Giang Lạp từ nhỏ đã có một cuộc sống phú quý vô lo, dù cho biến đổi ra sao, rủi ro thế nào, thì hắn vẫn sẽ là một quý công tử, thêm nữa có Trảm Ngọc bên cạnh chăm sóc hắn chu toàn, thế nên vì vậy mà hiện tại, cuộc sống cô độc khó khăn, mới có thể thấu hiểu thế nào là gian nan.
Chút ít lương khô trong nhà đều đã ăn sạch hết, Giang Lạp trầm mặc nhìn đống bát đĩa trống không, hắn lập tức quyết định, nhất định phải tìm ra lối thoát khác mới được.
Vừa mở cửa, nhìn ra nơi phương xa, cỏ dại um tùm, có một đoàn cưỡi ngựa khí thế hùng hổ đang chạy về phía hắn.
Móng ngựa mang theo cát bụi mịt mù, nhìn như cưỡi mây đạp gió, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Giang Lạp.
Tầm có bảy, tám người, thân hình ai nấy đều cao lớn vạm vỡ, trên người mặc vải thô nhìn như áo tang, bên hông đeo đao, mặt mũi hùng thần ác sát, hiển nhiên là “lai giả bất thiện”
(Không có ý tốt)
“Ù ù ù”
Có một con đại mã to lớn hơn hẳn các con khác, cao đầu dậm chân hăng hái muốn vượt lên hàng ngũ, ngay lập tức bị nam tử ghìm chặt dây cương, móng ngựa vung cao loạn xạ trên không trung, gần như che hết đỉnh đầu của Giang Lạp.
Nếu là người bình thường thì chắc hẳn đã sợ đến chạy trối chết, nhưng Giang Lạp hắn không né không tránh, thậm chí ngay cả vẻ mặt cũng chẳng biến đổi gì.
Đoàn người phía sau đều đồng loạt dừng lại!
Mắt thấy móng ngựa sắp đá văng Giang Lạp, nam tử kịp lúc ghìm dây cương trước tình thế hung hiểm, móng ngựa ngoạn mục chệch hướng, chỉ sượt nhanh qua lọn tóc của Giang Lạp.
“Phì ~ Phò ~!!” Hắc mã lẹt xẹt mài móng sắt, thở phì phì lấy oai rồi dừng ngay trước mặt Giang Lạp.
Giang Lạp ngẩng đầu lên, thấy một nam tử với vóc người cao to dửng dưng ngồi trên yên ngựa, nửa khuôn mặt đã được che khuất, chỉ lộ từ tóc mái phiêu theo gió cùng đôi mắt hẹp dài sắc bén, trong ánh mắt không giấu ngạo khí bá đạo, tư thế lười nhác tùy ý ấy làm cho người khác cảm nhận được khí chất của một vị hào hiệp bất kham.
Giang Lạp vẫn đứng yên trước cửa nhà, ung dung nhìn các “vị khách” không mời mà đến này.
Nhìn trang phục cùng điệu bộ thế này, hình như là… sơn phỉ mã tặc.
Trùm thổ phỉ đánh giá Giang Lạp từ trên xuống dưới, đáy mặt hơi thoáng lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Tên thư sinh kia, ngươi không sợ chết sao?”
Giang Lạp lạnh nhạt đáp: “Tất nhiên ta sợ.”
“Vậy thì sao ngươi lại không tránh né?”
“Sau lưng tại hạ là vách tường ván cửa, sợ rằng các hạ không thấy rõ lỡ mà đâm đầu vào thì thật không tốt.”
Gã ngồi trên lưng ngựa cao, lấy roi ngựa, ngả ngớn nâng cằm Giang Lạp lên, cười nói: “Ta nhìn tên thư sinh này cũng có vài phần nhan sắc đấy chứ! Được, tối nay ngủ lại nơi này, phải nghỉ ngơi cho thật tốt.”
Chúng sơn phỉ đều ngầm hiểu ý, cao giọng cười to.
Giang Lạp buông hàng mi dài như lông vũ, dường như không nghe thấy.
