Lại nói,
Tân Lạc đang hái thuốc
trong núi, thì
bị Hành Lan thượng tiên mời đến chỗ ở ở thế gian của hắn
uống trà. Hành Lan và
Tân Lạc xem
như bạn cũ.
Hành Lan là
vị thượng tiên
cai
quản hoa cỏ, được hóa ra từ sợi tóc của
thượng thần Bàn Cổ, địa vị cũng cực kỳ tôn quý.
Ngay cả
nguyên nhân
Tân Lạc hạ phàm lần này, cũng là do
hai người cá cược. Ngày đó hai người thấy ở nhân gian, trai gái si tình quá, ai cũng
cảm thấy mình sẽ không động tình, mà đối phương sẽ động tình.
Cho nên
trong vòng
một tháng, một tháng
ở
Thiên cung
bằng
ba mươi năm ở thế gian, nếu ai
động tình
trước thì
phải giúp
Thiên cung chống tộc
Tu La. Đây là một năm cuối cùng trong kỳ hạn cá cược của họ.
Tân Lạc không yêu cầu cao với
điều kiện sinh hoạt, ở trong núi dựng một ngôi nhà tranh
sống yên qua ngày.
Hành Lan là người quen
hưởng thụ,
tới nhân gian,
không biết
làm cách nào
mê hoặc Hoàng Thượng phong hắn làm vương gia, ở một
viện lớn đông đúc.
“Thời gian đánh cược sắp
kết thúc, hai ta
đều không có dấu hiệu động tình. Theo lý thuyết, đây
hẳn vào
thế hoà.
Nhưng mà, Tinh Lạc!
Cuộc đánh cược này
không công bằng
với ta lắm.
Ngươi xem ngươi, ở nhà tranh
trong núi có thể gặp được mấy cô nương? Cho dù không động tình cũng hợp lý thôi.
Ngươi nhìn ta
này, tung hoành nhân thế, xông pha
quan trường, gặp được nhiều người,
cả trai lẫn gái, lại không động tâm
chút nào.
Ngươi nói, có phải nên xem như ta
thắng không hả?”
Tân Lạc nhấp miếng trà:
“Làm sao
mới xem như
động tình?”
“Động tình? Ngươi động tình?”
“Vẫn chưa, chỉ hỏi một chút
thôi.”
Tuy Tân Lạc nói vẫn chưa,
nhưng
Hành Lan lại cảm thấy việc này chắc chắn có
gì
kỳ lạ:
“Nếu muốn biết có
động tình
không…… Như vậy đi, ta
chỉ
hỏi ngươi mấy vấn đề thôi.”
“Ngươi nói.”
“Có phải ngày nào ngươi
đều nhớ
người đó?”
Tân Lạc nghĩ thầm, cũng
không phải mỗi ngày,
mỗi giây mỗi phút đều nhớ hắn mới đúng:
“Vẫn chưa.”
“Khi ngươi đối mặt
với
người đó lại có những biểu hiện khác khi đối mặt với người khác, ví dụ
như mặt đỏ,
tim đập?”
Tim đập thì hình như
có, nhưng mình là tiên thể, mặt đỏ thì chưa
có:
“Vẫn chưa.”
“Không có nhớ nhung ngày đêm, cũng không có mặt đỏ tim đập.
Đây vốn
không phải động tình. Tinh Lạc, ngươi đang
chơi ta à?”
“Thì ra là thế.” Cái này cũng chưa tính sao……
“Như vậy đi, ta hỏi một vấn đề
cuối cùng.
Nếu đúng, đó là người đó
thích người khác, cùng người khác làm rất nhiều chuyện thân mật, ngươi cảm giác như thế nào?”
Cùng người khác làm chuyện
thân mật? Tân Lạc nghĩ đến đây, bỗng cảm thấy ngực khó chịu “Ta nên có
cảm giác
gì?”
“Theo mấy
cái tiểu thuyết, tức giận,
hận đến cực điểm, hận không thể gϊếŧ chết
đôi cẩu nam nữ
này……”
Hận đến cực điểm à? Tân Lạc nghĩ cảm xúc
mình luôn
đạm mạc, hẳn là sẽ không có cảm xúc
tiêu cực như vậy. Còn
gϊếŧ Thanh Khâu sao? Tân Lạc để tay lên ngực tự hỏi, càng làm không được. “Sẽ không.”
