"Hôm nay ở lại đi." – Chris ôm lấy Baldr không để cậu nhóc kịp chạy.
"Nhưng tớ phải về. Mọi người sẽ lo lắng."
"Baldr muốn bỏ đi sao? Sau cái chết của người hầu tôi đã rất sợ hãi. Mỗi tối tôi đều nằm mơ thấy ác mộng."
Baldr nhìn khuôn mặt đáng thương của Chris liền vô thức gật đầu.
"Thật tốt! Tôi luôn muốn được ngủ cùng Baldr."
Chris mỉm cười ôm cậu nhóc chặt hơn.
"Nhưng tớ vẫn phải về để ăn tối cùng cô Margaret và anh Andrew. Dạo này cô Margaret có vẻ không khỏe cô ấy thường xuyên ở trong phòng."
"Được rồi, tối nay Charles sẽ đón cậu."
Chris tiếc nuối buông tay ra.
Đến tối, Baldr được Charles đưa đến phòng Chris. Cậu nhóc mặc một bộ đồ ngủ màu lam tay ôm một con hươu nhỏ. Chris đang chăm chú ghép tranh vừa nhìn thấy Baldr cậu liền vui vẻ nắm tay kéo cậu nhóc vào trong. Baldr lúc này mới nhận ra Chris cao hơn cậu rất nhiều.
"Baldr, nhìn này." – Chris vui vẻ lấy ra một quyển sách.
"Là thơ sao?"
"Cậu mau đọc đi."
"Nhưng bây giờ muộn rồi. Mum nói nếu không đi ngủ sẽ bị kẻ xấu bắt." – Baldr vừa nói vừa kéo hai má mình ra. – "Kẻ xấu có khuôn mặt to như vậy."
Chris bật cười khúc khích xoa hai má đỏ bừng của Baldr.
"Đọc một bài thôi kẻ xấu sẽ không biết đâu."
Baldr suy nghĩ một lúc rồi gật đầu. Nhưng chỉ đọc được nửa bài cậu nhóc đã ngủ mất còn Chris vẫn mở to mắt nhìn chằm chằm cậu.
"Cậu không đọc nữa à?"
"..."
"Vậy tớ đọc cho cậu nghe nhé?"
"Que m"importe que tu sois sage ?
Sois belle ! et sois triste ! Les pleurs
Ajoutent un charme au visage,
Comme le fleuve au paysage ;
L"orage rajeunit les fleurs.
Je t"aime surtout quand la joie
S"enfuit de ton front terrassé ;
Quand ton cœur dans l"horreur se noie ;
Quand sur ton présent se déploie
Le nuage affreux du passé..."
(Anh không cần em phải hiền ngoan.
Em hãy đẹp! Hãy buồn! Đầy nước mắt.
Cho quyến rũ càng tăng thêm vẻ mặt.
Như dòng sông làm phong cảnh hữu tình
Như bão dông làm hoa lại thêm xinh.
Anh yêu em với cả lòng hoà điệu.
Khi niềm vui xa trán em nặng trĩu.
Khi trái tim em chết đuối bàng hoàng.
Khi hiện tại phơi bày cho ký ức mở toang.
Đám mây đen rợn người của thời quá khứ...)
(Madrigal triste (I) – Charles Baudelaire - Bản dịch của Hoàng Nguyên Chương)
Đọc xong Chris liền cất quyển sách đi sau đó nằm xuống khẽ thì thầm vào tai Baldr:
"Tớ đọc thơ cho cậu rồi coi như là tỏ tình đúng không?"
"..."
"Cậu không trả lời tức là đồng ý rồi nhé. Sau này Baldr phải gả cho tớ."
*****
Sáng hôm sau, Baldr bị tiếng động bên ngoài đánh thức. Cậu nhóc dụi dụi mắt nhìn xung quanh. Nhận ra không phải phòng mình Baldr hơi ngẩn người. Đột nhiên một bàn tay vươn ra kéo cậu nằm xuống.
"Còn sớm mà."
Chris ngáp vài cái rồi ôm lấy Baldr tiếp tục ngủ. Baldr nằm im một lúc rồi lại giãy ra. Thấy cậu nhóc cứ ngọ nguậy, Chris cuối cùng cũng tỉnh ngủ.