Trùm thổ phỉ thả người xuống ngựa, giắt roi trên eo, dùng thủ đoạn nắm chặt tay Giang Lạp, kéo hắn vào nhà. Các tùy tùng cũng lục tục xuống ngựa theo sau.
Giang Lạp bị lôi kéo đi đứng hơi bất ổn, suýt chút nữa là ngã nhào lên người của tên trùm thổ phỉ.
Trùm thổ phỉ ngả ngớn ôm lấy eo hắn, cười dâʍ đãиɠ: “Thế nào? Ngươi muốn chủ động sao?”
“Đúng đấy! Này thánh nhân, ngươi nhìn vậy mà còn nóng tuột hơn cả đại ca ta!”
(Thánh nhân này chắc là kiểu nhìn anh Lạp vô cảm J)
Chúng sơn phỉ khác đều hùa nhau cười ồn ào.
Giang Lạp như cười mà không cười, chẳng thèm hé răng.
Bọn chúng vừa vào nhà đã tản ra bốn phía, trùm thổ phỉ làm dáng phất áo choàng rộng lớn, chậm rãi ngồi ở chính vị, chống khuỷu tay rồi chăm chú đánh giá Giang Lạp, nói: “Thư sinh, hầu hạ chúng ta cơm ngon trà ngọt tận tâm đêm nay, chúng ta sẽ không gây khó dễ cho ngươi, nhưng nếu ngươi có tâm tư khác thì…, hừ!”
Giang Lạp thì mò đâu ra cơm ngon trà ngọt cho gã? Chính bản thân hắn còn chẳng có cái để ăn.
Giang Lạp nhìn tư thế ngang ngược của đám người đó, buông mắt, nói: “Thật không khéo, trong nhà ta hiện không có tồn lương.”
(Tồn lương: Lương thực dự trữ)
Nghe xong câu ấy, sơn phỉ trở mặt ngay lập tức, quát mắng: “Không có tồn lương?! Hừ, đừng hòng qua mặt được ta.”
Tên trùm thổ phỉ giơ bàn tay lớn lên, chậm rãi mà dùng lực siết chặt từng ngón tay, chúng thổ phỉ ngay tức khắc đều im phăng phắc.
Trùm thổ phỉ tiến tới vài bước hung tợn kéo cánh tay Giang Lạp, nguy hiểm nheo mắt lại, cười lạnh nói: “Thật sự là không có sao?” âm thanh chữ cuối trầm thấp như đang nghiến răng.
Trong sơn thôn, vào những lúc sắp sửa đến mùa đông, các hộ gia đình bách tính hay tàn trữ lương thực, bởi vì vào mùa đông, lương thực khan hiếm vô cùng, lại còn ngay nơi rừng núi hoang dã, sinh hoạt gian khổ, lương thực càng quý hiếm. Vì thế mà trùm thổ phỉ nghĩ Giang Lạp đang tiếc rẻ mà không chịu giao lương thực ra.
Giang Lạp chỉ tay về hướng đặt nồi sắt nơi góc bếp: “Thật sự không có.”
Trùm thổ phỉ nghiêm túc âm thầm xem kĩ vẻ mặt Giang Lạp rồi bỗng dưng cười ha ha hai tiếng, đem Giang Lạp ôm vào ngực, dẫn hắn đi về hướng giường ngủ sau tấm màn kia.
“Nếu đã không có lương thực, vậy thì chính ngươi chiêu đãi bổn đại gia đi, ha ha ha!”
Chúng sơn phỉ hô hào theo sau lưng: “Chúc mừng đại ca, chúc mừng đại ca! Ban ngày làm tân lang, đêm đến đã động phòng! Chúng ta sẽ bảo vệ ngoài đây, đỡ kẻ không có mắt nào quấy rầy
chuyện tốt của đại ca!” nói xong rồi hò hét bỏ chạy như ong vỡ tổ, còn rất tri kỉ mà đóng cửa lại.
