cho hơi nhíu mày, vẫn là Lạc đại thiếu phu nhân nhạy bén, vội tới dẫn các nàng vào, thuận tiện kêu bà tử đưa Khúc Loan tới phòng khách ngoại viện.
"Thấm biểu muội đừng để ý, hôm nay là sinh thần của tổ phụ nên trong lòng bà bà với tứ thẩm quá cao hứng, nói nhiều một chút thôi." Lạc đại thiếu phu nhân giải thích.
Tâm tình Khúc Thấm lúc này không tốt nên chẳng có kiên nhẫn nói chuyện, chỉ đáp cho có lệ: "Đúng không? Ta còn tưởng hai cữu mẫu đang xích mích vì chuyện của đại biểu tỷ đấy."
Nói xong, nàng che miệng cười, thần sắc Lạc đại thiếu phu nhân thì hơi mất tự nhiên. Lạc đại thiếu phu nhân thầm nhếch miệng cười, trong lòng cũng ít nhiều hiểu biết tính tình của Khúc Thấm nên không nói gì nữa.
Nhắc đến chuyện này, từ khi Lạc Cận vào phủ Đại hoàng tử, hắn đã vì nàng ta mà vắng vẻ An Trắc phi làm An Quốc Công phủ càng thêm chán ghét Bình Dương Hầu phủ, dẫn đến Lạc Kha gả qua đó cũng bị oán trách. Nếu không phải trước đó Lạc Kha về nhà mẹ đẻ tiết lộ để Lạc tứ lão gia ra tay trước, đẩy Lạc Cận ra thì làm sao cô nương An Quốc Công phủ bọn họ bị lạnh nhạt?
Đến lúc này mà hai nhà không hề trách Đại hoàng tử bạc tình và đều nghĩ do đối phương ngáng chân mình nên mới khiến cô nương nhà mình sau khi gả tới phủ Đại hoàng tử bị xem nhẹ.
Mấy ngày nay Lạc đại thiếu phu nhân thường nghe bà bà chỉ cây dâu mắng cây hòe vì chuyện Lạc Kha ở Anh Quốc Công phủ, đầy một bụng oán khí với tứ phòng. Mỗi lần bà gặp Lạc tứ phu nhân, ngoài mặt chị em dâu vẫn thân thiết nhưng khi nói chuyện vẫn phải đâm chọt đối phương hai câu khiến vãn bối như nàng không biết làm sao mới tốt, chỉ có thể im lặng nghe.
Khi Lạc đại thiếu phu nhân dẫn người Khúc gia đến Gia Thiện đường thì trước phủ Bình Dương Hầu xuất hiện hai chiếc xe ngựa với mái viền hoa, bánh xe sơn đỏ. Vừa nhìn thấy thiếu niên cưỡi ngựa bên cạnh thì Lạc đại lão gia vội dẫn trưởng tử lên đón.
Chỉ vì người cưỡi ngựa chính là Thế tử Ninh Vương Chu Lang cùng Thế tử Trấn Quốc Công Kỷ Lẫm, không cần nói cũng biết người ngồi bên trong là trưởng bối hai phủ.
Quả nhiên, sau khi xe ngựa dừng lại thì Chu Lang cùng Kỷ Lẫm đều xuống ngựa, đứng nghiêm bên xe.
Sau khi xe ngựa mở ra liền thấy Ninh Vương đỡ Ninh Vương phi xuống xe. Ở chiếc xe phía sau cũng thấy Trấn Quốc Công bước xuống. Bởi vì Trấn Quốc Công phu nhân hôm nay không được khỏe nên không đi cùng trượng phu với nhi tử.
“Vương gia, Trấn Quốc Công, thật khéo quá, hai người lại cùng kết bạn mà đến.” Lạc đại lão gia cười ha hả mở lời, chào hỏi xong liền hàn huyên đôi câu.