"Chào buổi sáng, Baldr."
Chris mỉm cười hôn nhẹ lên chóp mũi cậu.
"Tớ phải trở về rồi."
Lau lau chóp múi mình. Baldr định bước xuống giường thì bị Chris ngăn lại.
"Hôm nay mọi người đều không có ở nhà. Baldr có thể chơi với tôi cả ngày hôm nay."
Baldr định lên tiếng thì cửa bật mở, Rose bước vào. Cô nhìn Chris đầy sợ hãi tựa như đang nhìn một con quỷ. Sau đó Rose lại nhìn sang Baldr ánh mắt dần chuyển sang nghi hoặc.
Chris không quan tâm đến sự xuất hiện của Rose tiếp tục trò chuyện với Baldr coi Rose không hề tồn tại.
Rose định thần lại đặt khay thức ăn xuống rồi nhanh chóng chạy ra ngoài. Đến khi rời khỏi khu nhà phía Đông Rose mới thở phào nhẹ nhõm. Cô nhớ đến cuộc nói chuyện giữa Chris và Andrew lòng chợt lạnh đi. Cô không ngờ một đứa trẻ 10 tuổi có thể làm ra những chuyện như vậy. Nhưng vì sao Chris lại muốn hại Ella? Rose đã tự hỏi bản thân mình rất nhiều lần cũng đưa rất rất nhiều phỏng đoán. Cho đến hôm nay khi cô nhìn thấy từng biểu cảm từng hành động của Chris dành cho Baldr, Rose đã hiểu. Cô từng nghe người khác nói về Chris. Đứa trẻ này luôn có một sự cố chấp với những thứ nó thích. Cô không biết có phải Chris coi Baldr như một món đồ chơi ưa thích của mình không nhưng cô biết mọi chuyện xảy ra như vậy là do Baldr. Nếu không có Baldr mọi thứ vẫn sẽ như thường lệ. Nếu không có Baldr cậu Andrew sẽ chú ý đến cô thay vì với nó, mẹ cô cũng không phải chết.
Chris là ác quỷ và Baldr chính là nguyên nhân để Chris trở thành ác quỷ.
"Rose ngẩn người cái gì vậy? Hôm nay nhà chúng ta có khác đấy. Cậu Andrew và bà chủ đều đi vắng nên dặn chúng ta phải tiếp đãi cẩn thận."
"Khách?"
"Ôi trởi Rose dạo này đầu óc cô để đâu vậy? Cô vẫn còn buồn về tang lễ của mẹ mình à? Tôi bảo cô nghỉ vài ngày mà không chịu. À phải rồi, nghe nói đối tác làm ăn mới của ông chủ sẽ đến đây. Hình như ông ta tên Barry Dorothy thì phải."
"Barry Dorothy? Ông ta nổi tiếng lắm nha." – Người hầu bên cạnh liền lên tiếng.
"Ông ta tài giỏi lắm hả?"
"Không không. Nói chung là ông ta nổi tiếng bởi mấy vụ lùm xùm bao dưỡng thiếu niên hay có hành động không phải với nhiều thiếu niên. Ông ta bị cảnh sát điều tra nhiều lần rồi nhưng không có manh mối."
"Ôi trời, chắc tôi không dám lại gần ông ta mất."
"Ông ta thích thiếu niên chứ có phải thích con gái đâu mà nhìn bà thế này ông ta cũng chẳng thèm."
"Bà được lắm. Xem tôi xử bà thế nào!"
Nghe hai người nói chuyện trong đầu Rose liền nảy ra một suy nghĩ táo bạo. Cô cố gắng gạt bỏ nó nhưng không thể. Cô biết nếu mình gây hại đến Baldr chắc chắn kết cục của cô sẽ giống như Ella không thậm chí là hơn.
Nhưng...
Rose cắn chặt môi. Cô không cam tâm. Nó cũng chỉ là một đứa trẻ bình thường nhưng nó được mọi người yêu thương bảo vệ. Vì sao nó có tất cả còn cô thì không? Thậm chí mẹ con cô còn trở thành công cụ trong trò chơi của Chris.