Trùm thổ phỉ tay đẩy Giang Lạp ngã xuống giường, trong đáy mắt lần nữa toát lên vẻ kinh ngạc. Tên thư sinh này sao lại quá mức nhẫn nhịn chịu đựng thế này, thật sự vô cùng nhu nhược. Dù cho ngay lúc hắn đang như cá nằm trên thớt cũng chưa từng hé môi phun ra lời cầu cứu xin tha nào.
Tuy rằng tướng mạo có phần khá giống tên tiểu tử tại thành Ngân Nhạn kia nhưng tính tình khác xa.
Chẳng lẽ kẻ này còn có đòn sát thủ khác hay sao? Không thể nào là vậy chứ!
Sống tại nơi đất hoang sơn thôn, kiến thức nông cạn, lại chỉ là một tên thư sinh tay trói gà không chặt, chẳng lẽ còn cần y, một Huyền sư cấp ba phải lo lắng đề phong hay sao?
“Thế nào? Sợ đến choáng váng rồi?” Trùm thổ phỉ dí sát mặt vào gò má của Giang Lạp, ngón tay câu lên sợi tóc hững hờ buông xuống bên sườn mặt, vừa đùa nghịch vừa cười trêu chọc hắn: “Hoặc có thể nói ngươi hẳn đang vô cùng chờ mong?”
Giang Lạp buông mắt cười nhạt, như đất đá ngoài thiên nhiên, chẳng khác nào một cây Ngạo Tuyết sơn lan, lạnh lẽo lại thanh nhã.
Trùm thổ phỉ thấy thế, trong lòng không kìm được mà hoảng hốt.
Y âm thầm ngạc nhiên cùng nghi ngờ, thư sinh này thoạt nhìn tướng mạo tầm thường, không hay tiếp xúc với mọi thứ bên ngoài, thế nhưng sao lại có cái khí chất mạnh mẽ đến thế? Không lẽ vừa rồi do mình bị hoa mắt ư?
Giang Lạp hỏi ngược lại: “Lẽ nào nếu ta cầu xin tha thứ, các hạ sẽ buông tha cho ta sao?”
Trùm thổ phỉ thầm suy nghĩ trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn bày vẻ khinh bạch kia, ngón tay nâng cằm Giang Lạp lên, cười nói: “Nếu muốn gia buông tha ngươi, cũng không phải không được, hoặc ngươi thử van xin ta xem, còn không thì nói cho ta biết kho lúa thôn này nằm ở đâu.”
Giang Lạp đáp đúng trọng điểm của hắn: “Nguyên lai đây là mục đích thật sự của các hạ?”
“Đúng thì sao? Chỉ cần ngươi chịu nói ra vị trí của kho lúa, ta đáp ứng ngươi, không những không động vào ngươi, bọn ta chỉ lấy phân nửa kho lúa kia, lưu cho thôn này một con đường sống, ngươi nghĩ xem thế nào?”
Giang Lạp nghĩ thầm, bổn công tử ta thèm vào mà tin ngươi!
Thế nhưng ngoài mặt vẫn chính nghĩa điềm nhiên đáp: “Ta không thể nói.”
Trùm thổ phỉ dễ gì buông tay, lần thứ hai tiếp tục khuyên dụ nói: “Nghĩ cho thật kĩ, còn bằng không, kho lúa kia chắc chắn sẽ chẳng giữ lại được, mà ngay cả bản thân ngươi cũng sẽ gặp xui xẻo!”
Thế nhưng không ngờ Giang Lạp lại đè vai y, xoay người mạnh mẽ áp đảo hắn.
Trùm thổ phỉ híp mắt lại, cho rằng Giang Lạp muốn nhân cơ hội này chạy trốn, ngay lúc hắn chuẩn bị động thủ, Giang Lạp cười tủm tỉm cúi người, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào chóp mũi hắn, giống như tình nhân mà suồng sã nói: “Hà tất gì phải tốn nhiều nước miếng như thế, tuy các hạ là sơn phỉ nhưng tướng mạo nhìn không tệ, nếu đã ngươi tình ta nguyện thì đừng lãng phí thời gian nữa, chúng ta tranh thủ làm chút chuyện tốt đi.
