Thê Điều Lệnh

Chương 77

Việc Ninh Vương Thế tử Chu Lang đính hôn với Chúc Kiêm xảy ra rất đột ngột, lúc đầu Khúc Liễm cho rằng là do tỷ tỷ mình vì tỷ tỷ với Chúc Kiêm là khuê mật của nhau cho nên có khả năng tỷ ấy mong muốn đời này Chúc Kiêm sống tốt nên đã sớm sắp xếp cho Chúc Kiêm và Chu Lang gặp nhau ở Chúc gia. Việc hôn sự này được định ra không ngờ lại liên quan đến Kỷ Lẫm.

Nghe ý tứ của Tương Di công chúa thì là Kỷ Lẫm dùng thủ đoạn nào đó làm Ninh Vương phi không thể không đồng ý việc hôn sự của nhi tử, điều này làm nàng rất rối rắm không biết chuyện đó là do nhân cách nào của Kỷ Lẫm làm. Hai người Chu Lang và Chúc Kiêm lưỡng tình tương duyệt thì sử dụng thủ đoạn đê tiện để thúc đẩy hôn sự cũng không có gây tổn hại gì, cũng không có khác người cho nên nàng chỉ thắc mắc nhân cách nào ra tay can thiệp thôi. Không phải sẽ là cái yêu nghiệt hung tàn chứ?

Khúc Liễm vừa được mỹ thiếu niên manh manh chữa khỏi linh hồn đang rất rối rắm.

Tương Di công chúa tiếp tục nói bên tai Khúc Liễm: “Biểu ca vẫn luôn không đồng ý lấy ta là bởi vì sợ mình không sống được đến hai mươi tuổi nên không muốn trì hoãn chuyện chung thân đại sự của ta. Huynh ấy còn từng đẩy ta về phía Kỷ Huyên Hòa nhưng đáng tiếc Kỷ Huyên Hòa đã có vị hôn thê từ nhỏ. Nhưng dù Kỷ Huyên Hòa đã có vị hôn thê thì huynh ấy sẽ không từ bỏ việc đẩy ta cho nam nhân khác.” Nói tới đây nàng nhăn mặt, hiển nhiên đối với hành động của Viên Lãng cực kỳ tức giận nhưng lại không thể làm gì.

Khúc Liễm thấy Viên Lãng yêu nàng ấy một cách sâu kín, không bộc lộ ra ngoài. Nhẫn tâm đem Công chúa tôn quý đẩy ra ngoài, lại còn nhọc lòng tìm cho nàng ấy nam nhất tốt nhất, tương xứng nhất chỉ vì sợ nàng ủy khuất.

“Nếu đã vậy thì ta đành sử dụng thủ đoạn mạnh mẽ hơn.” Tương Di công chúa nắm chặt tay.

Khúc Liễm bỗng có dự cảm bất thường.

Quả nhiên, vị Công chúa nào đó chộp lấy tay nàng, nói: “Khúc muội muội, ta nhìn ra Kỷ Huyên Cùng đối xử với muội không giống bất cứ ai, hắn rất coi trọng muội, nếu không......” Lấy trình độ hiểm độc lục thân không nhận của người nọ thì nếu không chấp nhận vị hôn thê Khúc Liễm chắc chắn sẽ tìm mọi cách phá hủy hôn sự, “Cho nên, ta hy vọng muội giúp ta đi cầu tình với hắn, làm hắn giúp ta với biểu ca thuận lợi kết thành phu thê.”

Khúc Liễm: “......”

Khúc Liễm không chịu nổi ánh mắt nóng rực của Tương Di công chúa, thấp giọng nói: “Công chúa, chuyện này không được tốt lắm đâu.”

“Có gì mà không tốt chứ?” Tương Di công chúa không cho là đúng: “Ta có cảm giác chỉ cần muội mở miệng thì hắn nhất định sẽ đồng ý.” Nói tới đây, nàng có chút bực, “Đừng nhìn ta với hắn quen biết từ nhỏ mà nghĩ tình cảm bọn ta tốt, mỗi lần hắn biến sắc thì căn bản không coi ta là một cô nương, có lần hắn còn đá ta từ trên ngựa xuống đất, nếu không phải có biểu ca đỡ kịp thời thì thiếu chút nữa ta bị ngã chết rồi......Khụ.”

