Chung quy Tiểu Cửu không rời khỏi Bắc Kinh, bởi vì cô không thể đi. Hai giờ trước, khi cô vừa mới cùng Đông Phương Tuyệt Thế rời khỏi khách sạn, một chuyện kỳ quái đã xảy ra! Đông Phương Tuyệt Thế giống như bị trúng tà, đột nhiên nôn không ngừng, giằng co gần ba mươi phút, cơ hồ đem cả dịch mật nôn ra, vẫn không thể dừng lại.
“Tuyệt Thế, rốt cuộc cậu bị làm sao vậy? nôn nhiều lắm không?” cô lo lắng hắn ăn cái gì đó làm bụng bị khó chịu.
“Tôi…” Đông Phương Tuyệt Thế nói không nên lời, bởi vì cứ mở miệng lại nhịn không được muốn phun ra.
Mắt thấy hắn sẽ phun ra đến mức hạ đường huyết do mất nước, cô quyết định đưa hắn đến bệnh viện.
“Không được, như vậy cậu sẽ không thể đáp máy bay, trước tiên phải đưa cậu đi kiểm tra.” Cô tới quầy gọi một tiếng xe tãi, đang muốn lên xe, điện thoại của cô liền vang lên.
“Vâng?”
“Tiểu Cửu, Đông Phương Tuyệt Thế có khoẻ không?” Bạc Thiếu Quân ôn nhu ân cần thăm hỏi, hàm ý chứa đầy ác ý. Sắc mặt cô đột nhiên biến sắc, lập tức hiểu được, Tuyệt Thế bị như vậy, đều là do Bạc Thiếu Quân giở trò quỷ.
“Anh rốt cuộc làm cái gì?” cô cắn răng.
“À… anh cái gì cũng không có làm! Tất cả đều do hắn gieo gió gặt bão, là tại hắn lúc ở trong lăng mộ gϊếŧ hại thủ hạ của anh, ở lăng tẩm quan trọng nhất là “sinh môn”, mà anh chỉ thuận tay để ở sinh môn một cái [tử phù].” Bạc Thiếu Quân thoải mái mà cười.
“Từ phù?” Tiểu Cửu âm thầm hít một ngụm không khí.
“Đúng, tử phù, đem toàn bộ lăng tẩm phong ấn thành một cái tử huyệt, nếu lúc trước đã có sẵn một lời nguyền rủa, nó sẽ làm cho lời nguyền đó mạnh gấp bội, sau đó, những người liên quan, đều không trốn thoát… nếu ba mươi tuổi phải chết, một người cũng đừng mong sống sót.” Bạc Thiếu Quân nhẹ giọng nói.
“Cái gì?” cô ngây dại, Bạc Thiếu Quân thực hiển nhiên đã biết chuyện Mỹ nhân chú.!
“Có muốn biết từ phù anh hạ nếu phát huy sẽ như thế nào không? Đầu tiên là nôn mửa, sau đó phát sốt, toàn thân vô lực, chỉ có thể thống khổ, vẫn tiều tuỵ, thẳng cho đến khi chết mới thôi.”
Cô kinh hãi nhìn Đông Phương Tuyệt Thế, cô cho tới bây giờ chưa thấy qua hắn suy yếu trăng bệch như thế.
“Hiện tại, không chỉ Đông Phương Tuyệt Thế, anh nghĩ, ba người anh của hắn, cùng với đứa con chưa ra đời của Đông Phương gia, hẳn là cũng cùng chung số phận đi!” Bạc Thiếu Quân giống như đang nói về chuyện gì đó rất thú vị.
Không!
Tiểu Cửu hoảng hốt, Bạc Thiếu Quân từ phù chẳng những Đông Phương tứ huynh đệ đều gặp tai ương, mà ngay cả đứa bé trong bụng Hắc Tĩnh cũng… tên này muốn tiêu diệt Đông Phương gia!
“Là Bạc Thiếu Quân giở trò? Hắn…nói cái gì?” Đông Phương Tuyệt Thế nhìn chằm chằm vào dung nhan đang sợ hãi của cô, thân thể mềm nhũn phẫn nộ mà nghiến răng.
“Xem tình huống của Đông Phương Tuyệt Thế thật tệ! Dạy hắn tránh tổn hao khí lực nếu không như thế nào mà có khí lực đi đến chân anh cầu xin đây?”Bạc Thiểu Quân âm trầm cười.
“Họ Bạc …nói cái gì đó?”
“Anh thực thối nát.” Ánh mắt cô nháy mắt đã kết băng.
‘Là em bức anh làm vậy. Tiểu Cửu, em biết rõ anh làm như vậy là có mục đích, chỉ có một.” Bạc Thiếu Quân thở dài.
Đúng, cô biết, hắn muốn cô, dùng bất kỳ thủ đoạn tồi tệ nào, chỉ vì cô.
Nhưng, quỷ dị là, cô biết rất rõ ràng rằng, hắn cũng không yêu thương cô, cái Bạc Thiếu Quân muốn, chính là có thể có thê tử ngăn sát làm cho gia tộc thịnh vượng thôi. Gả cho người như thế, chỉ cần chấp nhận số phận, ngoan ngoãn nối dõi tông đường, tuyệt đối sẽ không bị bạc đãi, nhưng mà, điều kiện đầu tiên là tâm phải cam tâm tình nguyện.
Mà lòng của cô…sớm không ở…
“Trở về đi! Tiểu Cửu, trở lại bên người anh.” Bạc Thiếu Quân kêu.
“Lập tức giải trừ tử phù của anh!” cô nén giận.
“Có thể, sau khi chúng ta kết hôn, tự nhiên anh sẽ giải trừ nó.”
“Anh…”
“Anh đã xem trước ngày đính hôn, chính là ngày kia, đó là một ngày tốt.”
“Ngày kia?” nhanh như vậy?
