[12 Chòm Sao] Thanh Xuân Đẹp Tựa Giấc Mơ

Chương 12: Song Ngư & Bảo Bình

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chiếc xe buýt chầm chậm đỗ lại trạm. Ngôi trường cao trung sừng sững đập ngay vào mắt Thiên Bình. Khung cảnh này anh đã quen từ lâu, mà sao hôm nay về lại có chút xa lạ. Những dây thường xuân đã được gỡ bỏ khỏi hàng rào, lí do là vì quá nhiều muỗi. Những tòa nhà cũng được sơn trắng. Ngôi trường đã khoác lên mình một vẻ ngoài hiện đại và hào nhoáng hơn, không còn cảm giác gì của một nơi được mệnh danh là môi trường giáo dục đầu tiên của đất nước. Anh khẽ thở dài, thầm nghĩ đây chắc hẳn là quyết định của chính phủ, chứ nếu không có sự cho phép thì chẳng ai dám đυ.ng đến một nơi có thể được coi là di tích văn hóa thế này.

Còn lý do vì sao Thiên Bình lại đến đây thì anh cũng biết rõ. Câu lạc bộ phát thanh sắp có một dự án lớn. Với tư cách là cố vấn kiêm cựu thành viên, giúp đỡ dù ít dù nhiều thì vẫn nên có mặt là hơn.

Ừm... Thật ra thì cũng có một lý do khác nữa...

"Này!" Một giọng nói trầm trầm bất chợt vang lên làm anh giật mình đôi chút "Cậu Thiên Bình, có vào không?"

Bác bảo vệ mặc đồng phục màu thiên thanh, hơi vận sức mở hé cánh cổng đen. Anh có đến đây mấy lần nên bác cũng quen mặt, lại thấy cậu thanh niên này rất biết ý, lúc nào về trường cũng nhân tiện mang cho bác vài gói kẹo, gói bánh. Người bảo vệ già nhàn rỗi này lại có một sở thích thật ngào đường như thế.

Thiên Bình lách người qua khe hẹp rồi mỉm cười thân thiện dúi cho bác bảo vệ một bịch kẹo sữa to.

"Sao hôm nay cậu Thiên Bình lại mua kẹo sữa này? Lại còn nhiều như thế?"

"Bác không ăn được sữa ạ?" Anh hơi ngại, liền hỏi.

"Không phải!" Bác bảo vệ lắc đầu, cười hiền từ "Bác thích lắm! Chỉ là hơi thắc mắc, mọi hôm cháu đều mang kẹo trái cây."

Thiên Bình hơi nghiêng đầu, như đang suy nghĩ một điều gì đó:

"Ừm... Tại cháu có bạn thích ăn kẹo sữa. Cháu mới biết hôm qua, vừa hay hôm nay lại gặp bạn ấy."

"Thế chút nữa lại có người đến à?"

"Không ạ. Bạn cháu vẫn học trong trường này, nói đúng hơn là hậu bối đấy ạ."

Anh không nhiều lời nữa, nói vài câu tạm biệt với bác bảo vệ rồi nhanh chóng sải những bước chân dài vào khuôn viên trường.

Trường học vào buổi ban trưa, học sinh hãy còn trong tiết học. Nhưng chỉ trong chốc lát nữa thôi, tiếng chuông sẽ vang lên từng hồi giòn giã, những tạp âm sẽ được dịp lấp đầy khoảng không gian rộng lớn còn thoang thoảng hương anh đào dìu dịu.

Thời học sinh, trên gương mặt ai cũng phơi phới nét thanh xuân rạng rỡ. Đó là thời vô lo vô nghĩ. Anh lại nhớ đến nụ cười của cô bé ấy, nụ cười ngập trong ánh nắng buổi sớm mai đã lần đầu khiến anh rung động. Trong ký ức của anh còn hiện rõ bài đăng hôm qua của cô trên mạng xã hội. Bức ảnh chụp viên kẹo sữa nhỏ xíu xiu được tặng cùng dòng tâm trạng hết sức đáng yêu:

Hừm... Người thương thật tâm lý, lại biết mình thích ăn kẹo sữa nữa cơ