Buông Ra! Ta Muốn Ngược Tra

Thế giới I - Chương 20

Ngày tháng cứ trôi, Bạch Ninh vẫn sống ung dung tự tại, hưởng thụ cuộc sống giáo chủ nhàn hạ.

Đã mấy tháng hắn không màng thế sự, Ma giáo bắt đầu xuất hiện rắc rối, chỉ dựa vào tả hữu hộ pháp căn bản không thể dẹp yên. Vậy mà dù vấn đề nghiêm trọng đến đâu, Bạch Ninh vẫn coi như không thấy, tiếp tục ăn chơi hưởng lạc.

Điều khiến thuộc hạ khó hiểu hơn là, Bạch Ninh mỗi lần ra ngoài đều mất nửa tháng mới quay về.

Bọn họ vô cùng tò mò, không biết hắn đi đâu.

A Thất thì vô cùng bức bối. Suốt thời gian qua, tiến độ nhiệm vụ không nhích lên tí nào, mà ký chủ của nó lại chẳng hề lo lắng, còn làm những chuyện khó hiểu: “Ký chủ, Ma giáo cách chùa Bảo Lai xa như vậy, mỗi lần vất vả đến đây, ngài chẳng nói với Hư Trần câu nào, rốt cuộc ngài muốn làm gì?”

Bạch Ninh tay ôm chú chim A Thất, vuốt ve bộ lông, con chim này ban đầu hắn định gửi ở chùa Bảo Lai, nhưng nó lại bay cả ngàn dặm về bên hắn. Giờ mỗi khi đến chùa Bảo Lai, hắn đều mang nó theo.

Bạch Ninh trêu chọc con chim, rồi nói: “A Thất à A Thất, sao ngươi ngốc thế?”

A Thất: “…” Câu này không thể trả lời, trả lời là thừa nhận mình ngốc. Hắn chắc chắn đang nói chim ngốc, chứ không phải hắn ngốc! Tên ký chủ đáng ghét này, tại sao lại đặt tên cho chim giống tên hắn chứ? Tức chết đi được!

A Thất: “Ký chủ!”

Bạch Ninh trêu chọc xong hai “đứa trẻ” A Thất, tâm trạng vô cùng tốt: “Ngươi muốn biết ta định làm gì à?”

A Thất: “Vâng.”

Bạch Ninh: “Ta đến để gặp Hư Trần.”

A Thất: “…”. Chuyện này ta biết rồi.

Bạch Ninh: “Nhưng Hư Trần không muốn gặp ta, nên ta chỉ có thể lén lút đến gặp hắn.”

A Thất: “Lén lút gặp hắn, giống như kẻ biếи ŧɦái vậy!”

Bạch Ninh: “Hờ hờ.”

A Thất: “Ký chủ, yêu em thêm lần nữa đi!” Đừng có hờ hờ, em sợ nhất là hờ hờ!

Bạch Ninh: “Hờ hờ.”

Dạo này mỗi lần đến chùa Bảo Lai, Bạch Ninh đều không nói với Hư Trần câu nào. Hễ Hư Trần phát hiện ra hắn, hắn liền lập tức rời đi, không hề dây dưa.

Mục đích đương nhiên là để Hư Trần nhớ đến hắn, đồng thời khiến Hư Trần không thể từ chối hắn. Bởi vì Bạch Ninh chỉ nhìn hắn từ xa, không làm phiền hắn, không nói với hắn câu nào, hắn muốn từ chối cũng chẳng có cơ hội.

Đương nhiên mục đích của Bạch Ninh không chỉ có vậy.

Trong tình huống này, tâm Hư Trần càng khó mà tĩnh lặng được.

Sau một thời gian quan sát, Hư Trần phát hiện ra một quy luật, Bạch Ninh thường nửa tháng đến một lần, mà hôm nay đúng là ngày hẹn, Bạch Ninh chắc chắn sẽ đến.

Hôm nay sư phụ gọi chàng đến từ sáng sớm, để giải đáp những khúc mắc trong tu hành. Nếu là trước đây, chàng nhất định sẽ rất vui, chăm chú lắng nghe sư phụ giảng giải, nhưng hôm nay lại cứ mãi lơ đãng.

Đến khi sư phụ cho chàng lui xuống, chàng mới thở phào nhẹ nhõm, sau khi cảm tạ sư phụ liền vội vã rời đi. Sau khi chàng rời đi, sư thúc Huyền Tĩnh nói với sư phụ Huyền Minh: “Sư huynh, nhìn bộ dạng Hư Trần kìa, chắc chắn là đi gặp tên Ma đầu rồi. Đừng chần chừ nữa.”

Huyền Minh nhắm mắt lại, vẻ mặt đau khổ, lẩm bẩm: “Ôi, nghiệp chướng!”