“Đúng rồi, anh hy vọng Đông Phương Tuyệt Thế có thể ở lại dự lễ, cho nên, em liền dẫn hắn trở về đi!” hắn bổ sung thêm một câu.
“Bạc Thiếu Quân, anh đừng quá phận!” cô tức giận đến giọng nói lạnh cứng.
“Anh nói cho em xem suy nghĩ thế nào! Em kết hôn, nhất định cũng phải có người nhà tham dự, Đông Phương Tuyệt Thế là đệ đệ của em, không đến có được không?”
Đệ đệ… cô quay đầu nhìn Đông Phương Tuyệt Thế, trái tim co rút đau đớn, kêu Đông Phương Tuyệt Thế dùng thân phận em trai để tham dự hôn lễ của cô, chiêu này của Bạc Thiếu Quân đủ ngoan độc.
“Ngày kia…muốn làm cái gì? Hắn…muốn làm cái gì?” Đông Phương Tuyệt Thế giận dữ hỏi.
Cô tránh đi tầm mắt hắn, trực tiếp đối với di động, cường ngạnh nói:
“Có tôi là đủ rồi, không cần bất luận kẻ nào tham dự, tôi không cho phép ngươi động đến một sợi lông tơ nào của anh ấy, cho anh ấy đi, tôi liền trở về.”
Đông Phương Tuyệt Thế nghe được mày rậm nhíu chặt lại, khẩn cấp nói:
“Tiểu Cửu, cô không thể…”
“Em thật đúng là thích tên tiểu tử kia, anh có điểm ghen tỵ!” Bạc Thiếu Quân trào phúng nói:
“Em đi! Em đã nguyện ý trở lại, anh liền đáp ứng em, anh không thích hắn. Nhưng mà tốt nhất đến giữa trưa phải đi khỏi Bắc Kinh, vĩnh viễn không được xuất hiện trước mặt anh nữa.”
Cứ như vậy, Tiểu Cửu cùng Bạc Thiếu Quân thương lượng xong, cô tắt điện thoạt di động, nhìn thật sâu vào Đông Phương Tuyệt Thế đang tựa vào sô pha ở đại sảnh khách sạn.
Hắn cũng không nôn mửa nữa, nhưng tình huống vẫn là rất tệ, gương mặt xinh đẹp giống như bị rút mất máu, giữa hai đầu lông mày lộ ra hắc khí, hơi thở suy yếu mà ngắn ngủi, hai mắt bình thường cao ngạo, cũng mất đi sự tinh anh, trở nên ảm đạm âm tối. Giống như bảo thạch bị che mắt ánh sáng lấp lánh, lúc này cô không nhận ra Đông Phương Tuyệt Thế mọi khi nữa. Bởi vậy cũng biết, cho dù công phu của Đông Phương Tuyệt Thế có mạnh mẽ cỡ nào, cũng không thể chống lại được loại phù chú yêu thuật này.
“Cô cùng Bạc Thiếu Quân nói gì đó?” chỉ là những lời này, Đông Phương Tuyệt Thế đã thở hồng hộc.
“Nghe thấy cậu nói thật tốt, tôi giúp cậu gọi xe, cậu sẽ lập tức đến sân bay đáp máy bay bay về Đài Loan, tôi sẽ liên lạc với sư phụ ra đón cậu.” cô nghiêm túc nói.
“Còn cô thì sao? Cô muốn đi đâu?” Đông Phương Tuyệt Thế kỳ thật không hỏi cũng biết đáp án.
“Tôi đi tìm Bạc Thiếu Quân.”
“Không cho phép đi!” hắn trừng mắt nhìn cô, dung nhan trắng bệch mà phẫn nộ.
“Bạc Thiếu Quân hạ tử phù, không chỉ mình cậu biến thành như vậy, ngay cả đại ca, anh hai, anh ba, còn có Hắc Tĩnh và đứa bé trong bụng đều gặp nguy hiểm, toàn bộ sự việc này là do tôi mà nên, cho nên, tôi phải tự giải quyết…”
“Chuyện tử phù, Văn Trí Lai sẽ giải quyết được. không cho phép cô đi.”
“Văn Trí Lai thân thể căn bản chưa hồi phục, tôi lại không thể gây cho Đông Phương gia thêm phiền toái, Bạc Thiếu Quân muốn là tôi, chỉ cần tôi, tất cả vấn đề đều có thể giải quyết.”
“Cô cho là cô tìm hắn, hắn sẽ hoá giải tử phù sao?” ngu ngốc đáng chết! Loại hứa hẹn như thế này mà cô cũng tin?
“Tôi sẽ làm cho hắn phải hoá giải, tin tưởng tôi.”
“Không, tôi không tin hắn, cô cũng đừng có tin tưởng hắn… theo tôi về Đài Loan.” Hắn bắt lấy tay cô, lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi, sợ cô cứ như vậy vĩnh viễn rời khỏi hắn mãi mãi.
Trái tim cô run rẩy, cúi đầu nhìn hắn, chưa từng nghĩ tới sẽ phải ly biệt nhanh như vậy.
Cô từng nghĩ đến, cho dù không thể yêu hắn, cho dù chỉ có thể là Đồng Mệnh Nhân của hắn, cô cũng có thể ở cùng một chỗ cả đời với hắn.
Nhưng giờ phút này, bọn họ đối với Đồng mệnh nhân đúng là bắt đầu cùng một số phận.
Cô muốn một lần cuối cùng này thay hắn chắn, chính là chắn cho Bạc Thiếu Quân không thể gϊếŧ hắn.
Dùng hôn nhân của cô, tương lai của cô…
Còn có tình yêu của cô…
“Không có thời gian, đừng dong dài nữa, chuyện này tôi đã quyết định.“ cô kiên định, dễ dàng tránh khỏi bàn tay hắn.
“Cái gì?” Đông Phương Tuyệt Thế giận trừng mắt cô.
