Nhưng mà, không được, hắn là hòa thượng, không thể có được Bạch Ninh.
Sợi dây lý trí cuối cùng níu kéo khiến hắn đẩy Bạch Ninh ra, xoay người bỏ chạy.
Hắn không dám quay đầu lại, sợ nhìn thấy biểu cảm của Bạch Ninh.
Bạch Ninh sẽ có biểu cảm gì, tức giận hay đau lòng? Hắn không dám nhìn, nên hắn không biết, Bạch Ninh không hề tức giận, cũng chẳng đau lòng, mà đang cười, nụ cười đầy mỉa mai.
Hư Trần hốt hoảng chạy trốn, đâm sầm vào một người. Người này là sư thúc của hắn, Huyền Tĩnh.
Tâm trí rối bời, hắn thậm chí còn quên cả xin lỗi rồi chạy mất.
Huyền Tĩnh ngày thường rất nghiêm khắc với các đệ tử trong chùa, thấy Hư Trần đυ.ng trúng mình mà không xin lỗi liền bỏ chạy, cảm thấy rất tức giận, nghĩ bụng nhất định phải tìm cơ hội dạy dỗ hắn một trận.
Còn Hư Trần không hề biết mình đã bị để mắt tới, tâm trạng rối bời, hắn đến trước tượng Phật quỳ xuống, quỳ suốt cả ngày. Tối đến, khi về phòng, hắn nhìn quanh, Bạch Ninh đã rời đi từ lâu, nhưng cảm giác trống rỗng trong lòng lại càng thêm rõ rệt.
Hắn hiểu ra một điều, hắn thích Bạch Ninh nhiều hơn hắn tưởng.
A Thất: “Điên rồi, điên rồi, sao lại tụt dốc thế này? Ký chủ, có phải anh hôn chưa đủ nhiệt tình không?”
Bạch Ninh: “Tôi hôn có nhiệt tình hay không, cậu đến thử là biết ngay. Nếu cậu đến thử, tôi cho cậu thử luôn ‘cây gậy như ý’ của tôi xem có nhiệt tình hay không.”
A Thất: “...”
Bạch Ninh thì không có vấn đề gì, vấn đề nằm ở Hư Trần. Như đã nói trước đó, điều khó khăn nhất khi công lược Hư Trần chính là một khi hắn đã định một điều gì đó, thì coi như xong phim.
Hư Trần cho rằng hắn không thể tiếp tục yêu Bạch Ninh, vậy thì muốn độ hảo cảm đạt 100% gần như là nhiệm vụ bất khả thi. Tất nhiên, Hư Trần là người, là người thì vẫn có khả năng bị công lược.
Hơn nữa, Bạch Ninh thích những thử thách. Hư Trần càng kháng cự, hắn càng muốn khiến hắn không thể kháng cự được.
Hắn cười, đúng vậy, chính là như vậy, công lược như thế này mới thú vị.
Sau khi Bạch Ninh rời đi, Hư Trần mỗi ngày đều có thêm một thói quen, đó là nhìn cái cây trước cửa phòng mình, nhưng mỗi lần nhìn xong, trong lòng lại tràn đầy thất vọng.
“Hắn sẽ không đến nữa đâu, cũng đúng, ta đối xử với hắn như vậy, hắn chắc chắn ghét ta rồi.” Hư Trần thường tự lẩm bẩm một mình.
Cứ như vậy một tháng trôi qua, hắn bỗng nhiên nghĩ thông suốt. Hắn thích Bạch Ninh, nhưng hắn và Bạch Ninh không thể nào đến được với nhau. Hai người một chính một tà, hơn nữa hắn lại là hòa thượng, hắn không thể phụ lòng dạy dỗ của sư phụ, cũng không thể vì Bạch Ninh mà từ bỏ chính nghĩa trong lòng.
Không gặp Bạch Ninh là kết quả tốt nhất hiện tại.
Như biết được suy nghĩ của hắn, Bạch Ninh cố tình không để hắn toại nguyện.
Buổi tối, khi Hư Trần về phòng, lại không nhịn được nhìn cây trước cửa, cuối cùng quay người, mặt không cảm xúc mở cửa vào phòng.
Nhưng điều hắn không ngờ tới là, trên giường hắn có một người đang ngồi. Tim Hư Trần lại đập loạn nhịp, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh.
“Không biết Bạch thí chủ đến phòng tiểu tăng có việc gì?”
Người ngồi trên giường hắn chính là Bạch Ninh, đang cầm một cuốn sách đọc say sưa, nghe Hư Trần nói cũng không buông sách xuống: “Nhớ ngươi, nên đến thăm ngươi.”
Hư Trần ngừng thở, tim đập càng nhanh, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh.
“Vậy sao? Đa tạ Bạch thí chủ quan tâm, nhưng dù vậy, tiểu tăng vẫn mong Bạch thí chủ sau này đừng đến tìm tiểu tăng nữa. Dù sao ngươi ta lập trường khác nhau, nếu bị người khác nhìn thấy ta và ngươi ở cùng nhau, tiểu tăng sẽ mang tiếng cấu kết Ma giáo.”