Rose chợt nhớ đến Jendy – tên làm vườn chết mê chết mệt cô. Chỉ cần lợi dụng hắn, Baldr sẽ không phát hiện cô đứng sau mọi chuyện. Dù sao cô cũng không đủ can đảm để thực sự hãm hãi người khác như Chris cô chỉ muốn dọa đứa trẻ đó thôi. Rose tự an ủi bản thân. Nếu Barry có ý muốn quá đáng cô sẽ ngăn lại.
*****
Tối hôm đó, Baldr trở lại khu nhà chính. Cậu đã nghĩ hôm nay sẽ cùng ăn tối vớiAndrew hoặc cô Margaret nhưng khi bước vào phòng ăn lại bắt gặp một gương mặt xa lại. Baldr ngơ ngạc nhìn người trước mặt. Đó là một người đàn ông trung niên có gương mặt tròn, đống thị trên mặt ông ta nhiều đến nỗi cậu không biết ông ta nhắm mắt hay mở mắt. Ông ta nhìn chằm chằm Baldr một lúc rồi bật cười.
"Thiên sứ nhỏ, cháu từ đâu tới vậy?"
Nhìn nụ cười của người đàn ông Baldr liền cảm thấy sợ hãi. Cậu mở miệng run rẩy lên tiếng:
"Cháu được Dad gửi đến đây ạ."
Là bị bán đi sao? Nhỏ thế này đã làm người hầu rồi.
Barry thầm nghĩ. Nhìn cậu nhóc đáng yêu trước mắt trong lòng gã đột nhiên xuất hiện một ngọn lửa. Barry liếʍ môi nhìn Baldr.
"Nào thiên sứ nhỏ mau đến đây dùng bữa cùng ta."
Baldr hơi ngập ngừng một lúc sau đó chọn một chỗ ngồi khá xa với Barry. Suốt bữa ăn gã đàn ông luôn tìm cách bắt chuyện với cậu. Baldr trả lời qua loa rồi cúi đầu cặm cụi ăn. Cậu mong bữa ăn mau kết thúc để bản thân đến chỗ Chris. Lúc này cậu cảm thấy căn phòng của Chris là nơi an toàn nhất.
Bữa ăn kết thúc. Barry tiếc nuối nhìn bóng dáng nhỏ bé đang dần biến mất. Gã liếʍ khóe môi. Tôi nay sẽ vui đây.
Baldr trở về phòng rồi nhanh chóng tắm rửa. Sau khi mặc tốt áo ngủ cậu nhóc liền mở cửa ra ngoài. Cửa vừa mở thì một bóng dáng cao to xuất hiện.
"Chào em, anh là Jendy. Cậu chủ nhờ anh anh đưa em đến phòng cậu ấy."
Chàng trai cao to nở một nụ cười thân thiện. Nhưng Baldr biết người này không hề có thiện cảm với cậu. Trong lúc Baldr do dự không biết nên đi theo người này không thì Jendy đã mất kiên nhẫn kéo tay cậu đi.
"Mau đi thôi đừng để cậu chủ chờ lâu."
Hôm nay, vì phải bận rộn phục vụ vị khác khó ở là Barry nên đám người hầu không để ý có một bóng người đã đem Baldr ra khỏi khu nhà chính. Sau khi rời khỏi nhà chính, Jendy liền kéo Baldr đến một hành lang nhỏ. Baldr liền dừng lại.
"Sao vậy!"
Jendy khó chịu lên tiếng.
"Em nghĩ đây không phải con đường đến phòng Chris."
"Cậu... cậu chủ mới đổi phòng." – Jendy chột dạ trả lời.
"Vì sao anh lại nói dối?"
Baldr nghi hoặc. Nhưng Jendy không thèm để tâm đến cậu nhóc trực tiếp kéo cậu đi rồi bỏ lại cậu trong một căn phòng xa hoa.
"Chris? Cậu có ở đây không?"
Balrd run rẩy lên tiếng. Cậu định quay đầu chạy ra ngoài thì một bàn tay túm lấy, vành tai bị liếʍ nhẹ một cái kéo theo đó là một tiếng cười:
"Chris là ai vậy, thiên sứ nhỏ?"