“Tôi chỉ trở lại thân phận vốn có, về sau, tôi không còn là Đông Phương Cửu, mà là Công Tôn Cửu, thậm chí, sắp trở thành Bạc phu nhân, tôi…không rảnh để bảo hộ cậu, Tuyệt Thế, cậu phải tự mình bảo trọng.” cô cố ý nói thật thoải mái, nói như không còn gì lưu luyến.
“Tôi nói rồi, không có sự cho phép của tôi, cô không thể đi.” Hắn gầm nhẹ.
“Cậu không có tư cách ngăn cản tôi, bởi vì, tôi cho bây giờ không phải là của cậu, trước kia không phải, về sau lại càng không phải.” cô lạnh lùng nói.
Khuôn mặt tuyệt mĩ của hắn gần như bốc cháy.
“Tương lai của tôi, chính tôi tự quyết định, mà tôi đã quyết định phải gả cho Bạc Thiếu Quân, chỉ tiếc là không kịp nói cho bà nội cùng phu nhân biết, đành nhờ cậu thay tôi chuyển tin vui.” Cô kiên định nói xong.
“Cô dám gả cho hắn xem xem!” Đông Phương Tuyệt Thế tức giận đến phát run. Giận cô tự mình quyết định vì Đông Phương gia mà hy sinh, giận chính mình lại bị Bạc Thiếu Quân sắp đặt, giận Đông Phương gia vĩnh viễn không thể đánh thắng nỏi tà đạo yêu pháp.
Cô giả bô bất đắc dĩ, thở dài một hơi, hừ cười:
“Tôi sẽ gả cho hắn, hơn nữa đã ấn định ngày cưới rồi.”
“Cô…” ngu ngốc! ngu ngốc! đứa ngốc!
“Chúc phúc cho tôi đi! Sau đó, chúng ta không cần gặp lại, đến khi chết, đừng nhìn thấy nhau nữa.” cô nhịn xuống cảm giác ăn mòn đến tận xương trong lòng, thật sâu nhìn hắn, nhìn hắn một lần cuối cùng.
Nhìn đôi mắt tinh anh rạng ngời, cái mũi cao thẳng tắp, đôi môi anh đào….
Còn có tính tình tuỳ hứng trên đời chỉ có một không hai, bá đạo, càn rỡ, dã man, bộp chộp… cùng với tuyệt diễm.
Hắn ngẩn ra, ngực giống như bị một thanh lợi khí đâm thủng thật mạnh, đau đến không thể hô hấp. Không thể gặp mặt? Cô dám nói như vậy? Dám một mình quyết định không gặp mặt hắn?
“Cần phải đi rồi, máy bay không đợi người.” nói xong, cô hướng quản lý khách sạn nói một tiếng, tiếp theo, không nhìn Đông Phương Tuyệt Thế, không chút do dự xoay người ra khỏi khách sạn.
“Tiểu Cửu! Trở về!” hắn tức giận lớn tiếng kêu lên, động đậy thân mình muốn đuổi theo, ngay cả một bước cũng không thể đi được, cả người vô lực ngã sõng soài xuống đất.
“Tiên sinh!” nhân viên quản lý khách sạn vội vàng tiến đến dìu hắn.
Tiểu Cửu tâm đau đớn, thiếu chút nữa quay đầu trở lại, nhưng, không được, muốn cứu hắn, hiện tại cô không thể mềm lòng, cô phải đi.
“Tiểu Cửu! Đứng lại! Tiểu Cửu.”
Sau lưng truyền đến hơi thở khó khăn đau tâm liệt phế của Đông Phương Tuyệt Thế, nhưng Tiểu Cửu trên mặt không một chút thay đổi, cước bộ không ngừng, kiên quyết đi, càng kiên định rõ ràng.
Chính là, không ai thấy, lòng cô đang rơi lệ. Đừng, tiểu nam hài xinh đẹp đòi mạng. Đừng, mối tình đầu của em, người em yêu say đắm duy nhất, vĩnh biệt…
Bạc trạch, giăng đèn kết hoa, nhưng mà, toàn là đèn l*иg trắng, kết thành màu trắng.
Rõ ràng việc vui,lại giống như đang làm đám tang.
Tiểu Cửu trừng mắt nhìn những thứ trong tầm mắt, mặc trang phục toàn màu trắng, đầu đội mũ trắng, thấy thế nào cũng đều giống như gả cho quỷ.
Người Bạc gia này thật sự quá quỷ dị, Bạc Thiếu Quân thì mười phần quái thai.
Hai tay cô chống vào thắt lưng, ở trong lòng chê bai một tiếng, liều mạng áp chế vướng mắc cùng cơn thịnh nộ trong lòng.
Hai ngày trước, cô trở lại Bạc trạch, mới phát hiện ra Bạc trạch bị Đông Phương Tuyệt Thế làm cho gần như san bằng sạch sẽ, hơn nữa ở đây đang đẩy nhanh tốc độ sửa chữa, mà vẫn chưa sửa được đến đại sảnh, thì lại bắt đầu trang trí cho hôn lễ.
“Hiển nhiên, Bạc Thiếu Quân anh đã sớm đoán chắc tôi sẽ trở về. Anhđem tử phù ở lăng tẩm của công hoá giải đi.” Cô đối mặt với Bạc Thiếu Quân, lạnh lùng đưa ra yêu cầu.
“Anh đã nói rồi, chờ sau khi chúng ta kết hôn, em trở thành vợ của anh, anh liền hoá giải.” Bạc Thiếu Quân cười nói.
“Không, tôi không tin anh, anh phải hoá giải trước.” cô trừng mắt hắn.
“Ai, Tiểu Cửu, anh làm gì sai mà em không tin tưởng vậy, làm cho anh thấy khó quá.” Bạc Thiếu Quân thở dài.
“Hừ, tôi nhìn anh không thấy cái gì gọi là khó quá.”
“Đông Phương gia chẳng qua nuôi dưỡng em 16 năm, đối với em anh mới là người thân nhất!”