Khúc Liễm nhìn nàng, thấy nàng đột nhiên ngừng lại ho khan, tựa hồ có nỗi niềm khó nói.

Khúc Liễm nhanh chóng hiểu ra Tương Di công chúa hẳn cũng biết tình huống của Kỷ Lẫm, nàng ấy cho rằng mình không biết nên không dám nhiều lời nữa vì sợ lỡ miệng, miễn để mình hiểu lầm.

Chính là, từ mấy câu nói đó nàng cũng hình dung được Tương Di công chúa, Thế tử Tĩnh Viễn Hầu đều biết tình trạng thân thể của Kỷ Lẫm, cũng bởi vì biết nên mỗi lần đến đây đều sai sử hạ nhân tùy ý, căn bản không nghĩ mình là người ngoài.

Đây là chuyện mà người bên ngoài không hề biết, nếu không phải hôm nay Tương Di công chúa để lộ ra thì có khi Khúc Liễm cũng nghĩ giống người khác, cho rằng Tương Di công chúa cố ý thân cận với Thục Nghi đại Trưởng Công chúa là có dụng ý khác. Chẳng trách Trấn Quốc Công phu nhân khi thấy Tương Di công chúa đến lại mừng rỡ đến vậy, chắc là thầm muốn mượn Tương Di công chúa để giáo huấn mình.

“Công chúa, chuyện này.....Vẫn là người đi nói với Kỷ Lẫm đi. Tuy tiểu nữ với Kỷ công tử có đính ước nhưng là......”

Khúc Liễm khó xử, nàng với Tương Di công chúa mới gặp có hai lần, không có thân thiết với nhau nên chẳng muốn lội vào vũng nước đυ.c. Hơn nữa nàng với Kỷ Lẫm chỉ mới đính ước thôi, còn chưa đến mức sâu nặng để nàng chỉ quan tâm ý nguyện của mình mà nhờ đối phương giúp đỡ một việc khó như này, nếu bởi vì vậy mà khiến Kỷ Lẫm khó xử thì làm sao bây giờ?

Tương Di công chúa thấy Khúc Liễm khó xử thì bật thốt: “Ngươi đánh giá mình thấp quá đó.”

Nàng thấy Khúc Liễm thực sự xoắn xuýt thì mất hứng, không muốn miễn cưỡng nàng ấy nữa nhưng không có nghĩa là nàng sẽ từ bỏ.

Cho nên, trước khi dẹp đường hồi cung nàng nhân cơ hội đi gặp Viên Lãng, sai người gọi Kỷ Lẫm tới.

Hai người đứng dưới gốc cây hạnh, tuy gió đầu mùa hơi lạnh nhưng Tương Di công chúa lại không cảm thấy lạnh mà tinh thần còn rất phấn chấn.

“Công chúa có chuyện gì sao?” Kỷ Lẫm khẽ cười hỏi.

Tương Di công chúa nở nụ cười xinh đẹp, nói: “Vừa rồi ta đã nhờ Khúc muội muội giúp cầu tình ngươi hỗ trợ thúc đẩy chuyện tốt của ta với biểu ca. Chỉ cần có ngươi ra tay thì ta tin chắc khúc mắc của biểu ca sẽ không còn, mọi chuyện sẽ thuận lợi.”

Kỷ Lẫm nhướn mày, ôn hòa nói: “Công chúa thật có lòng tin vào tại hạ.”

“Tất nhiên rồi, nếu ngay cả ngươi cũng không tin được thì ta cảm thấy thiên hạ này chẳng ai có thể làm ta tin. Thế nào? Ngươi có giúp hay không?”

“Không giúp.” Kỷ Lẫm dứt khoát nói: “A Lãng đã cảnh cáo ta, nếu ta dám ra tay thì hắn chắc chắn sẽ không vui.”

“Khúc muội muội cầu ngươi cũng không giúp?” Tương Di công chúa nhướn mày.

Kỷ Lẫm chỉ cười mà không nói.