Ninh Vương là người hào sảng nên cũng cười đáp: “Chúng ta gặp nhau ở giao lộ kia nên cùng đến luôn. Thân thể lão Hầu gia hiện giờ thế nào rồi? Biết hắn khó có dịp hồi kinh nên bổn vương vẫn luôn ngóng trông gặp hắn đấy. Ai ngờ hắn đều từ chối, ngay cả bổn vương cũng không gặp.”
Lạc đại lão gia vội giải thích: “Sức khỏe gia phụ vẫn luôn không khá hơn, lần này hồi kinh là vì nhớ hài tử trong nhà. Ông không ở lâu lắm, qua một khoảng thời gian nữa thì lại phải về Tây Lăng uyển.”
Ninh Vương nghe xong thì lắc đầu, thở dai: “Tây Lăng uyển cảnh đẹp thì đẹp thật, nhưng quá mức vắng vẻ.”
Hai người nói chuyện được mấy câu thì Lạc đại lão gia vội chào hỏi Trấn Quốc Công, không dám lạnh nhạt hắn. Vị này chính là biểu đệ của đương kim Hoàng thượng đấy, hắn tuyệt đối không dám tiếp đón chậm trễ.
Trấn Quốc Công chỉ thoáng gật đầu, vẫn không có ý thân cận, đi theo Ninh Vương vào phủ. Ninh Vương phi đã được Lạc đại phu nhân nghênh đến hậu viện, chỗ ở của Lạc lão phu nhân, để các nam nhân ở tiền viện.
Các trưởng bối đi đằng trước, Chu Lang với Kỷ Lẫm theo sau.
“Huyên Hòa.” Chu Lang đến gần một chút, thấp giọng cười nói: “Không ngờ hôm nay ngươi cũng tới nha. Ta nghe nói vài vị Hoàng tử trong cung hôm nay đều sẽ đến đấy.”
Kỷ Lẫm nhàn nhạt nói: “Hoàng thượng có ý nâng đỡ Lạc lão Hầu gia nên tất nhiên bọn họ sẽ không chậm trễ rồi.”
“Mặt mũi Lạc gia lớn thật.” Chu Lang không cho là đúng nói.
“Loại mặt mũi* này luôn có thời điểm kết thúc.”
*Ý chỉ ân sủng của Hoàng thượng.
Chu Lang suy nghĩ, cảm thấy lời này rất đúng liền không để chuyện đó trong lòng nữa. Hắn biết thời trẻ phụ vương với Lạc lão thái gia quan hệ không tồi cho nên ông nguyện ý cho Lạc gia mặt mũi. Nhưng Lạc gia này ngoại trừ Lạc lão thái gia thì con cháu phía dưới ông đều không để vào mắt nên dần dần cũng không lui tới nhiều với Lạc gia nữa.
Nếu không phải hôm nay là sinh thần của Lạc lão thái gia thì hắn sẽ không bị phụ vương xách tới đây đâu.
Hai người đi theo trưởng bối đến phòng khách, khi nhìn thấy người ở đó thì Chu Lang ngạc nhiên.
Trong phòng, Lạc lão thái gia ngồi ở phía dưới như khách nhân, bồi Đại hoàng tử đang ngồi ở vị trí chủ nhà, ngồi cạnh Đại hoàng tử là Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử. Ba vị Hoàng tử nhiều lớn nhất trong cung đều đã tới, lại còn tới sớm như vậy.
Lại thấy dáng vẻ mọi người đang uống trà nói chuyện phiếm khiến hắn cảm thấy có gì không đúng lắm.
Sau khi Chu Lang với Kỷ Lẫm hàn huyên với các vị Hoàng tử vài câu liền đứng dậy đi dạo hoa viên của Bình Dương Hầu phủ.
Lúc này, Tam hoàng tử cũng đứng dậy nói với bọn họ: “Ta đi cùng các ngươi, ngồi lâu thân thể cũng hơi cứng rồi, đúng lúc đi dạo một chút.”