“Anh không phải, anhhọ Bạc, mà tôi họ Công Tôn.” Cô lãnh xích.
“Nhưng sau kỳ trăng tròn em nhất định trở thành người của Bạc gia.”
“Nhất định? Ai nhất định? Ai đáp ứng? Giúp một đứa bé vừa mói sinh ra không lâu đính hạ hôn ước, lại bắt buộc cô ấy tuân thủ, thật sự đây là chuyện buồn cười nhất trên đời này.” cô cuồng tiếu.
Bạc Thiếu Quân giận tái mặt, quát nhẹ:
“Chuyện này đã được thần thánh quyết định, tuyệt không buồn cười.”
“Thần thánh? Tôi xem là tà ác đi! Anh muốn không phải là một vợ, mà là một kẻ chắn sát cho người sống, như thế nào, nếu như không phải anhsắp chết, mới vội vàng cưới tôi đến xung hỉ đi?” cô châm chọc nhìn sắc mặt hắn có bệnh.
Bạc Thiếu Quân nheo mắt lại, thản nhiên thừa nhận:
“Em đoán đúng rồi, anh bệnh cũng không không nhẹ, thật sự là sắp chết.”
Cô ngây dại.
Hoá ra lại bị Tuyệt Thế nói trúng, cô mà gả vào Bạc gia, lập tức biến thành quả phụ?
Trong lòng cô co rút mạnh đau đớn, nhưng phần đau này cũng bởi vì biết được Bạc Thiếu Quân sắp chết, lại nghĩ đến Tuyệt Thế, nghĩ đến lần cuối cùng cô nhìn thấy ánh mắt của hắn.
“Tông chủ Bạc gia đều trước hai mươi lăm tuổi kết hôn, bởi vì trừ ách mà khiến cho âm khí làm hao tổn dương thọ, chỉ có cưới được phúc thê mới có thể duyên mệnh, anh vẫn tìm không thấy em, cho nên thân thể ngày càng …” Bạc Thiếu Quân giải thích.
“ Như vậy, nếu anh vẫn mãi không tìm ra tôi, cái chết sắp đến là không thể nghi ngờ?” cô lạnh lùng hỏi.
“Đại khái là vậy!”
“Anhchết, người bị hạ phù chú sẽ như thế nào?” cô đột nhiên hỏi.
Bạc Thiếu Quân sửng sốt một giây, nở nụ cười.
“Em hy vọng anh chết sao? Như vậy khiến em thất vọng rồi, Tiểu Cửu, nếu anh chết phù chú chẳng những vĩnh viễn không thể trừ, thậm chí còn trầm trọng thêm, khả năng còn đáng sợ hơn mỹ nhân chú ngàn năm kia.”
Sắc mặt cô trắng bệch.
“Cho nên, anh không thể chết được, đúng hay không? Em không thể, cũng sẽ không làm cho anh chết, đúng không?” Bạc Thiếu Quân tà ác nhìn cô.
Một cỗ không khí lạnh xuyên dọc sống lưng cô, người này đang cảnh cáo cô, hắn cố ý nói cho cô biết, vì Đông Phương gia, vì Tuyệt Thế, cô phải cô phải canh giữ thật tốt bên người hắn, tuyệt đối không thể gạt bỏ.
“Yên tâm, anh sẽ khiến em quên đi Đông Phương Tuyệt Thế, vợ chồng đồng lòng, Bạc gia mới có thể lớn mạnh, chi cần qua hôn lễ, anh cam đoan, sau khi hôn lễ xong toàn bộ tâm tư của em sẽ chỉ để trên một mình anh mà thôi.” Một tràng dài đối thoại kia, ngay khi chắc chắn hắn chấm dứt. Chính là cô hoài nghi hắn phải như thế nào mới có thể để cô quên được Đông Phương Tuyệt Thế? Làm cho cô quên đi người mà đã sớm cùng cô không tiếc sinh mạng để bảo vệ?
Nghĩ đến Tuyệt Thế, cả khuôn mặt cô trở nên suy tư, chau lại.
Không biết hiện tại hắn như thế nào? Thân thể có thoải mái không?
Mà những người khác đâu? Cũng không có chuyện gì chứ?
“Tiểu thư. Giờ lành đã tới, mời đến đại sảnh.” Một vị thị nữ đến gọi cô.
Cô hít vào một hơi, dùng sức lắc đầu. đem tuấn nhan của Đông Phương Tuyệt Thế xoá đi, mới hướng đại sảnh đi đến.
Trong đại sảnh, đèn trắng nến trắng, màu trắng phiêu động.
Trên trăm vị Bạc gia đều có hộ vệ vây quanh bốn phía, cũng là thuần một sắc áo trắng, nhìn cô đến nhíu mày.
Mẹ ơi! Đây là cái gì? Linh đường sao?
Cái này giống hôn lễ sao? Đây là chăm sóc người thân trước lúc lâm chung đi! Vì cô đem cái chết để chăm sóc người trước khi lâm chung………
Trên sàn ở giữa gian phòng chính là một hình vẽ phù đồ (dấu ấn) giống như hình xăm trên cổ tay cô, Bạc Thiếu Quân áo bào trắng được thêu chỉ bạc đi đúng bức phù đồ bên phải. thị nữ giúp cô đi từng bước một hướng đến bên phù đồ bên trái. Một loại cảm giác chán ghét dâng lên trong lòng cô, cô không thích những khuôn mặt này, không thích không khí này, lại càng không thích Bạc Thiếu Quân đứng chờ cô ở phía trước.
Nhưng mà, cho dù không thích như thế nào, cô đều phải hoàn thành nhiệm vụ.
Nhiệm vụ thành công, luôn luôn ở nguyên một vị trí, bất kể trả giá, bất kể tư tình, đây là nguyên tắc cơ bản nhất mà Đông Phương Lang phải tuân thủ.