Tương Di công chúa nhìn hắn một hồi lâu, sau đó cười lạnh: “Kỷ Huyên Hòa, sớm hay muội cũng có một ngày ta làm cho ngươi phải cầu được giúp ta!”

Kỷ Lẫm vẫn chỉ mỉm cười, đưa tay phủi phủi hoa hạnh rơi trên bả vai, “Công chúa, A Lãng phải về phủ rồi, ngươi.....”

Tương Di công chúa lạnh mặt rời đi, được vài bước lại quay đầu uy hϊếp: “Ngươi không sợ ta sẽ đem bí mật của ngươi nói cho Khúc gia muội muội sao? Các ngươi đã đính hôn rồi, chờ sau khi nàng gả tới sớm hay muộn sẽ biết tình huống thôi.”

Sắc mặt Kỷ Lẫm hơi sững, nhưng nhanh chóng thả lỏng.

Tương Di công chúa nghi ngờ, chẳng lẽ nàng phán đoán lầm rồi, kỳ thực Kỷ Lẫm không có để ý vị hôn thê của hắn?

Kỷ Lẫm nhìn theo hướng Tương Di công chúa đi, trong tâm thầm nói Khúc Liễm đã sớm biết bí mật của hắn rồi, thậm chí còn không có vì vậy mà rời xa hắn, ngược lại đang học cách tiếp nhận. Chuyến đi hôm nay của Khúc Liễm càng khiến hắn xác định được tâm ý của nàng cho nên đối với uy hϊếp của Tương Di công chúa hắn không để tâm.

Tương Di công chúa mang một bụng tức lên xe ngựa.

Trong xe là một mảnh ấm áp, vừa vào đã cảm nhận được hơi ấm dào dạt làm sắc mặt nàng cũng khá hơn.

“Làm sao vậy?”

Nghe được giọng nam khàn khàn, Tương Di công chúa nhìn qua, bĩu môi nói: “Biểu ca, Kỷ Huyên Hòa lại chọc tức muội.”

Viên Lãng không tin, “Hôm nay tính tình Huyên Hòa rất tốt mà, sẽ không có làm khó dễ người khác đâu, chẳng lẽ là muội lại đi trêu chọc hắn?” Nói tới đây, hắn không yên lòng mà dặn dò: “Muội đừng có đùa giỡn hắn nữa, nếu thấy cảm xúc của hắn không đúng thì phải nhanh chóng chạy đi, đỡ lại giống năm đó.”

Tương Di công chúa ủy khuất nói: “Muội đâu có biết khi đó hắn thực sự muốn gϊếŧ muội? Rõ ràng ngày thường hắn dễ tính như thế....” Nghĩ đến chuyện bị dáng vẻ của hắn lừa, thiếu chút nữa phải rớt nước mắt, “Muội còn là Công chúa đấy, phụ hoàng mẫu hậu chưa từng hung dữ với muội mà hắn thì hay rồi, cứ biến sắc thì lục thân không nhận, xong việc còn làm cho phụ hoàng tán thưởng nữa chứ, đúng là đồ đen tối.”

Viên Lãng trầm mặc, rồi nói: “Muội đừng trách hắn, chuyện năm đó cũng là do muội không đúng trước.”

Trong lòng Tương Di công chúa càng thêm ủy khuất, người này không an ủi mình thì thôi, ngược lại còn cho rằng việc năm đó là nàng sai. Khi đó không phải mình tuổi còn nhỏ nên có chút tùy hứng sao, hiện giờ đã sửa rồi mà.

Viên Lãng thấy nàng tủi thân thì hơi chần chờ, quyết định vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình: “Lại đây ngồi.”

Chờ khi thấy nàng mặt mày hớn hở dịch qua, vòng tay ôm hắn như tiểu nữ hài thì trong lòng Viên Lãng có chút hối hận, cuối cùng chỉ có thể thở dài tùy ý nàng.

“Muội cảm thấy nhất định Kỷ Huyên Hòa vừa ý Khúc gia muội muội, bằng không lấy tính cách thối của hắn thì không có khả năng đồng ý. Dù thường ngày tính tình hắn có tốt thì cũng có lúc biến sắc, mà mỗi khi thay đổi thì sẽ lạnh nhạt vô cảm họ hàng thân thích người quen gì đó đều không quan tâm nên muốn làm cho hắn đồng ý thì khó hơn lên trời. Như vậy chứng tỏ một điều, từ trong thâm tâm hắn rất vừa lòng hôn sự này.” Tương Di công chúa phân tích, “Nhưng là vừa rồi hắn chết không thừa nhận, quả thực khiến người giận sôi.”