“Quả nhiên ngươi chơi ta
thật. Cái tên
đầu gỗ như ngươi cả đời cũng không thông.”
Hai người lâu rồi không gặp, còn trò chuyện
một hồi,
lúc kết thúc thì
trời
đã tối
đen.
Tân Lạc mang
giỏ thuốc, nháy mắt đã
từ vương phủ đi vào cửa nhà tranh, lại thấy cửa đang
mở, trong phòng
truyền ra tiếng
giãy giụa.
Tân Lạc chạy nhanh vào nhà, đã thấy
Thanh Khâu và
Thiên Thiên
đang
triền miên
bên nhau.
Tim như bị đao cắt. Tai nghe Thiên Thiên
kêu cứu, là Thanh Khâu cưỡng bức
nàng
sao? Tân Lạc dùng pháp thuật tưới
một thùng nước đá lên
người hai người. Chậu nước lạnh này khiến
Thanh Khâu thanh tỉnh
hơn
một chút, dừng lại động tác.
Thiên Thiên
đẩy Thanh Khâu ra, ôm lấy Tân Lạc khóc lớn.
“Tân đại ca, muội
sợ quá…… Thanh đại ca hắn……” Tân Lạc lại không để ý đến nàng, chỉ cố nén đau lòng hỏi: “Ngươi thích Thiên Thiên hả?”
Thanh Khâu lại không trả lời y, chỉ kêu
“Nóng” “Nóng quá” “Tân đại ca……” Lúc này, Tân Lạc mới nhận ra sự khác thường
của Thanh Khâu.
Vừa rồi, y
giận công tâm, không chú ý tới Thanh Khâu đã thần chí không rõ. Y
nhanh chóng dùng pháp thuật làm Thiên Thiên
hôn mê, sau đó dùng
thuật
di hình đổi ảnh, đưa
nàng
về trong nhà.
Đến khi
Tân Lạc trở về
nhà
tranh, Thanh Khâu đã nóng đến mức mở bung
vạt áo ra.
Tân Lạc vừa đến
gần, Thanh Khâu nhào lên
người y
gặm cắn
không ngừng.
Thanh Khâu thần chí không rõ, không
biết
nặng nhẹ.
Tân Lạc chưa từng chịu
tội
như vậy, theo bản năng muốn một chưởng đánh
bay
hắn, nhưng
lại sợ làm bị thương Thanh Khâu, không nỡ
xuống tay, chỉ cố gắng kìm nén không để mình
đẩy
mạnh
Thanh Khâu ra. Tân Lạc do dự đã giúp
Thanh Khâu có
cơ
hội.
Hắn
cởϊ qυầи áo
Tân Lạc ra, ngậm lấy một quả bỏ bừng trên ngực
Tân Lạc, thuận thay
đùa bỡn bên
còn lại. Nhiệt độ cơ thể của Tân Lạc mát mẻ quanh năm.
Thanh Khâu dựa vào
y, chỉ cảm thấy rất
sảng khoái. Không tự giác nói: “Thoải mái
quá!
Tân đại ca, cho ta, cho ta nhiều
hơn nữa……” Môi Thanh Khâu hôn lên ngực
Tân Lạc, liếʍ cổ
Tân Lạc, cuối cùng hôn lên môi
Tân Lạc, từ từ gặm cắn.
Nếu vừa rồi Tân Lạc còn không biết Thanh Khâu bị làm sao, bây giờ
y đã hiểu rõ cả. Tuy Tân Lạc chưa từng làm chuyện trăng gió với
người khác,
nhưng cũng biết mấy chuyện này. Y
biết,
nếu mình còn
dung túng Thanh Khâu nữa sẽ xảy ra chuyện gì.
Đừng nói Tân Lạc là thượng tiên, cho dù y
chỉ một người phàm
bình thường, đối mặt với
Thanh Khâu
sức yếu còn bị mù, thì có vô số cách để
chống cự. Nhưng, lúc này y
căn bản không muốn
chống cự. Thanh Khâu hôn môi
y, Tân Lạc ôm
lấy eo
Thanh Khâu, bắt đầu từ từ
đáp lại hắn.
Hai người ngã lên giường.
Thanh Khâu vội vàng tiến vào thân thể Tân Lạc, bắt lấy hai chân Tân Lạc công thành đoạt đất.