Mà gả cho Bạc Thiếu Quân, chính là nhiệm vụ cuối cùng của cô. Bạc Thiếu Quân mỉm cười vươn tay phải về phía cô, mặt cô không chút thay đổi đem tay trái vươn đến đáp lại, hai người nắm tay nhau, hình xăm trên sườn cổ tay vừa đúng lúc hoàn chỉnh tạo thành một đôi.
Bạc Thiếu Quân vung tay lên, ngọn lửa của cây nến trắng nháy mắt bốc cao lên, một lão nhân ở phía trước dẫn đầu bắt đầu niệm một chú văn toàn từ ngữ kỳ quái,tiếp theo, mọi người chung quanh cũng cũng thấp giọng đọc theo giọng niệm kia, thanh âm tập trung một chỗ, càng lúc càng lớn, càng ngày càng vang, bốn phía cộng hưởng càng lúc càng mạnh.
Cô có điểm choáng váng, tâm thần bị quấy nhiễu, ý thức bị thanh âm kia làm cho rã rời.
Không biết qua bao lâu, Bạc Thiếu Quân nắm lấy tay cô, lấy đao cứa qua đầu ngón tay cô, ở trên không trung vẽ một cái phù chú, hét lớn một tiếng, trong phút chốc, trong mắt cô đèn hoa màu trắng, tất cả đều biến thành màu đỏ! Như màu máu đỏ tươi, không khí vui mừng, ở trong mắt cô tràn ngập mở ra.
“Công Tôn Cửu, em trở thành thê tử của Bạc Thiếu Quân ta.” Bạc Thiếu Quân lấy giọng điệu hắn nói xong.
“Tôi. Công Tôn Cửu, trở thành thê tử của Bạc Thiếu Quân.” Tiểu Cửu nói theo thì thầm.
“Vì tôi sinh, vì tôi chết, trung trinh như một.”
“Vì anh sinh, vì anh chết, trung trinh như một…”
Sau đó, Bạc Thiếu Quân cũng đem đao kia cứa một đường trên đầu ngón tay, đem giọt máu nhỏ trên hình xăm ở cổ tay cô.
Nhất thời, cả người cô chấn động, giống như một thế lực hắc ắm xâm nhập vào trong cơ thể cô, đem toàn bộ lý trí, tình cảm của cô che lấp….
Đem nam nhân quan trọng nhất trong lòng cô khoá chặt thật sâu!
“Kết thúc buổi lễ!” lão nhân cao giọng hô.
“Chúc mừng tông chủ!” mọi người hân hoan chúc mừng, trước kia lo lắng thân thể tông chủ bất an, nay tất cả đều buông xuống, chỉ cần đêm nay động phòng, Bạc gia còn có thể cứu…
“Chúc mừng cái rắm!”
Một tiếng nói trong trẻo tràn ngập ác ý cùng tức giận đánh gãy tiếng chúc mừng, giống như một quả lựu đạn, đem không khí chúc mừng nháy mắt đông cứng lại.
Mọi người kinh sợ xôn xao, còn chưa kịp hoàn hồn, từng tiếng nổ mạnh liền ở bốn phía Bạc trạch đồng thời vang lên, đinh tai nhức óc gầm vang, hình như có tên bất hoả nào cố ý ngay tại thời khắc vui mừng của Bạc gia mà phá hoại không khí.
“Đông Phương Tuyệt Thế?” Bạc Thiếu Quân sắc mặt khẽ biến. Giờ phút này Đông Phương Tuyệt Thế phải đau tâm liệt phế của Đông Phương cư tại Đài Loan, thống khổ mà suy yếu mới đúng, làm sao có thể…
Giang Thạch cũng chấn động, rõ ràng hắn thật sự điều tra, lúc trưa quả thật Đông Phương Tuyệt Thế đã rời khỏi Bắc Kinh.
Sân trước đại sảnh truyền đến tiếng kêu chém gϊếŧ thảm thiết, bên trong đại sảnh mọi người cảm nhận thấy một luồng sát khí bức người hướng đại sảnh chính thẳng tắp mà đến.
Giang Thạch hoảng sợ, vung tay lên, lập tức mười tên hộ vệ bày ra trận pháp phòng ngự, vây quanh bốn phía Bạc Thiếu Quân cùng Tiểu Cửu.
“Nơi này có người chết sao? Khiến cho không khí trầm lắng thiếu sức sống như vậy.” theo âm thanh châm chọc, bóng đen với khuôn mặt tuấn tú cao lớn sải bước vững chãi bước vào đại sảnh.
Từ đầu đến chân một màu hắc tuyền, trong tay còn cầm hồ điệp đao dính đầy máu tươi, ngoài miệng lộ ra mỉm cười lãnh khốc.
Kiêu ngạo cuồng vọng, giống như không ai bì nổi, diễm quang giống như bắn ra bốn phía.
Đông Phương Tuyệt Thế mỗi lần ra ngoài, đều là kinh thiên động địa như vậy, hắn, cho tới bây giờ sẽ không hiểu được cái gì là cúi đầu.
“Thật sự làm cho tôi phải kinh ngạc đấy! Đông Phương Tuyệt Thế, bị trúng độc môn tử phù rủa thuật mà tinh thần lại có thể sáng láng bình an vô sự như vậy, ngươi là người đầu tiên đấy.” Bạc Thiếu Quân thì thào trừng mắt nhìn vị khách không mời mà đến này.
“Trên đời này, kẻ dám mạo phạm Đông Phương Lang, chọc vào đại gia Đông Phương Tuyệt Thế tôi khó chịu đến mức phải tự mình động thủ, anh cũng là người đầu tiên.” Đông Phương Tuyệt Thế đi trước một bước.
“Đứng lại, Đông Phương Tuyệt Thế!” Giang Thạch cùng bọn hộ vệ đồng thời chĩa súng về phía hắn, tức giận quát to ra lệnh.