Viên Lãng nghe nang oán giận, không có phụ họa mà đến khi Tương Di công chúa lay lay tay hắn muốn hắn nói chuyện thì mới mở miệng: “Vừa nãy muội tìm Huyên Hòa làm gì?”

Thấy ánh mắt của hắn hơi sắc bén thì nàng nhanh chóng ra vẻ vô tội, “Không có gì nha, chỉ nói với hắn mấy câu thôi.”

“Đúng không?”

“Tất nhiên rồi ạ. Hắn lòng dạ hiểm độc thế kia thì muội đâu dám cậy thế khinh hắn chứ.” Tương Di công chúa chỉ thiếu chút nữa giơ tay thề thốt mình có bao nhiêu vô tôi.

Viên Lãng nhìn nàng trong chốc lát thì dời mắt, nhịn không được ho khan vài tiếng, thấy nàng muốn nhận khí cho mình thì vội kìm nén: “Ta không có chuyện gì đâu, muội đừng lo lắng. Chờ hồi cung thì đừng tùy tiện ra ngoài nữa, ở bên ngoài cung không an toàn đâu.”

“À.”

Thấy bộ dáng không cho là đúng của nàng, Viên Lãng bất đắc dĩ nói: “Muội vẫn nên nghe cô mẫu Hoàng Hậu nói đi.”

Tương Di công chúa cười dỗi: “Biểu ca nói cái gì đâu à, muội nghe lời lắm mà, mẫu hậu đã từng dặn muội phải chăm sóc huynh thật tốt đó.”

Nghe nàng mặt dày mà xuyên tạc ý tứ của Hoàng Hậu, đột nhiên Viên Lãng cảm thấy hơi đau đầu.

Hắn lớn hơn Tương Di công chúa bốn tuổi, tuy nói là biểu huynh muội nhưng Tương Di công chúa là hoàng nữ, thân phận hai người bất đồng nên không dám đối xử với nàng như biểu muội bình thường. Không biết từ khi nào Tương Di liền thích chạy sau hắn, đến khi nàng mười tuổi thì thề nhất định phải gả cho hắn làm hắn thực sự hết cách.

Hắn biết tình trạng sức khỏe của bản thân nên tất nhiên không muốn trì hoãn nàng, thậm chí chưa từng nghĩ mình có thể xứng với một nữ tử mỹ lệ khỏe mạnh. Nàng vừa xinh đẹp vừa tràn đầy sức sống, không nên bị người như hắn làm liên lụy. Nàng rực rỡ như ánh mặt trời, dù khi bắt nạt người khác thì cũng là một mặt sinh động.

Khi xe ngựa đến trước hoàng cung, Viên Lãng đột nhiên nói: “Tương Di, nương huynh sẽ sớm đính hôn cho huynh nên sau này muội đừng xuất cung nữa.”

Tương Di đang xuống nghe, nghe thấy lời này thì ngơ ngác nhìn hắn.

Viên Lãng dựa người vào vách xe, nhắm mắt, không đành lòng nhìn nàng.

“Biểu ca.....”

Một lát sau, xe ngựa chậm rãi di chuyển, Viên Lãng mở to mắt, ôm lò sưởi ấm nóng trong ngực lại cảm thấy cả người rét run.

*******

Sau khi trở về từ Trấn Quốc Công phủ, Khúc Liễm vẫn luôn suy tư, quyết định đi tìm tỷ tỷ để dò la tin tức.

Cái gọi là tin tức tất nhiên là về đời trước của Tương Di công chúa rồi.

Tương Di công chúa đã mở miệng nhờ nàng giúp, lúc đấy nàng có điều băn khoăn nên không có đồng ý. Nhưng thấy dáng vẻ thất vọng của nàng ấy thì trong lòng cũng không dễ chịu. Nghĩ tới nghĩ lui quyết định vẫn nên thăm dò vận mệnh đời trước của Tương Di công chúa đã.

