Ánh mắt đó đã nhìn cô cho tới khi giờ tập hợp. Giờ tập hợp. Anh không nói gì về Phường mà để cho Quyên giới thiệu, ánh mắt mới ghen ghét không còn nữa, mà thay vào đó là ánh mắt vui tươi hiền hòa khi ngày đầu xuống dạy lớp!. Trong lúc Quyên giới thiệu, thầy Mịnh cứ nhìn cô mãi không hề rời mắt khỏi người anh yêu. Công nhận, anh yêu cô dữ thật, cứ nhìn chăm chú rồi tự cười mình ên. Sau đó cô Quyên nói.
- Xin giới thiệu với lớp, hôm nay ta có giáo viên mới đến dạy nha! Tên cô ấy là Phường._Quyên nói.
- Oh_Cả lớp ồ lên một tiếng.
Mịnh lại nhìn Quyên.
Còn về Phường thì lâu lâu nhìn anh, nhưng cái ánh mắt nhìn không chịu đáp trả lại cô, khiến cô có gì đó buồn bã trong như bị tổn thương vì anh dữ lắm á. Nhưng biết làm sao được. Anh không còn yêu cô nữa thì phải làm cho anh yêu trở lại thôi, bằng mọi giá. Rồi cô ngừng nhìn anh, quay sang liếc Quyên một cái, hành động đó không làm cho Quyên thấy mà làm cho Mịnh và nguyên lớp thấy.
Cả lớp xì xầm to nhỏ về nhân vật mới này, có phần táo bạo và cực kì nguy hiểm, phải cẩn thận cô ta mới được.
Còn về phần anh phải cảnh giác Phường và không để cho cô hãm hại Quyên mới được. Anh biết tâm tính Phường mà... không hiền gì đâu, cô luôn có mưu mô và không tha cho bất cứ ai khi dám đυ.ng đến cô.
Giới thiệu xong. Hôm nay không có chia nhóm ra tập.
Trong lúc dạy, cô Quyên đi đến hàng của Khôi đứng ( Quyên thích anh này nà), và nói chuyện với anh, còn Mịnh thì nhìn cô và không thích cảnh này cho lắm nên cũng hơi mặt lạnh một chút. Còn Phường cứ nhìn Mịnh. Càng làm cô tức hơn nữa. Còn Quyên thì có cảm giác như ai đang nhìn chầm chầm và rất đáng sợ phía mình nhưng cô kệ.
/Ra chơi/
3 người đang ở trong phòng giáo viên...
Quyên biết hôm nay có người mới nên nói chuyện vui vẻ hơn để tạo thiện cảm.
- À, cô Phường có cần mua gì không?_Tiếng cô Quyên.
- Có, cô mua giùm tôi chai nước..._Nói.
- Còn thầy Mịnh?_Quyên quay sang anh.
- Tôi... à thầy không ăn đâu..._Anh cười nói
- À, vậy thôi.
Thế là Quyên đi ra ngoài mua đồ rồi sẵn tiện mua cho Phường luôn.
Giờ chỉ còn Phường và Mịnh ở trong phòng. Cô đau lòng hỏi anh trong hiện tại...
- Anh đã thích cái cô tên Quyên rồi phải không??_Cô hỏi.
- Tôi không có, cô đừng nói như vậy để Quyên nghe được là không hay..._Anh lạnh lùng nói.
- Tôi thì anh nói bằng cô còn Quyên thì sao anh gọi cô ấy thân mật quá nhỉ??_Cô long lanh nhìn anh.
Anh nhàm chán khi phải nói chuyện với cô. Giờ không còn tình cảm thì cô tránh ra đi, sao cô không biết gì thế?. Hết yêu thì làm sao được bây giờ?. Không lẽ cứ ép người khác mãi, Phường chẳng biết gì cả.
Anh nói.
- Nếu cô chia tay tôi rồi thì đừng nghĩ đến chuyện quay lại, lúc cô đá tôi thì ra sao??? Cô không nhớ à, cô mặc tôi van xin cô, vì lúc đó tôi còn yêu cô... Nhưng bây giờ..._Anh chưa nói hết câu.
- Bây giờ như thế nào?_Cô đau đớn hỏi.
- Hết yêu cô rồi... Vì thế, cô đừng cố gắng nữa._Anh vẫn điềm tĩnh nói.
Cô như ngã quỵ xuống ghế. Thất thần nhìn nơi xa xăm. Hết yêu cô rồi sao? Ý của anh là gì??. Đừng cố gắng? Chẳng lẽ cô không còn tư cách để yêu anh nữa. Cô như muốn khóc lên.
Lúc anh bước ra, cùng lúc cô Quyên vào, cầm 2 chai nước và 3 bịch bánh snack. Cô thấy anh thì hơi giật mình.
- Í, thầy Mịnh, ăn bánh nè... À, Phường, tôi mua chai nước cho cô rồi này... có cả bánh nữa!!
Cô ngây thơ bước về phía. Cô để mấy cái đồ mới mua ngay trước bàn.
Cô lắc lắc vai Phường. Khi thấy cô thơ thẩn một chút.
- Phường, tôi mua rồi nè!_Quyên nói.
- À, cảm ơn nha..._Cô cười cho có lệ.
Tự nhiên cô cảm giác, phòng đang có không khí rất âm u và buồn bã. Mới đi một chút mà không khí đã căng thẳng thế kia. Rốt cuộc 2 người đó đã nói gì ta?. Thật là muốn hỏi nên cô đánh liều hỏi một chút.
- Cô Phường với thầy Mịnh nói chuyện gì mà vui thế?_Cô hỏi (T/G: Vui bà nọy tao =))))
- À, không có gì đâu... tôi chỉ với cô Phường nói một một số chuyện thôi..._Anh vẫn nói.
Thế là kết thúc câu hỏi của cô. Biết chắc là không thể hỏi được mà, nên cô ăn bánh luôn. Không quên cho 2 người đó 2 bịch bánh. Nhưng anh từ chối bảo là Quyên cứ ăn đi, anh không thích ăn nên cô cứ ăn đi. Thế là cô không ngần ngại ăn 2 bịch. =))).
/ Tiếp tục buổi học cho đến khi ra về.../
Phường đã về bao giờ, chỉ còn anh và cô. Anh cũng mở lòng hơn với cô. Ở bên cô, anh cảm thấy thoải mái hơn, hồi nãy cô đi chỉ mới vài phút, chỉ còn anh và Phường, cảm giác đó khác hẳn so với ở bên cô. Ở bên Phường, anh cảm giác như có cái gì đó lấn áp anh khiến anh mệt mỏi và muốn bỏ đi chỗ khác, còn ở bên cô, hương bạc hà ở tóc cô tỏ ra khiến anh dễ chịu hơn rất nhiều. Muốn ở bên cô mãi mãi. Cho dù có chuyện gì xảy ra " anh muốn bên em mãi Quyên à... ".
- Cô Quyên nhanh lên, tối rồi về thì không hay...
- Vâng, chờ em một chút!_Cô thu dọn đồ.
Thế là chở Quyên về nhà. Họ nói chuyện vui vẻ, cho đến khi về nhà cô.
- Hết chương 4
/////