Đông Phương Tuyệt Thế lại ngang nhiên khinh miệt, hoàn toàn không thèm để ý tới, vẫn đi nhanh đến gần Bạc Thiếu Quân cùng Tiểu Cửu.
“Gϊếŧ hắn!” Giang Thạch rống to.
Thập Nhất phút chốc mắt thấy khẩu súng sẽ biến đầu Đông Phương Tuyệt Thế thành tổ ong, mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, một trận khí thế áp đảo nháy mắt ở trong đại sảnh chấn động mở ra. Tiếp theo toàn bộ khẩu súng trong tay mười tên hộ vệ Bạc gia đều rơi xuống đất, cánh tay Giang Thạch thậm chí cũng bị người phản đòn xoay cổ tay, hơn nữa còn bị tước súng.
Biến hoá này, làm cho già trẻ Bạc gia đều bị doạ ngây người, đến ngay cả Bạc Thiếu Quân cũng phải thay đổi sắc mặt.
Năm tên hắc y nam tử đứng sừng sững ở trong đại sảnh, dễ dàng hoàn toàn khống chế cục diện.
Không cần đoán ra, hắn cũng biết bọn họ là ai, đi theo Lang Vương hiện thân, đương nhiên chính là Đông Phương gia – Đông Phương Lang.
Xem ra, viện quân của Đông Phương Tuyệt Thế đã đến.
“Đông Phương Tuyệt Thế, cho dù cậu có mang toàn bộ Đông Phương Lang, cậu cũng gϊếŧ không được tôi đâu.” Hắn kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói.
“Không phải tôi muốn gϊếŧ anh, tôi chỉ muốn là chém mấy đao cho hả giận.” Đông Phương Tuyệt Thế cười lạnh, cước bộ không ngừng, Văn Trí Lai ngàn vạn nói tuyệt đối không thể gϊếŧ Bạc Thiếu Quân, nói là tử phù là do hắn thao túng, hắn mà chết, tử phù biến thành quỷ phù, càng khó giải hơn.
Tất nhiên có thể không gϊếŧ, chỉ là khảm mấy đao rồi tống đi? Chỉ cần lưu cho hắn một hơi, đừng làm cho hắn tắt thở là tốt rồi, về điểm này, hắn hoàn toàn tự tin không hề đắn đo.
“Cậu cho là cậu có thể làm tôi bị thương được?” hắn nói xong khoé miệng gợi lên.
“Đương nhiên.” Đông Phương Tuyệt Thế diễm lệ chợt loé sát khí, một bước xa, đầu ngón tay hồ điệp đao đã bổ về cổ Bạc Thiếu Quân.
Ngay tại một cái chớp mắt này, vẫn đứng bên cạnh Bạc Thiếu Quân, Tiểu Cửu không nhúc nhích chém ra tay áo bào trắng, quấn lấy thanh hồ điệp đao kia, trở lại bên sườn, quét về phía trước mặt Đông Phương Tuyệt Thế, quát chói tai: “Không cho phép làm vị hôn phu của tôi bị thương.”
Đông Phương Tuyệt Thế kinh hãi, nhanh chóng lui về phía sau, bước ba bước rồi mới chấn tĩnh, hai mắt trừng lớn.
Tiểu Cửu! Cô…ra tay với hắn?
“Dám đến hôn lẽ của tôi quấy rối, các ngươi thật sự to gan lớn mật!” Tiểu Cửu nói xong thả người lùi ra xa hắn, toàn thân tràn ngập địch ý, nắm tay đánh mạnh.
“Tiểu Cửu!” Đông Phương Lang đều khϊếp sợ.
Đông Phương Tuyệt Thế kinh ngạc phẫn nộ, rất nhanh hoá giải được đòn tấn công ác liệt của cô, mạnh mẽ chế trụ cổ tay cô, cơn bạo tức hướng:
“Này! Cô làm cái gì đấy?” Cô bị làm sao vậy? Vì sao lại che chở Bạc Thiếu Quân? Vì sao đối đồng cùng hắn? hắn nhịn hai ngày, tránh thoát khỏi cơ sở ngầm của Bạc gia, mới đợi được bọn Thập Lục mang Văn Trí Lai đến giải bùa chú, tạm thời áp chế tử phú của Bạc Thiếu Quân, vì cô mà trở về, không nghĩ tới, cô lại đối hắn như vậy…
“Lớn mật ngông cuồng, muốn chết!” Tiểu Cửu dể dàng xoay cổ tay, thân hình tránh thoát khỏi khoá tay của hắn, ngay sau đó chân dài hướng sướn thắt lưng hắn đá tới.
Hắn giật mình, mỗi chiêu Tiểu Cửu xuất ra đều là những chiêu cô am hiểu âm ngoan nhất, đây là cô chuyên dùng để đối phó với địch nhân…
Địch nhân? Cô…lại đem hắn biến thành địch nhân?
“Tứ thiếu gia!” Thập Lục thấy hắn ngây ngố, xông đến nhận lấy cước đá của Tiểu Cửu, cũng dùng một quyền bức lui cô, khẩn cấp kêu:
“Tiểu Cửu, cô điên rồi sao?”
Tiểu Cửu trừng mắt nhìn Thập Lục, hừ lạnh:
“Nhóm người điên này, mau cút ra ngoài, nếu không tôi sẽ không khách khí.”
“Cô…” Thập Lục ngẩn ngơ, Tiểu Cửu trước mắt, quả thực là người xa lạ!
Nhìn Tiểu Cửu bảo hộ Bạc Thiếu Quân, nhìn thấy cô dùng thái độ đối mặt với kẻ thù để đáp trả Đông Phương Lang, Đông Phương Tuyệt Thế đã nghiêm túc hiểu được, nhất định Bạc Thiếu Quân đã dùng yêu pháp!