Khúc Thấm trở về phòng vừa thay xiêm y thì thấy muội muội tới, vẻ mặt thấp thỏm nhìn mình thì khó hiểu, hỏi: “A Liễm, muội sao thế? Có chuyện gì à?” Chẳng lẽ có người khi dễ muội ấy ở Trấn Quốc Công phủ?

Khúc Liễm chần chờ một chút rồi đem chuyện ở Trấn Quốc Công phủ ra nói, không có giấu giếm chuyện của Tương Di công chúa. Nàng vừa kể vừa cẩn thận quan sát sắc mặt của tỷ tỷ, thấy tỷ ấy đầu tiên là kinh ngạc nhướn mày, cuối cùng là bừng tỉnh thì trong lòng đã có đáp án.

Có lẽ đời trước Tương Di công chúa với Viên Lãng thực sự kết thành phu thê.

“Việc này muội không cần để tâm nhiều.” Khúc Thấm cho rằng muội muội không biết nên làm gì, vì thế nói thêm: “Cứ để Kỷ công tử tự quyết đi, nếu hắn cảm thấy được thì sẽ giúp, còn nếu muội mạo muội nhúng tay thì sẽ làm Kỷ công tử có ấn tượng không tốt.”

Dù sao, lấy tính cách của Tương Di công chúa thì không đạt được mục đích sẽ không từ bỏ.

Đúng là đời trước Tương Di công chúa gả cho Tĩnh Viễn Hầu Thế tử, việc hôn nhân này tuy vấp phải sự phản đối nhưng Tương Di công chúa lấy chuyện Viên Lãng từng cứu mạng nàng ra nên Đế Hậu hết cách, cuối cùng đành chấp thuận. Sau khi hai người thành thân thì thập phần ân ái, mà Tương Di công chúa cũng vì muốn sinh hài tử cho Tĩnh Viễn Hầu Thế tử nên làm rất nhiều chuyện khiến mọi người dở khóc dở cười.

Vì sinh hài tử, Tương Di công chúa không để ý đến ánh mắt thế nhân mà ngược lại sống rất tiêu dao tự tại.

Có thể thấy tình cảm nam nữ tuy có lừa gạt nhưng cũng đầy chân thành cảm động.

Xác nhận được sau này Tương Di sẽ gả cho Viên Lãng thì Khúc Liễm liền bỏ qua, cho nên vào tháng hai khi Hoàng Hậu mở tiệc chiêu đãi nữ quyến tôn thất, nàng đi theo Thục Nghi đại Trưởng Công chúa tiến cung, lúc gặp Tương Di công chúa thì thập phần thản nhiên.

Nhưng Khúc Liễm mẫn cảm phát hiện Tương Di công chúa có vẻ buồn rầu.

Tuy vẫn đoan trang ngạo nghễ, cao quý nghiêm nghị hơn hẳn các vị công chúa ngồi cạnh nhưng nàng vẫn nhìn ra tâm tình của nàng ấy không được tốt.

Khúc Liễm bị cung nữ tên Ngọc Cánh thỉnh qua ngồi cạnh Công chúa làm da đầu nàng tê dại.

Trừ bỏ Tương Di công chúa thì trong cung có bốn vị nữa, Tương Di công chúa đứng thứ hai, trước nàng là Đại công chúa mười lăm tuổi, rồi đến Tam công chúa mười ba và Tứ công chúa bảy tuổi.

Thần sắc của Đại công chúa lãnh đạm, thấy Khúc Liễm được Tương Di công chúa gọi tới thì chỉ nâng mắt nhìn một cái, sau đó không quan tâm nữa. Tam công chúa thì nhìn nàng chằm chằm một lát, ánh mắt có chút tối làm Khúc Liễm có dự cảm không tốt lắm. Chỉ có Tứ công chúa bảy tuổi với gương mặt bánh bao tròn tròn, nhìn nàng hồi lâu, trông rất ngây thơ hồn nhiên.

Tương Di công chúa kêu Khúc Liễm tới không phải muốn cùng nhau xem diễn kịch mà là tìm hiểu tin tức.