Đại hoàng tử nhìn về phía Kỷ Lẫm cùng Chu Lang, đột nhiên nở nụ cười: “Tam đệ thật có hứng thú đấy.”
Nhị hoàng tử bưng tách trà lên, nhìn thoáng qua huynh trưởng và đệ đệ, không mở miệng.
“Nếu Đại ca có hứng thú thì cùng nhau đi, nghe nói hoa viên của Bình Dương Hầu phủ không tồi đâu.” Tam hoàng tử nói, đột nhiên hắn lại nghĩ tới chuyện gì, kêu một tiếng: “Thiếu chút nữa là quên, Trắc phi trong phủ Đại ca là cô nương Bình Dương Hầu phủ mà. Lúc trước Đại ca bồi Lạc Trắc phi lại mặt cũng đi ngắm rồi nên đâu hiếm lạ gì nhỉ.”
Nghe lời nói giấu kim của Tam hoàng tử, vẻ mặt những người ở đây đều có chút vi diệu.
Mấy vị lão gia Lạc gia ngồi một bên không dám hé răng, cũng không dám nhìn sắc mặt lãnh đạm của lão gia tử. Ninh Vương với Trấn Quốc Công tỏ vẻ chuyện không liên quan đến minh nên thần sắc cũng không thay đổi, còn những người khác bồi bên người thì cẩn thận nhìn Đại hoàng tử, trong lòng khẳng định Tam hoàng tử cực kỳ để ý chuyện nữ nhi Lạc gia gả vào phủ Đại hoàng tử.
Một Trắc phi thôi mà, làm gì có chuyện lại mặt? Tam hoàng tử đúng là không khách khí châm chọc Đại hoàng tử cùng với Bình Dương Hầu phủ.
Ngay khi mọi người đều chờ xem Đại hoàng tử sẽ phản ứng thế nào thì thấy hắn cười cười, nói: “Tam đệ muốn đi thì cứ đi đi, hà tất phải nói như thế? Hôm nay vi huynh tới đây để chúc thọ Lạc lão Hầu gia nên muốn bồi ông nhiều hơn.” Nói xong, hắn nhìn Lạc lão thái gia.
Lạc lão thái gia cười cười, chắp tay nói: “Lão thần đa tạ Đại điện hạ ưu ái. Thừa Tự, còn không mau đi cùng Tam điện hạ?”
Lạc Thừa Tự vội tiến lên khom lưng.
Tam hoàng tử không rõ ý tứ nhìn người Lạc gia, sau đó nở nụ cười, nâng bước ra ngoài. Chu Lang với Kỷ Lẫm tùy ý đi sau, chỉ có mỗi Lạc Thừa Tự áp lực lớn, phải căng da đầu mà đuổi theo.
Còn chưa ra khỏi viện, đang chuẩn bị đến hoa viên phía đông thì thấy Lạc tứ lão gia bồi Tứ hoàng tử và Ngũ hoàng tử tới.
“Tam ca!” Hai vị Hoàng tử đối diện Lạc gia chỉ chỉ trỏ trỏ, nhìn thấy đám người Tam hoàng tử thì vội bước tới, sau đó lại chào hỏi bọn Kỷ Lẫm, “Huyên Hòa, A Lang, các ngươi cũng ở đây sao, đang muốn đi đâu thế?”
“Hiếm khi Huyên Hòa với Lang đệ có hứng thú nên ta cùng bọn họ đi dạo hoa viên.” Tam hoàng tử cười trả lời.
Ánh mắt Ngũ hoàng tử chăm chú nhìn Kỷ Lẫm, sau đó gật đầu nói: “Được đó được đó, chúng ta cùng đi xem náo nhiệt.”
Tam hoàng tử cười khẽ rồi cất bước đi, hai vị Hoàng tử vội theo sau hắn, tiếp tục bình luận hoàn cảnh Bình Dương Hầu phủ.
