Bạch Ninh ngồi ở trong xe ngựa, nghe thấy bên ngoài sơn tặc nói:“Người trong xe ngựa nghe đây, giao ra ngân lượng, tha các ngươi miễn chết.”(lời thoại của pháo hôi~)
Hư Trần nhìn thoáng qua Bạch Ninh, phát hiện Bạch Ninh mơ màng sắp ngủ, rõ ràng không nghĩ quản, hắn thở dài xuống xe ngựa.
Tiểu hòa thượng một lòng hướng thiện, gặp gỡ sơn tặc, còn có ý đồ độ hóa sơn tặc, “A di đà phật, thí chủ, nếu là tiểu tăng cho ngươi ngân lượng, ngươi liền không cướp đường sao?”
Bọn sơn tặc đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười ha hả:
“Ha ha ha, một hòa thượng ngu ngốc thế nhưng muốn cho lão tử rửa tay không làm, ngươi mẹ nó nằm mơ.”
Sơn tặc không bị hắn độ hóa, cũng không hề vô nghĩa, cầm đao tiến lên muốn chém hắn.(haizz ăn tốn cơm)
Bạch Ninh vui vẻ thoải mái ngốc ở trong xe ngựa, không hề có ý muốn ra tay .
Sơn tặc kia cầm đao tiến lên, một đao hướng mặt Hư Trần chém tới, lại không ngờ một đao rơi vào khoảng không, đao chém lên trên xe ngựa, gã rút ra đao,tính chém thêm một đao nữa, ai ngờ bị Hư Trần một chân đá trúng eo, đập vào trên xe ngựa.
Hư Trần nói như thế nào cung xuất thân hòa thượng của Bảo Lai Tự , công phu tự nhiên không cần phải nói,sơn tặc kia bị một đá như vậy, đυ.ng vào trên xe ngựa, đau cũng không nhỏ sinh ra tức giận,hét lớn:
“Các ngươi đều lên cho lão tử, bắt sống tên hòa thượng này cho lão tử, lão tử phải tra tấn hắn thật tốt.”
Bọn sơn tặc đều ào ào xông lên, đem Hư Trần vây lại.
Lúc này đầu lĩnh sơn tặc , thừa dịp lúc này đem tấm mành xe ngựa vén lên, mành được vén lên rồi,Bạch Ninh ngồi bên trong cũng lộ ở trước mặt gã sơn tặc.
Bạch Ninh đang ngủ gà ngủ gật, cả người lười biếng, hắn chớp chớp mí mắt, một bộ dáng không dậy nổi tinh thần làm sơn tặc hận đến đau răng, nhưng sau khi thấy rõ ràng dung mạo của cậu, chỉ cảm thấy ngứa trong lòng.
Hoàn hảo, gã còn chưa có gặp qua người nào đẹp như vậy,nam nhân nữ nhân đều không,muốn sờ một chút ôm một chút.
Gã nghĩ như vậy, liền chuẩn bị làm như vậy, nhưng là gã còn chưa tới gần, đã bị Bạch Ninh một chân đá xuống xe ngựa.
Sơn tặc phẫn nộ rồi, lại bò lên trên xe ngựa, lấy theo đao ,một đao đâm hướng Bạch Ninh, không nghĩ đao không đâm vào thân thể Bạch Ninh mà là bị Bạch Ninh dùng hai ngón tay kẹp lấy.
Tiếp theo đao liền tuột khỏi tay,gã bị Bạch Ninh cầm ở trên tay.
Sơn tặc hoảng sợ, trong lòng không khỏi nghĩ đến, cậu là như thế nào làm được.
“Ngươi nói xem ngươi muốn chết như thế nào?”
Sơn tặc bị người đoạt đao, lại nghe được những lời này, trong nháy mắt bị chọc giận, một quyền hướng Bạch Ninh đánh tới.
Bạch Ninh ánh mắt tối sầm lại, trong tay vận lực,muốn một chiêu muốn mạng kẻ này, mắt lại ngó thấy Hư Trần.
Hư Trần mắt vẫn luôn chú ý cậu, cậu biết Hư Trần đương nhiên không phải lo lắng cậu sẽ bị thương, mà là lo lắng cậu sẽ gϊếŧ người.
Cho dù sơn tặc này tội ác tày trời, Hư Trần cũng không cho phép Bạch Ninh gϊếŧ bọn họ.
Bạch Ninh châm chọc cười, duỗi tay điểm huyệt đạo của sơn tặc, đem gã ném ra khỏi xe ngựa, sau đó tiếp tục xem diễn
Những sơn tặc khác cũng muốn lên xe ngựa, nhưng bọn họ phát hiện lên xe ngựa sẽ vô cùng thảm, dần dần cũng không dám lại lên ngựa xe, ngược lại vây quanh Hư Trần.
Hư Trần công phu vô cùng tốt động tác cũng rất nhanh sơn tặc rất mau đã bị hắn khống chế toàn bộ,ở lúc hắn thoáng yên lòng thì một sơn tặc lọt lưới, lặng lẽ dịch đến bên cạnh xe ngựa , một đao chém lên mông ngựa.
Ngựa ăn đau, vì vậy lôi kéo xe ngựa hướng về phía trước chạy đi.
Ngựa chạy quá nhanh, phía trước cách đó không xa có cái cua quẹo,nếu không thể vượt qua thì sẽ rớt xuống vực,ngựa là vật sống, tự nhiên có thể đi qua, nhưng xe ngựa thì lại không được, xe ngựa vẫn duy trì tốc độ cao hướng vực sâu mà chạy, trọng lượng xe ngựa khi rớt xuống rất lớn, ngựa cũng bị kéo đi xuống luôn.
Lúc ngựa bị hoảng sợ mà chạy như điên,Hư Trần liền bay nhanh theo ở phía sau, thấy một màn như vậy trong lòng chính là cả kinh, nếu cứ như vậy ngã xuống, Bạch Ninh nhất định tan xương nát thịt.
Trong đầu hắn đột nhiên hiện lên đoạn thời gian hắn và Bạch Ninh ở chung vui vui vẻ vẻ, không ngờ ngắn ngủn thời gian như vậy, hắn và Bạch Ninh cũng đã có nhiều hồi ức như vậy, cho dù Bạch Ninh là ma đầu gϊếŧ người không chớp mắt, nhưng một khắc này Hư Trần lại không hy vọng hắn chết.
Hắn vận chuyển nội lực, tăng nhanh tốc độ, tất yếu mình phải cứu được Bạch Ninh.
Kết quả vẫn là chậm một bước,xe ngựa cả người lẫn ngựa cùng nhau rớt xuống vực sâu.
Hắn hô lớn:
“Bạch Ninh!!!!.”
Bạch Ninh không thể trở lại,trong lòng hắn có chút đau, âm ỷ lại không quá mãnh liệt, lại cũng không thể bỏ qua.
“Bạch Ninh.” Hắn quỳ trên mặt đất, tâm tình phức tạp nỉ non.
Tác giả có lời muốn nói: Bạch Ninh rớt xuống huyền nhai tan xương nát thịt, toàn cục chung!
Xuẩn tác giả: “Chúng ta chúc Bạch Ninh ở thiên đường quá đến vui sướиɠ (=^▽^=)”
Bạch Ninh: “Ngươi nếu đem ta viết chết, ta sẽ đem tiểu tâm ngươi ra ngược!”
8/10/2021 yue chào mấy thân ái nha