Trùm thổ phỉ hoàn toàn không ngờ đến Giang Lạp lại nói ra những câu như thế, nhất thời bị chấn động.
Cả đời này, đây là lần đầu tiên hắn bị đối xử thân mật thế này, mặt thoáng chốc hiện lên mạt đỏ ửng kì dị, nhờ có đồ che mặt nên may mà Giang Lạp vẫn chưa phát hiện ra.
“Phía chư vị có nói đúng một chuyện thế này, mỗi người chúng ta đều có chút tính hung tàn như sói như hổ, thánh nhân cũng nói phải nên thẳng thắng mà.” Giang Lạp tủm tỉm cười, động tác trên tay vẫn không dừng, ung dung thong thả cởi từng kiện quần áo trên người trùm thổ phỉ.
Một con chim non vậy mà cũng cả gan đùa giỡn Giang đại công tử ta, ánh mắt rõ sạch sẽ, cử chỉ quy củ, xem ngươi còn giả vờ đến lúc nào!
Trùm thổ phỉ liếc nhìn l*иg ngực tinh tráng lạnh lẽo của mình, hoàn toàn chẳng xem đây là việc to tát gì.
“Thế nào? Xuân tâm nhộn nhạo? Người thanh nhã là thế này sao?”
Giang Lạp không vấn đề gì nói: “Nếu đã không đành lòng, đốt nữa cũng thành tro.”
Trùm thổ phỉ bị nghẹn…
Thế mà lại còn có tâm tình ngâm thơ?!
Tuy là đang nới dây lưng và cởϊ áσ cho kẻ khác, động tác của Giang Lập cũng vô cùng hào hoa phong nhã, còn vừa cởi vừa thở dài nói: “Các hạ quả thật là rồng phượng trong loài người, ngựa giỏi như Xích Thố”
(Xích Thố là con ngựa nổi tiếng của Lã Bố cuối thời Đông Hán.)
Nếu quan sát tỉ mỉ, tên thổ phỉ này khung vai đoan chính, tứ chi thon dài, đường nét trôi chảy rõ ràng, da thịt nhẵn nhụi rắn chắc, hắn vô cùng ưng ý với vóc người này.
Trùm thổ phỉ trào phúng nói: “Ngay cả mặt của ta ngươi còn chưa thấy, vậy mà lại biết ta là rồng phượng trong loài người? Nếu như là một kẻ xấu xí thì sao?” Y vẫn luôn che mặt từ đầu đến giờ.
Giang Lạp cười nói: “Các hạ xem ta là loại người gì? Ta vậy mà là một kẻ nông cạn xem mặt mà bắt hình dong sao. Cho dù các hạ có xấu cách mấy đi chăng nữa, một khi đèn tắt thì cũng như nhau mà thôi, ha ha ha ha!”
Trùm thổ phỉ đỏ bừng cả mặt: “Ngươi thật là…!”
Tên thư sinh này sao lại chẳng biết xấu hổ gì cả, còn nói ra được những câu ngả ngớn như thế!
“Khụ khụ khụ!” Giang Lạp đang cười đột nhiên quay đầu đi, ho khan mấy tiếng.
Trùm thổ phỉ vừa quan sát hắn vừa cười nhạo, lắc đầu nói: “Thân thể ngươi yếu nhược bệnh tật thế này, cho dù ta có là ngựa Xích Thố thì ngươi cưỡi làm sao được?”
Giang Lạp hít một hơi sâu, khoát tay nói: “Ngươi yên tâm, chuyện gì ta không dám nói nhưng chỉ cần trên giường, một tay ta đã đủ để thu tóm ngươi rồi, ngươi tin không?”
“Ồ?” trùm thổ phỉ được gợi lên lòng háo thắng: “Thế thì ta mỏi mắt mong chờ.”
Chẳng lẽ thư sinh này đang kéo dài thời gian để tìm cách thoát thân?
Ha ha, y thật muốn xem rốt cuộc hắn sẽ làm được cái gì!