Tân Lạc chỉ nhìn
mặt
Thanh Khâu, y nghĩ, trận cá cược này,
y
thua, thua rối tinh rối mù.
Y
đường đường
là
thượng tiên Thiên cung, lại mở thân thể với
một
người phàm
tay trói gà không chặt. Có điều, y thua
thua một cách
cam tâm tình nguyện. Y
và
Thanh Khâu quen biết không đến hai tháng.
Nếu đổi thành thời gian ở Thiên cung thì
còn chưa
đến hai canh giờ.
Nhưng
hai canh giờ
này khiến
y
vui sướиɠ
còn nhiều hơn
hàng
ngàn hàng
vạn năm đã qua. Y
nhớ
dáng vẻ Thanh Khâu chống gậy,
ra
mở cửa
khi mình
hái thuốc về.
Y
nhớ lúc
Thanh Khâu nấu thuốc, gương mặt hắn khi vui,
khi
giận.
Y
nhớ, lúc
mình nói Thanh Khâu đáng yêu, đối phương bỗng đỏ bừng
mặt.
Đương nhiên, càng khiến y
không quên được chính là, trong tiết hoa đăng
ngày ấy…… Nghĩ đến đây, Tân Lạc ôm cổ Thanh Khâu
hôn thật mạnh. Một đêm xuân ý quay cuồng.
Đêm qua đi, Tân Lạc thì đỡ rồi, Thanh Khâu
lại
sốt cao.
Thân thể
hắn
yếu đuối, chịu không nổi thuốc mạnh như vậy. Thanh Khâu khó chịu, Tân Lạc càng
khó chịu
hơn.
Canh giữ bên
mép giường chăm sóc
hắn. Thật ra,
Tân Lạc có cách giúp
hắn hạ sốt
ngay. Có điều,
dùng pháp lực hạ sốt là trị ngọn không trị gốc, đối thân thể cũng có
thương tổn
nhất định.
Nếu muốn khỏe thật sự thì
phải dùng thảo dược trị.
Thanh Khâu đến
tối mới tỉnh. Trí não
bắt đầu nhớ lại
ký ức
đêm qua. Hắn chỉ nhớ mình nghe loáng thoáng tiếng
Thiên Thiên
cô nương giãy giụa, rồi khúc sau mình cảm thấy rất thoải mái……
“Ngươi cuối cùng
cũng
tỉnh.” Tân Lạc thấy Thanh Khâu tỉnh, lập tức cầm tay hắn, áp lên mặt
mình.
“Thiên Thiên
cô nương đâu?”
“Ta đưa nàng đi rồi.”
“Đưa…… đưa
đi? Ngươi…
ngươi biết
hết rồi?” Lòng Thanh
Khâu đầy
hoảng loạn.
“Ừ, ngươi đừng
lo, tất cả đều được ta
xử lý xong xuôi. Bây giờ người chỉ cần nghỉ ngơi cho khỏe là được rồi.”
Xử lý xong? Thanh Khâu
thầm nghĩ, ý nghĩa của xử lý xong, vậy là y đồng ý cho
mình và
Thiên Thiên
bên nhau? Quả nhiên, Tân Lạc không thích mình. Thôi, nếu Tân Lạc cho rằng vậy
là tốt, hắn chấp nhận chịu trách nhiệm với
Thiên Thiên. Chỉ cần Thiên Thiên
chấp nhận.
“Chuyện đêm qua…
ta sẽ chịu trách nhiệm.” Tân Lạc nghe vậy, đầu tiên là cảm thấy rất vui, rồi sau đó bỗng
nhận ra
giọng điệu Thanh Khâu
rất
buồn rầu.
Chẳng lẽ, hắn vốn không muốn chịu trách nhiệm
sao?
“Loại chuyện này, vốn chính là ngươi tình ta nguyện. Một cây làm chẳng nên non……”
“Không, tất cả đều do
ta. Ta sẽ chịu trách nhiệm. Đương nhiên nếu người đó
bằng lòng.” Tân Lạc thấy hắn kiên trì
thì
không đành lòng từ chối.
Hơn nữa,
Tân Lạc tin, cho dù
Thanh Khâu còn chưa thích mình, mình
chỉ cần luôn đối
xử tốt với
hắn, hắn nhất định sẽ thích mình. “Người đó rất bằng lòng.”
Hôm sau, Tân Lạc đi ra ngoài hái thuốc
như bình thường.