Kỷ Lẫm cùng Chu Lang thấy ba huynh đệ nhà kia đã tách ra nên hắn với Chu Lang cứ chậm rì rì đi sau, dáng vẻ không hề vội vã. Ngược lại, Lạc Thừa Tự muốn đau đầu vì mấy vị Hoàng tử này rồi, hắn cảm thấy áp lực của mình rất lớn, dạ dày cũng có chút ăn không tiêu.
Hắn có cảm giác hôm nay sẽ có chuyện đáng sợ xảy ra.
“Ngươi làm sao vậy?” Chu Lang thấy vẻ mặt Lạc Thừa Tự nghiêm trọng thì có lòng tốt hỏi một câu.
Lạc Thừa Tự lắc đầu, quay đầu thấy Kỷ Lẫm thì ánh mắt hơi sáng, tuy nhiên không biết nghĩ đến cái gì mà lại thở dài trong lòng.
Vị này cũng không phải người dễ đối phó.
Sau khi Lạc Thừa Tự đuổi theo ba vị Hoàng tử, Chu Lang nghi ngờ hỏi: “Huyên Hòa, sao hôm này Tứ hoàng tử với Ngũ hoàng tử cũng đến?” Hắn ngắt mấy chiếc lá rồi bóp nát, cau mày nói: “Ngũ hoàng tử này ỷ vào việc Hoàng thượng sủng ái nên khẳng định sẽ gây chuyện.” Trong lòng hắn cũng hơi lo lắng.
Kỷ Lẫm nhìn về phía xa, nhỏ giọng: “Ta cũng không biết.”
Lúc này Tam hoàng tử đã đến hoa viên phía đông, đang đứng chờ bọn họ nên hai người nhanh chóng đi qua.
******
Khi Khúc Liễm đi cùng mẫu thân với tỷ tỷ đến Gia Thiện đường thì phát hiện trong này đã có rất nhiều phu nhân các phủ ngồi, có nhà thông gia với Bình Dương Hầu phủ, cũng có nhà giao tình không tồi với họ, dù sao chỉ cần có danh tiếng thì đều tới.
Hơn nữa, điều khiến Khúc Liễm kinh ngạc chính là Chúc Kiêm cũng đến cùng trưởng bối, thấy Khúc Liễm nhìn qua còn nghịch ngợm chớp chớp mắt.
Khúc Liễm mỉm cười với nàng ấy, thỉnh an Lạc lão phu nhân xong liền cùng tỷ tỷ ra ngoài, đến phòng cách vách uống trà. Trong phòng này đều là cô nương chưa xuất giá giống nàng, cũng là cơ hội để các cô nương phát triển mối quan hệ của mình.
Lúc các nàng ra ngoài thì Chúc Kiêm cũng theo sau.
Chúc Kiêm vui vẻ kéo tay Khúc Thấm: “May mà cuối cùng các ngươi cũng tới. Ta không quen cô nương nào ở đây cả, cũng không biết nói chuyện với ai nên đành ngồi trong đó chờ hai người tới thôi.”
“Nếu đã vậy sao tỷ vẫn đi cùng tổ mẫu tỷ tới? Hà tỷ tỷ không đến sao?” Khúc Liễm trêu ghẹo hỏi.
Chúc Kiêm ấy vậy mà lại ngượng ngùng, “Nghe nói hôm nay Ninh Vương phi có tới, huống chi sau này tỷ cũng phải gả vào Ninh Vương phủ, sớm muộn cũng phải gặp người.....”
Đây chính là nguyên nhân hôm nay Chúc lão phu nhân dẫn Chúc Kiêm tới, sau này Chúc Hà không gả ở kinh thành nên không cần lo.
Khúc Liễm tỏ vẻ mình đã hiểu, còn Khúc Thấm nhìn thấy bộ dáng ngượng ngùng của Chúc Kiêm thì tâm tình lại phức tạp.