“Anh đối Tiểu Cửu làm cái gì?” hắn cuồng nộ nhìn thẳng Bạc Thiếu Quân. Bạc Thiếu Quân đắc ý đứng ở phía sau, nắm tay cô, cười nói:
“Cô ấy đã là vợ của tôi, từ giờ trở đi, trong mắt của cô ấy, trong lòng, cũng không có người nào là Đông Phương Tuyệt Thế. Thế này thật tốt, thậm chí, tất cả những gì liên quan đến Đông Phương gia cô ấy cũng không nhớ rõ, cô ấy vĩnh viễn chỉ yêu một mình ta, cũng chỉ bảo vệ một mình ta, cô ấy…đã hoàn toàn trở thành người của tôi.”
Sắc mặt Đông Phương Tuyệt Thế lành lạnh chợt biến, trái tim bị lòng đố kị cuồng thiêu.
Vốn tưởng rằng, sẽ không có chuyện gì khiến hắn đau đớn so với đau đớn năm mười ba tuổi, nhưng liên tiếp hai ngày, hắn lại một lần nữa càng thêm đau lòng, một lần so với một lần càng hiểu được ý nghĩa của Tiểu Cửu đối với hắn.
Ngày trước, ngoài miệng hắn thường thường khinh miệt nói đem Tiểu Cửu biến mất khỏi không khí, nhưng mẹ từng cười hắn, không khí đối với một người có bao nhiêu quan trọng, chờ khi hắn mất đi sẽ hiểu được.
Đúng, hắn rốt cuộc cũng đã hiểu, mất đi không khí, hắn căn bản không thể hô hấp, từ lúc Tiểu Cửu rời khỏi khách sạn, cả người hắn cơ hồ hít thở không thông.
Hiện tại, nhìn cô đứng cạnh bên người nam nhân khác, bảo vệ người khác, trái tim hắn tựa hồ như bị móng vuốt sắc bén vô hình nắm chặt, mỗi khi đập một lần, so với năm mười ba tuổi ấy, còn đau gấp vạn lần.
“Thật đáng thương, anh cũng chỉ có thể dùng thủ đoạn buồn cười này để được Tiểu Cửu yêu.” Hắn âm trầm châm chọc Bạc Thiếu Quân, ánh mắt lại nhìn chằm chằm lên mặt Tiểu Cửu.
Khuôn mặt kia, không quen thuộc hắn khẽ cười khinh miệt, không có thói quen tin tưởng đi theo hắn, khuôn mặt này, đang dùng một loại biểu tình chán ghét cùng đề phòng, trừng mắt hắn. đáng giận…Bạc Thiếu Quân lại đem Tiểu Cửu biến thành như vậy!
“Mặc kệ dùng thủ đoạn gì, kết quả là tôi vẫn chiếm được cô ấy, chỉ cần vậy là đủ.” Bạc Thiếu Quân tà ác cười.
“Chiếm được cô ấy? Hừ, còn quá sớm.” Đông Phương Tuyệt Thế gương mặt nháy mắt trở nên gian ác mê hoặc lòng người, bàn tay như quỷ đánh úp về phía Bạc Thiếu Quân.
Tiểu Cửu cơ hồ lập tức đánh trả, hai người đối phó xong xuôi, hoả khí bốc lên tận đầu, sức lực một quyền đánh ra ngày càng nặng, cô thì lại điên cuồng liên tiếp tấn công, hai người một trận kịch chiến, lại do trước đây phối hợp khá ăn ý, ai cũng không thắng được ai.
Đám người Thập Lục cùng Thập Thất xem người một nhà hỗ đấu, nhất thời không biết nên làm như thế nào cho phải, Bạc Thiếu Quân thừa dịp bọn họ phân tâm, chậm rãi ngồi xổm xuống, viết trong lòng bàn tay, miệng lẩm nhẩm đọc chú văn.
Nhất thời, nhóm hộ vệ Bạc gia như nhận được lực lượng thần bí, trở nên dũng mãnh bạo ngược, tránh được sự khống chế của họ, lại lần nữa phản kích.
Thập Lục cùng Thập Thất đều kinh ngạc không thôi, dùng sức đối chọi lại.
Nguyên lai Tiểu Cửu đánh khó hoà giải, Đông Phương Tuyệt Thế cũng phát hiện sức lực của Tiểu Cửu bạo tăng, đáng sợ hơn rất nhiều, một chưởng đánh lui Tiểu Cửu, thừa dịp hướng Bạc Thiếu Quân bắn ra ngân đao, chỉ cần trừ bỏ Bạc Thiếu Quân, toàn bộ hỗn loạn này sẽ ngừng lại.
“Cẩn thận!” Tiểu Cửu khẩn cấp hô, mũi nhân điểm nhẹ, lùi qua cản lại, thấy cô vì Bạc Thiếu Quân lo lắng, Đông Phương Tuyệt Thế vừa tức vừa hận, ẩn nhẫn toàn bộ cảm xúc sắp bùng nổ, xuống tay càng thêm cuồng sát sắc bén, liên tục đánh lui Tiểu Cửu, sát đến gần Bạc Thiếu Quân.
“Tứ thiếu gia, không thể! Văn tiểu thư đã dặn dò, tuyệt không thể gϊếŧ hắn!” Thập Thất gấp rút nhắc nhở.
“Đưa Tiểu Cửu trở về, đây mới là mục đích chúng ta đến đây.” Thập Lục hô to.
Không thể gϊếŧ! vì sao không thể gϊếŧ Bạc Thiếu Quân! Chết tiệt….
Hắn thấp rủa một tiếng, thân hình sắp tiến đến gần, nhưng lại chần chờ, Tiểu Cửu lập tức tấn công, hoàn hảo đá bay hồ điệp đao trong tay hắn, một tay đón được thanh đao, xoay người lại một cước hướng hắn đá đến.
Hắn mạo hiểm nghiêng người tránh né, đao phong sượt qua hai má hắn, lợi hại chặt đứt một đoạn tóc đen, khiến hắn sợ run một giây.