Tân Lạc chân trước mới đi, Thiên Thiên lại
tới.
Ngày đó, Thiên Thiên
bị đánh ngất
đưa về phủ, cứ mãi trằn trọc không yên. May rằng
thủ cung sa
của mình vẫn
còn. Có điều,
dù sao cũng là nàng làm chuyện trái lương tâm, tuy làm một giọt nước cũng không lọt, người thổi mê hương là
người được thuê
từ dưới chân núi, mê hương cũng nhờ một người khác mua, hoàn toàn không hoài nghi được
nàng, nhưng
vẫn
cảm thấy
chột dạ, mà cứ
không dám đến
tìm Tân Lạc. Rồi sau đó,
nàng lại cẩn thận nhớ đến hôm đó.
Tuy Thanh Khâu có ý làm nhục mình, những cứ
gọi tên
Tân đại ca, hay là…… Ha ha, cái
tên mù xấu xí
này còn dám mơ
tưởng Tân đại ca.
“Thanh đại ca ở nhà một mình hả?
Muội mang điểm tâm
ngon
tới
đây
~”
“Đa tạ
Thiên Thiên.”
“Sao Thanh đại câu nệ
thế kia?”
“Thiên Thiên, chuyện hôm đó……”
“Đừng nhắc chuyện hôm đó nữa, muội
biết huynh
cũng không phải cố ý. Tân đại ca có nói gì không?”
“Chuyện hôm
đó, ta sẽ chịu trách nhiệm. Tân đại ca cũng có
ý này.”
“Chịu trách nhiệm là sao?”
“Dù sao đối với con gái,
danh tiết
là
quan trọng nhất. Nếu muội bằng lòng, ta sẽ lấy muội……”
“Ta không muốn, ta không thèm
gả cho một người mù như ngươi! Thanh Khâu, ngươi đã huỷ danh tiết
ta, còn muốn hủy luôn
nửa đời
còn lại của ta
sao?”
“Thật
xin lỗi, ta không
phải
muốn hủy…… Thiên Thiên, thật
xin lỗi……”
Thiên Thiên
nhìn dáng vẻ
vâng vâng dạ dạ
củaThanh Khâu, bỗng
nảy ra
một kế.
“Thanh đại ca, thật
xin lỗi, là muội
quá kích động…… Nếu huynh
cảm thấy hổ thẹn với muội thì
rời khỏi
Trần gia thôn đi.
Thật không dám giấu, muội
thích Tân đại ca
lâu rồi.
Huynh với muội
đã xảy ra chuyện như vậy, chỉ có huynh
rời
khỏi đây, muội mới có thể đến với
Tân đại ca. Thanh đại ca, muội xin huynh đó!”
“Rời khỏi đây
sao?”
“Ừm…
muội
biết, yêu cầu này thật quá đáng…… Nhưng muội không nghĩ ra cách nào khác.
Muội
thật sự quá thích Tân đại ca. Huynh ấy vào thôn này
5 năm rồi, ta cũng đối với huynh ấy
nhất kiến chung tình.
Vì huynh ấy, muội bỏ qua tất cả cuộc hôn nhân mà cha mẹ sắp đặt.
Đến giờ, từ đầu tới cuối thôn đều biết muội
thích Tân đại ca.
Trừ Tân đại ca, không ai bằng lòng lấy muối……”
“Nhưng……”
“Thanh đại ca!
Thật ra
muội
biết, huynh
cũng thích Tân đại ca đúng không?”
“Ta không có, ta…
ta chỉ……”
“Thanh đại ca, nếu huynh thích Tân đại ca
thật lòng thì
nên nghĩ cho
tương lai của
Tân đại ca. Dù huynh
ở bên nhau
với huynh ấy thật, huynh
có thể cho huynh ấy
cái gì? Huynh nỡ để huynh ấy sống trong ngôi nhà tranh ngày cả đời hả? Giờ
không nói chuyện vàng bạc tiền tài. Ít nhất, muội có thể sinh con cho
Tân đại ca.”
“Ta không nghĩ sẽ
bên nhau
với y. Ta đồng ý với muội…… Ta sẽ rời khỏi đây.”
“Có thể…
đi
ngay bây giờ không?”
“Bây giờ?”
“Ừ…… Muội biết điều này rất quá đáng……”
“Không sao, ta
sẽ
đi
ngay.”