Ngay tại một giây này, Tiểu Cửu khẽ xoay chuyển hồ điệp đao, xoay ngược cán đao, dao nhỏ cứ như vậy trực tiếp đâm vào ngực hắn! (oh my god!!! Chị gϊếŧ anh rồi! T^T)
“Tiểu Cửu!”
“Tứ thiếu gia!” Thập Lục cùng Thập Thất cùng kêu rống lên sợ hãi. Đông Phương Tuyệt Thế thân hình bất động, nhíu chặt hàng mi, tuyết đồng băng hàn thâm trầm nhìn Tiểu Cửu, từ khi sáu tuổi Tiểu Cửu đã bắt đầu theo hắn, Tiểu Cửu thuỷ chung dùng sinh mệnh của mình để bảo vệ hắn, ngay cả một sợi tóc Tiểu Cửu cũng không cho người khác chạm vào hắn…
Không nghĩ tới, người đầu tiên làm hắn bị thương, cũng là cô.
“Haha… Đông Phương Tuyệt Thế, một đao này tư vị như thế nào? Thống khoái sao?” Bạc Thiếu Quân cười to.
Đông Phương Tuyệt Thế căn bản không thèm để ý đến Bạc Thiếu Quân, chính là chậm rãi, bàn tay nắm chặt tay đang cầm thanh đao cắm vào màng tim, đối với Tiểu Cửu cười diễm mị:
“Tốt lắm, đâm vào thật tốt, như vậy, tôi nợ cô, cũng chỉ vừa đủ một đao.”
Thần sắc Tiểu Cửu cổ quái nhìn hắn, ánh mắt hỗn độn, tay không tự chủ được run run.
“Lần sau, cô phải đâm vào sâu thêm một chút, hiểu không? Nhất định phải đâm vào thật sâu, tạo thành vết sẹo…mới có thể đủ dài…đủ lớn…” nói xong, hắn cầm tay cô cùng đao, rút ra.
Máu tươi nhiễm đỏ ngực cô, cũng nhiễm đỏ hồ điệp đao.
Đồng tử mắt Tiểu Cửu nháy mắt co rút lại, trái tim cũng tựa hồ đi theo dòng máu tươi sôi trào, nổ tung.
Cô thở gấp gáp, run rẩy, thống khổ…giống như người vừa mới trúng một đao kia, không phải Đông Phương Tuyệt Thế, mà là cô.
Cuối cùng, hai mắt cô mở to, thống khổ hét ra tiếng:
“A………”
Bạc Thiếu Quân kinh hãi, vì sao hắn gia tăng rủa khoá tâm trên người Tiểu Cửu lại như muốn vỡ tan! Thuật nguyền rủa của hắn, chưa bao giờ gặp sai lầm a! Không được, chứng tỏ khoá tâm của hắn chưa đủ mạnh, đến khi năng lượng của Tiểu Cửu liền bị suy yếu, trước khi khoá được lòng của cô, hắn không thể để Đông Phương Tuyệt Thế ảnh hưởng đến cô, càng không thể để hắn mang cô đi….
Hắn cảm thấy phẫn nộ, thân thủ đem cô kéo lại, nhưng Đông Phương Tuyệt Thế động tác nhanh hơn, lấy môi hôn cô, một tay đem cô gắt gao ôm trong lòng, ôm thật chặt, sau đó đi.
Bạc Thiếu Quân tức giận hét lớn:
“Đông Phương Tuyệt Thế, Tiểu Cửu đã là thê tử của tôi, buông cô ấy ra.”
“Tôi đã nói, những thứ của tôi, ai cũng không thể chạm vào, không thể nhường, không thể động. Tiểu Cửu, vĩnh viễn đều chỉ thuộc về Đông Phương Tuyệt Thế ta, vĩnh viễn!”. hắn lạnh lùng thốt.
“Cậu gian ngoan yêu nghiệt, nếu cậu không để cô ấy ở lại, tôi sẽ cho Đông Phương gia các người từ nay về sau đoạn tuyệt vô sau, tuyệt tử tuyệt tôn.” Bạc Thiếu Quân âm ngoan uy hϊếp.
“Tốt, có bản lĩnh ngươi thử xem, nếu thực sự có một ngày như vậy, nhớ kỹ, tôi cũng sẽ cho Bạc gia các ngườitrả giá giống như thế.” Hắn không hề có ý sợ hãi ác liệt cười, quay đầu hướng Thập Lục quát:
“Chúng ta đi!”
Đông Phương Lang tuân lệnh, liên thủ bức lui Giang Thạch cùng đám hộ vệ Bạc gia, nhất cử nhất động bắn phá xoá sạch nến trắng cùng đèn l*иg trắng, bốn phía nhất thời hoá thành một mản hắc ám. Ngay tại bên trong tối đen, một đạo lửa hoa dấy lên, ánh lên khuôn mặt Đông Phương Tuyệt Thế yêu tà ma lệ. mọi người đều nhận thấy rõ ràng, hắn đang cười. Giang Thạch đã được nếm mùi, sắc mặt đại biến, tiến lên giữ chặt Bạc Thiếu Quân chạy ra bên ngoài, hơn nữa khẩn cấp kêu: “mọi người toàn bộ rút lui!”
Thanh âm hắn chưa dứt, hoa lửa kia liền hoa thành vài hoả long, ở trong đại sảnh phì phò phun lửa, mọi người sợ tới mức thét chói tai trốn tránh.
“Đông Phương Tuyệt Thế!” Bạc Thiếu Quân rống giận dữ, lại bị một tiếng nổ mạnh cắn nuốt.
Lúc này đây, Đông Phương Tuyệt Thế thật sự phát điên, không chút nương tay đem toàn bộ Bạc trạch san bằng thành bình địa, hơn nữa giữa lúc hỗn loạn, mang tân nương Bạc Thiếu Quân đi.